Đến tận bây giờ, tuổi cũng đã lớn, vậy mà tôi vẫn
không nén được sự hồi hộp mỗi khi tình cờ xem được ở đâu đó một
khúc phim, một đoạn văn mô tả thời khắc ai đó đi nhận diện xác
chết xem có phải người thân của mình, hoặc những cuộc rình mò để
bắt quả tang một sự việc mờ ám nào đó như ngoại tình, gián điệp.
Tại sao tôi lại hồi hộp trong những hoàn cảnh như vậy? Xin thưa,
thay vì lúc nào cũng mong mình nghĩ đúng, thì cái éo le ở đây là
trong những tình huống kiểu đó, tôi thường thầm cầu mong mọi sự
chỉ là chuyện nhầm lẫn để cái chết kia không phải là thân nhân
của người đã nhận diện, hay kẻ phản bội kia không phải “người
phía mình”, tức nhân vật mà mình yêu thích trong cuốn sách hay
bộ phim đó.
Thì ra, không phải lúc nào người ta cũng mong
mình chính xác, không phải lúc nào người ta cũng yêu sự thật. Và
cũng theo Phật pháp thì cái gọi là vấn đề của cuộc luân hồi
không chỉ là cái Vô Minh, mà còn là tình yêu của mỗi người đối
với cái Vô Minh đó nữa. Chỉ riêng cái nhầm lẫn đã đủ chết người
rồi, vậy mà người ta còn thỉnh thoảng e ngại, sợ hãi ngay chính
sự đúng đắn. Gẫm lại, đời sống hình như chỉ là vấn đề của cảm
giác. Lắm lúc chính mình trong giây phút bình tĩnh nhất cũng
thấy được chuyện đó là bậy, vậy mà khi xắn tay áo nhảy vào thực
tế thì “cứ tìm những chốn đoạn trường mà đi”.
Lý do đơn giản là khi làm vậy ta được an lòng hơn, dù có phải
mang tiếng là chết dại. Thay vì cứ một lần nghiến răng nhìn
thẳng sự thật, để có đau thì cũng một lần thôi, thì không ít
người trong thiên hạ lại thường có khuynh hướng bịt bớt một tai,
nhắm bớt một mắt để được sống dại khờ hay chết thơ ngây...cho
thỏa mộng trầm luân!
Tôi biết em nói dối, tôi đoán em
hai lòng, tôi mơ hồ thấy trong tóc mình có chút dấu hiệu của cặp
sừng sắp nhú, nhưng khảo kỹ quá, lỡ oan ức cho em, hay em tự ái
bỏ đi thiệt thì sao. Thôi thì có được bao nhiêu trí tuệ bẩm sinh
và kiến thức trường lớp cũng mặc, thiên hạ trong lúc này thường
cứ xếp lại mọi thứ trong góc nhà để mà tha hồ sống u mê theo sở
thích. Ai cũng cứ ráng trùm mền mà tụng chú tình yêu, cầu cho
tim em đừng quá nhiều lỗ như Tỷ Can tiền bối. Những khi nhắm mắt
chịu không thấu thì cứ thò tay bấm nút Ipod cất sẵn trong túi áo
bên ngực trái để mà nghe thêm bài sám tăng lực
“tôi xin người cứ gian dối, khi tôi hỏi người có
yêu tôi, may ra còn một chút tình vui...!”
Gẫm kỹ cũng ngộ thiệt. Theo các
chuyên gia của cả ngành thẩm mỹ lẫn y tế, chỉ riêng đối với phụ
nữ, số người bận tâm đến việc làm đẹp luôn nhiều hơn những người
để ý đến chuyện vệ sinh cơ thể. Lý do ư? Làm đẹp thì lúc nào
cũng vui hơn, mắt luôn thấy toàn cái dễ nhìn, mình có xấu tệ thì
chỉ riêng mấy món phấn son, nữ trang ngó cũng sướng mắt. Còn
chuyện làm vệ sinh thì ngán lắm, phải đối diện với nhiều món
thực tế chán mớ đời. Cứ vậy mà người ta khoái làm đẹp nhiều hơn
giữ sạch. Và cũng như tôi vừa thưa ở trên, thiên hạ ai cũng
khoái mình được thông minh, nhưng có mấy ai thích sống thông
minh. Buồn chết bỏ!
Thế đã hết đâu. Cái Vô Minh vốn
đã cũ xì từ vô thủy vậy mà trong thời buổi này cũng lại một phen
nhuốm mùi high-tech. Xem chừng đã chán chường với mấy thứ có thể
sờ chạm, thiên hạ hôm nay có thêm kiểu Vô Minh trong biết bao
thứ ảo (virtual). Ai không tin thì xin thỉnh lên Internet sẽ
biết ngay, đặc biệt mấy phòng game online. Tiền ảo, tình ảo,
giai nhân cũng ảo tuốt. Vậy mà không biết bao nhiêu người thiên
hạ hôm nay còn mê mấy món đó hơn cả đồ thật. Tiền bạc, thời
gian, sức khỏe có bao nhiêu cũng chen nhau vào đó mà “cúng
dường” cho mấy món ảo. Nói cho cùng, mấy vụ chatting gì đó cũng
đâu phải đáng tin gì cho cam. Cả mấy cái blog cũng thế. Thề bồi
yêu đương cho lắm vào, nhưng nào có mấy ai thấy được mắt mũi của
đối phương ra sao. Một thế giới ảo cho những buồn vui cũng ảo,
chỉ có cái hậu quả là thật mà thôi. Tôi có nghe một câu nói rất
lạ, nhưng thú vị, là nhiều khi gặp gỡ ca sĩ, diễn viên, người
mẫu hay một kiểu thần tượng nào đó ngoài đời không thú vị bằng
đưa hết bọn họ vào trong một cái Archos bé tày gang rồi đi đâu
cũng móc ra săm soi một mình vậy mà sướng đáo để. Đại khái ngoài
cảm giác sống trong cái gọi là thời thượng gì đó, người ta còn
thấy ra một thế giới khác hẳn những gì mình vẫn nghe nhìn mỗi
ngày. Vẫn theo lời Phật thì vạn hữu vốn vô thường, ta không kịp
thay đổi thì trần cảnh cũng đã đổi thay hay ngược lại. Thế rồi
cái dòng chảy của những thứ phù du đó cứ bắt người ta phải một
đời đi tìm những cái mới hơn để mà sống gượng qua những ngày
tháng lẽ ra là lê thê buồn tẻ.
Bắt chước người ta lý sự cho vui
vậy thôi. Hôm qua tôi vào trang blog của mình thấy một cái
entry, đọc rồi lòng đau hơn xát muối. Trời mờ sáng, người đang
dật dờ sau một đêm dở sống dở chết vì mất ngủ, bỗng một tiếng
phone reo (lại cũng một món ảo). Người ta xin lỗi tôi bằng mấy
câu thiệt ảo, bảo là đã xóa cái entry sai lầm kia rồi. Biết đó
lại cũng là thứ ảo, vậy mà tôi cũng lập tức nghe mình hồi sinh
(với một nguồn sinh lực ảo) và băng mình ra bàn viết để viết
ngay một cái gì đó...ăn mừng.
Mẹ ơi, 40 tuổi đầu, với manh áo
truyền thừa trên vai, con vẫn còn ham chơi. Không phải mấy món
đồ chơi bằng đất sét như hồi nào nữa, mà là mấy trò chơi sương
khói của một đời phố chợ với giống gì cũng là ảo hết. Chỉ có
những nỗi buồn hình như là thật mà thôi...Xin lạy Phật đã đi xa
và nhớ mẹ còn ở cuối trời, con bây giờ hình như chỉ còn chừng đó
là không ảo.