T̀NH YÊU KHÔNG
KHỞI ĐẦU, CŨNG KHÔNG KẾT THÚC
Lần đầu
tao ngộ, người ni cô rồi sẽ ở lại trong ḷng Thích Nhất Hạnh suốt
hơn nửa thế kỷ cuộc đời mới 20 tuổi. Đấy là năm 1951, thầy rời Sài
G̣n để đến chùa Viễn Giác (Huế) để giảng pháp đôi ngày. Đến ngày trở
về, sư trụ tŕ ngỏ lời mời thầy nán lại nghỉ ngơi ít hôm, thầy đồng
ư. Những ngày lưu lại ngôi làng ở Cầu Đất, thầy phụ một nhóm thanh
niên diễn tập một vở kịch để tŕnh diễn nhân dịp Tết Nguyên Đán.
Thầy viết: “Ngày ấy tôi mới hai mươi bốn, tràn ngập năng lượng sáng
tạo của một nghệ sĩ và một thi sĩ”. Một lần từ làng về chùa, Thích
Nhất Hạnh nh́n thấy một ni cô, đang lặng ngắm những ngọn đồi trước
mặt. Thầy viết: “Nh́n thấy nàng đứng đó, tôi có cảm giác như một
ngọn gió mát lành đang thổi qua mặt ḿnh. Tôi từng gặp người ni cô
này vài lần trước đó, nhưng chưa từng có cảm giác như thế này”.
Để giải
thích t́nh yêu này, thầy mời chúng ta trở lại với thời thơ ấu của
ḿnh nhiều năm về trước. Đó là khi cậu bé Nguyễn Xuân Bảo lần đầu
tiên nh́n thấy h́nh Đức Phật ngồi b́nh yên trên thảm cỏ xanh trên
b́a một cuốn tạp chí. Ngay lập tức, cậu bé nh́n thấy ước mơ của ḿnh:
được b́nh an và hạnh phúc như Đức Phật. Hai năm sau, khi mấy anh em
trong nhà ngồi tṛ chuyện về giấc mơ nghề nghiệp khi lớn lên, cậu bé
Xuân Bảo trong ḷng thầm nhủ: ḿnh muốn trở thành một nhà sư.
Sáu
tháng sau, cậu bé cùng bạn bè trong lớp đi dă ngoại ở núi Na Sơn.
Người ta bảo trên núi có một vị thiền sư. Và dù không biết thiền sư
là… làm ǵ, cậu bé vẫn muốn gặp được người ấy. Mất tới hai tiếng
đồng hồ, cả lớp mới lên tới đỉnh núi, nhưng người giáo viên nói vị
thiền sư hôm nay không có trên núi. Cậu bé rất thất vọng. Khi cả lớp
dựng trại để ăn trưa, cậu một ḿnh quay trở lại ngọn núi, mong có
thể t́m thấy người ḿnh mong gặp. Thầy viết: “Rồi đột nhiên tôi nghe
tiếng nước chảy, tôi lần theo tiếng động và t́m đến một khe suối
tuyệt đẹp. Nh́n xuống đáy, tôi thấy được từng viên sỏi và từng chiếc
lá. Tôi khom người xuống uống một ngụm nước mát lành, tinh khiết và
cảm thấy được hoàn toàn lấp đầy, như thể tôi đă được mục sở thị vị
thiền sư. Rồi tôi nằm xuống và ngủ thiếp đi”.
Khi tỉnh giấc, cậu bé Xuân Bảo không hề biết ḿnh đang ở đâu. Chợt
nhớ ra ḿnh đang đi dă ngoại, cậu xuống đồi t́m bạn. Hóa ra cả lớp
đang đi t́m cậu. Nh́n thấy cậu, ai cũng vui mừng, nhưng trong ḷng
cậu chỉ vang lên một câu tiếng Pháp J’ai gouté l’eau la plus
délicieuse du monde (Tôi đă uống ngụm nước ngon nhất thế gian). Khi
các bạn trở lại vui đùa, cậu ăn bữa trưa trong im lặng. Vài năm sau
đó, cậu bé xuất gia làm sa di ở chùa Từ Hiếu, Huế.
Câu
chuyện Thích Nhất Hạnh 9 tuổi liên quan ǵ đến khoảnh khắc Thích
Nhất Hạnh 24 tuổi thấy có làn gió mát rượi thổi qua mặt ḿnh khi
nh́n thấy bóng dáng người ni cô trên những bậc thang của chùa Viễn
Giác? Rất liên quan. V́ nếu nh́n đủ sâu vào “mối t́nh đầu”, ta sẽ
thấy bản chất của chính ḿnh. Có một công án thiền mang tên: “Gương
mặt bạn trông thế nào trước khi bố mẹ bạn sinh ra đời?”. Câu hỏi đó
là lời mời để ta bước vào hành tŕnh đi t́m bản lai diện mục chính
ḿnh. Tương tự như thế, nếu ta nh́n sâu vào “mối t́nh đầu”, có khi
ta thấy nó không hẳn là “đầu tiên”, cũng như gương mặt ta khi chào
đời không phải là gương mặt gốc, vốn chỉ hiện ra nếu ta nh́n đủ sâu
và chăm chú. Thế có nghĩa là mối t́nh đầu thực sự vẫn đang hiện hữu
và tiếp tục bồi đắp thân tâm ta. Đây cũng là một chủ đề thiền!
Thế nên
Thích Nhất Hạnh viết: khoảnh khắc thầy gặp người ni cô đă không thể
diễn ra nếu trước đó thầy không nh́n thấy bức ảnh Đức Phật trên b́a
tạp chí. Và nếu như trước mặt thầy không phải là một ni cô mà là một
cô gái b́nh thường, t́nh yêu đă chẳng thể nảy sinh. Thầy viết: “Ở
nàng có một sự ôn nhu vô hạn, thành quả của bao tháng năm dốc ḷng
tu tập. Nàng hiện diện giữa nhân sinh, b́nh an như Đức Phật ngồi
trên băi cỏ. Chuyến truy tầm thiền sư trên đồi, uống ngụm nước suối
mát lành đều là một phần tạo nên cuộc gặp gỡ định mệnh. Khoảnh khắc
nh́n thấy nàng, tôi thấy ở nàng mọi điều mà tôi tôn quư”.
Rồi thầy
tiến lại gần người ni cô, cúi đầu hỏi pháp danh và cả hai tṛ chuyện.
Thầy nhớ lại: “Nàng có cách hành xử hoàn hảo của một ni cô, từ cách
chuyển động, cách nh́n cho đến cách nói năng. Nàng lặng im, không
nói ǵ trừ phi được hỏi. Nàng chỉ cúi đầu nh́n xuống. Tôi cũng thẹn
thùng y vậy. Tôi không dám nh́n nàng nhiều hơn một hoặc hai giây,
nên cứ ngước lên là lại cúi xuống”. Sau vài phút như thế, thầy chào
tạm biệt để về pḥng. “Tôi không biết chuyện ǵ đă xảy ra, chỉ biết
sự b́nh yên của ḿnh đă tan vỡ. Tôi cố ngồi xuống viết một bài thơ,
nhưng không viết nổi một ḍng nào, bèn t́m thơ của người khác mà đọc,
hy vọng ḷng ḿnh dịu lại”.
Thầy cứ
thế đọc thơ đền chiều, đến tối, nhiều bài trong số đó của Nguyễn
Bính. Thầy cố nghĩ về gia đ́nh ḿnh, cố xua đi những ư nghĩ mà ḿnh
chưa cắt nghĩa nổi. Rồi có tiếng gơ cửa, một chú tiểu đến mời thầy
ra dùng cơm. Và tất nhiên, người ni cô cũng cùng ăn. Hai người ăn
trong im lặng. Kết thúc bữa cơm, họ cùng nhau uống một ấm trà và tṛ
chuyện. Cách người ni cô tṛ chuyện, hành xử, cúi mặt và chỉ ngẩng
lên khi được hỏi làm Thích Nhất Hạnh như thấy Quan Âm ở trước mặt
ḿnh, điềm nhiên, thấu cảm và tuyệt đẹp. Thầy thỉnh thoảng đưa mắt
nh́n dung mạo của người ni cô, nhưng không dám nh́n lâu, sợ có điều
bất nhă. Tṛ chuyện thêm mươi, mười lăm phút, thầy lại từ biệt để về
pḥng.
Sáng hôm
sau, thầy vào sảnh đọc kinh. Vài phút sau, bên lời kinh của ḿnh,
thầy nghe giọng ni cô từ kế bên ḥa nhịp. Cả hai đọc hết bữa kinh
sáng th́ lại tṛ chuyện trước khi ăn sáng. Cứ thế, ngày qua ngày,
sau những lần gặp gỡ, nhưng cuộc chuyện tṛ, Thích Nhất Hạnh biết
ḿnh đă yêu. Thầy viết:
“Tôi
biết ḿnh yêu nàng, tôi chỉ muốn ở cạnh nàng và thưởng ngoạn nàng.
Đêm ấy tôi ngủ rất ít. Sáng hôm sau, đọc kinh xong, tôi mời nàng vào
bếp để cùng tôi nhóm một ngọn lửa. Trời lạnh quá nên nàng đồng ư.
Chúng tôi cùng nhau uống trà và tôi cố hết sức để tỏ thật ḷng ḿnh
cho nàng hiểu. Tôi nói nhiều thứ, nhưng không thể nói ra điều quan
trọng nhất. Nàng nghe chăm chú và từ bi rồi nói: “Những điều thầy
nói năy giờ, bần ni tịnh không hiểu ǵ cả”.
Nhưng
ngày hôm sau, nàng đến gặp thầy và nói nàng đă hiểu. Trời ơi, thà…
không hiểu th́ thôi. Chứ khi vị ni cô thấu rơ t́nh cảm của ḿnh,
Thích Nhất Hạnh cảm thấy vô cùng khó xử. Thầy viết: “Chuyện này quá
khó với tôi, và c̣n khó hơn với nàng. T́nh yêu của tôi ập đến như
cơn băo và kéo phăng nàng đi. Nàng cố kháng cự nhưng không thể, cuối
cùng đành chấp nhận. Cả hai đều cần sự từ bi. Cả hai c̣n trẻ và bị
t́nh cảm cuốn đi. Cả hai đều có khát vọng sâu thẳm là trở thành tăng,
ni. Cả hai đă trải qua nhiều năm trời tu tập cho đến khi bi t́nh yêu
đánh úp.
Đêm ấy
cũng là đêm Giao Thừa, sau nhiều đêm chỉ đọc thơ của người khác,
Thích Nhất Hạnh rốt cục cũng đă viết ra một bài thơ:
Spring
comes slowly and quietly
to allow
Winter to withdraw
slowly
and quietly.
The
color of the mountain afternoon
is
tinged with nostalgia.
The
terrible war flower
has left
her footprints-
countless petals of separation and death
in white
and violet.
Very
tenderly, the wound opens itself in the depths of my heart.
Its
color is the color of blood,
its
nature the nature of separation.
The
beauty of Spring blocks my way.
How
could I find another path up the mountain?
I suffer
so. My soul is frozen.
My heart
vibrates like the fragile string of a lute
left out
in a stormy night.
Yes, it
is really there. Spring has really come.
But the
mourning is heard
clearly,
unmistakably,
in the
wonderful sounds of the birds.
The
morning mist is already born.
The
breeze of Spring in its song
expresses both my love and my despair.
The
cosmos is so indifferent. Why?
To the
harbor, I came alone,
and now
I leave alone.
There
are so many paths leading to the homeland.
They all
talk to me in silence. I invoke the Absolute.
Spring
has come
to every
corner of the ten directions.
Its,
alas, is only the song
of
departure.
Bản dịch thơ của Khương Hà
DUNG
NHAN CỦA MÙA XUÂN PHONG LỐI TÔI ĐI
Mùa Xuân
đến trong chậm răi im ĺm
để mùa
Đông lui đi
thật
chậm răi và im ĺm
Màu núi
chiều hôm nhuốm màu hoài nhớ
Đóa hoa
chiến tranh đáng sợ
để lại
nơi dấu chân nàng
ngàn vạn
cánh trắng và tím
của chia
ĺa tang tóc
Thật khẽ
khàng, từ sâu trong trái tim tôi
vết
thương tự vỡ ra một vùng máu đỏ
mang bản
chất của biệt ly
Dung
nhan của mùa Xuân phong lối tôi đi
Biết t́m
đâu một con đường lên núi?
Tôi đớn
đau đến thế, linh hồn tôi đóng băng
trái tim
rung lên như sợi dây đàn lia mỏng mảnh
bị bỏ
quên trong một đêm giông băo
Ḱa, ở
đó, mùa Xuân ḱa, mùa Xuân thực sự tới
Nhưng
sao bi ai này lại thương tâm đến vậy
thương
tâm một cách rơ ràng và hiển nhiên
giữa
tiếng chim hót mê hồn
Màn
sương mù sớm mai đă đản sinh
gió Xuân
miên man như đang hát
bài hát
về t́nh yêu và nỗi tuyệt vọng
trong
tôi
Tại sao
cả vũ trụ đều hờ hững?
Nơi bến
cảng chỉ ḿnh tôi đến
rồi chỉ
ḿnh tôi đi
Có rất
nhiều con đường dẫn đến quê nhà
Chúng
đều nói với tôi trong thinh lặng.
Tôi
thỉnh cầu điều Tuyệt Đối
Và rồi
mùa Xuân đến
trong
từng ngóc ngách của mười phương gió bụi
Mà khúc
ca của nó, hỡi ôi
chỉ là
nhạc khúc của biệt ly
Và sau
đó, thầy và người ni cô quyết định chia tay nhau. T́nh yêu mới chớm
nở được chuyển hóa thành một t́nh yêu lớn hơn, chính là t́nh yêu ban
đầu, t́nh yêu nguyên thủy. Thầy đă giữ chuyện này trong ḷng suốt 41
năm trước khi quyết định kể cho các đệ tử nghe trong một khóa tu 21
ngày tại Làng Mai. Nh́n lại “mối t́nh đầu”, thầy luôn cảm thấy ḿnh
thật may mắn khi có một vị tăng già yêu ḿnh và hiểu ḿnh đến vậy.
Viết đến
đây, tôi không thể không liên tưởng đến Nghi Lâm, người ni cô cũng
thánh thiện như vị Quan Âm trong bộ Tiếu Ngạo Giang Hồ của Kim Dung.
Nàng cũng đi tu từ nhỏ, một ḷng hướng Phật cho đến một ngày bị t́nh
yêu đánh úp. Nàng không biết cảm xúc dành cho Lệnh Hồ Xung là ǵ,
nàng cố chạy trốn nó, nhưng không chạy kịp. T́nh yêu quả nhiên là
cơn băo cuốn phăng tất cả. Trong lời kinh hàng ngày nàng vẫn đọc,
nay đă có thêm chút cơi ḷng trần thế, mong cho Lệnh Hồ đại ca khỏi
bệnh. Rồi trong đêm trăng sáng, nàng chịu không nổi mà phải bộc bạch
ḷng ḿnh Á Bà Bà, thực chất là Lệnh Hồ Xung cải trang. Nói ra được
t́nh yêu của ḿnh, Nghi Lâm được giải thoát.
T́nh yêu
rốt cục là ǵ? Nhân loại cả đời đi t́m câu trả lời cho nó. Chương
16, cũng là chương cuối của cuốn “Cultivating the mind of love” của
Thích Nhất Hạnh có nhan đề: “Một chuyện t́nh không có khởi đầu hay
kết thúc”. Có lẽ v́ mỗi cuộc t́nh đều là nhân duyên từ trước và sẽ
tiếp tục nuôi dưỡng ta ngay khi nó rời đi. Và mỗi một mối t́nh là cơ
hội để ta nh́n thấu ḷng ḿnh và đặt câu hỏi: rốt cục chúng ta là ai?
Đặt câu
hỏi đúng là cách duy nhất để có câu trả lời đúng. Và câu hỏi đúng
chỉ có thể xuất phát từ trái tim. Cuốn “Cultivating the mind of
love” chưa có bản tiếng Việt, nhưng tôi mong sẽ có nhà xuất bản in
nó trong tương lai. C̣n cuốn “Hỏi đáp từ trái tim” th́ có bản tiếng
Việt. Tôi sẽ tặng bạn sách nói miễn phí trên ứng dụng của Fonos
trong phần comment của status này.
(B́nh Bồng Bột)
Trang
Tưởng Niệm Ḥa Thượng Thích Nhất Hạnh