Sáu năm
trước, lúc đó tôi trẻ hơn giờ nhiều, nhưng nhờ những quen biết của người
lớn, thỉnh thoảng một ngôi chùa ở New Orleans lại mời sang nói pháp một
lần. Đại khái đám ma hay những rằm lớn không thỉnh được hàng tôn túc.
Sau vài lần
qua lại, tôi t́nh cờ quen được một bác cư sĩ lớn tuổi có vẻ khá đặc
biệt. Lần nào gặp tôi bác cũng mời về nhà uống trà gửi từ Việt nam qua.
Uống trà ăn bánh đậu xanh hay với đường phổi, đều là quà Việt Nam, rồi
kẻ nói người nghe, tâm đắc như đôi bạn vong niên. Bác hiền khô, ít lời,
thường ngồi chờ rót trà mới cho tôi rồi gợi chuyện cho tôi nói. Chỉ vậy
thôi.
Lần đó, ngày
rằm tháng Giêng, người đông như hội, Phật tử hay không cũng cứ tới chùa
để gặp đồng hương. Lúc đó lại c̣n chút dư hương của mấy ngày xuân vừa
qua khỏi vài hôm. Sau buổi giảng, tôi bước ra hiên ngoài để thở, bên
trong khói nhang luồn cả vào pḥng tôi ngũ. Tôi lại nh́n thấy bác cư sĩ
kia đang ngồi một ḿnh, trên tay vo ve một chiếc lá khô, mắt nh́n ra lộ
xe chạy. Tôi lên tiếng chào. Bác vui ra mặt, kéo ghế cho tôi. Hỏi sao
lần nào qua bên này cũng thấy bác lặng lẽ không bè bạn, bác cười bằng
mắt nhưng cứ như cười gượng:
- Ḿnh không
quen ai nhiều sư ơi. À, mà có một chuyện nhỏ muốn hỏi sư mà quên hoài.
- Chuyện chi
thưa bác?
- Ồ th́ cũng
không có ǵ, họ biết tôi gốc Nam Tông nên h́nh như có vẻ không ưa. Họ
nói đó là Tiểu Thừa. Tôi đâu biết Tiểu Thừa là ǵ, chỉ hiểu lờ mờ Tiểu
là nhỏ, so với Đại Thừa chi đó. Vậy rồi lâu ngày không dám chơi với ai.
Tôi đi làm từ trẻ, đâu có chữ nghĩa ǵ nhiều, nghe sao th́ biết vậy
thôi.
Tôi bàng
hoàng một giây. Th́ ra là vậy. Nhớ lại có lần cũng ở đây, vừa rời chánh
điện, tôi nghe loáng thoáng: Tiểu Thừa chỉ tu Tứ Đế nhưng đó cũng là
pháp Phật, thấp một chút nhưng dễ tu. Ngẫm mà buồn. Cũng cùng thờ Phật
sao lại có người bày ra chi chuyện trớ trêu đó. Tôi đă quên mất câu hỏi
của bác cư sĩ già vẫn chưa được trả lời. Mà ngẫm cho cùng, biết nói sao
với bác đây.
Gió chiều
lan man thổi qua sân chùa, tôi liếc nh́n băng vải màu vàng căng trước
cổng, trên đó đang phất phơ một dăy số màu đỏ: Phật Lịch 2544…Tôi lẩm
nhẩm như một người già: Hơn hai mươi lăm thế kỷ rồi c̣n ǵ !
Từ khu hội
chợ sau chùa bỗng vẳng lại một lời hát vu vơ: Ai xui chim sáo sang sông…