TU Ở NHÀ LÀ
HẠNH PHÚC
Tôi có hỏi Phật tử ở đạo tràng bên Âu
Châu nước Đức, nhứt tu gia, nh́ tu thị, tam tu tự, tu nào khó. Họ đều
nói tu nhà khó. Tôi nói ngược lại, tu tự mới khó. Để tôi cắt nghĩa quí
vị nghe, quí vị mới thấy, quí vị toàn nh́n ngược lại không hà. Đa phần
quí Phật tử tại gia đều nh́n sai trật lời dạy của Phật cả. Quí vị tu tại
nhà, áo quí vị mặc là tiền mồ hôi của quí vị làm ra, nhà quí vị ở là
tiền mồ hôi của quí vị làm ra, ăn uống sinh hoạt là quí vị làm ra, quí
vị không có mắc nợ, quí vị khỏe th́ tu, không khỏe th́ nghỉ, không ai
bắt quí vị được cả. C̣n ở trong chùa, áo của mấy sư mặc là của đàn na
tín thí, chùa của mấy sư ở là của đàn na tín thí. Mà tu chểnh măng, tu
dễ duôi, nợ-nợ- nợ-nợ! Tu chùa khó lắm.
Tu ngoài chợ, cũng mồ hôi nước mắt
ḿnh làm ra. Ra ngoài đường, ḿnh phục vụ được th́ ḿnh bán, c̣n không
th́ đóng cửa về nhà nghỉ ngơi, đồng tiền của ḿnh ḿnh sống. C̣n ở chùa
như vậy đâu có được đâu. Do đó quí vị phải biết, tu tại gia là hạnh
phúc, tu tại gia là lư tưởng, tu tại gia là an toàn, tu tại gia là không
thiếu nợ, tu tại gia là tu rất là vững chắc và không sợ sệt.
C̣n tu trong chùa, từ mỗi miếng đất,
mỗi vật dụng trong chùa là của Tam bảo mà làm không khéo, tu không trong
sạch là nợ trả không hết, thưa quí vị. Đừng coi thường. Đừng tưởng tu
tại gia là khó. Khó là quí vị không diệt được cái tâm tham sân si. Vậy
khi quí vị vô chùa, quí vị không có tham sân si sao? Vô chùa tham sân si
c̣n nhiều hơn nữa! Quí vị biết đó, trong chùa c̣n có quỷ chùa nữa. Đạo
cao một xích ma cao một trượng. Ở nhà quí vị đâu có! Con ta, chồng ta,
vợ ta, anh em ta thử thách ta thế thôi. C̣n chùa th́ bá tánh thập
phương, trăm cha trăm mẹ, làm dâu trăm họ làm không xong c̣n đi đọa địa
ngục đó thưa quí vị. Tại v́ ḿnh ăn đàn na tín thí mà. Cái ly nước này
đâu phải của sư, cái y trên người này đâu phải của sư, mà không giữ
giới, không trong sạch th́ đọa địa ngục. Tu-tự-khó-lắm! C̣n quí vị ở nhà
th́ tiền ḿnh làm ra, ḿnh đi làm người ta mắng ḿnh, người ta chửi
ḿnh, sếp mắng, quản lư mắng, nhẫn nại, nhẫn nại, diệt, diệt… cố gắng đổ
mồ hôi nước mắt làm ra đồng tiền. Xài tiền đó, quí vị tu quí vị không
mắc nợ. C̣n tu trong chùa nè, tất cả đều được cung phụng, được người ta
qú xuống dưng, lửa địa ngục đốt-đốt-đốt lúc đó đó quí vị.
Không-có-đơn-giản-đâu! Hôm nay tôi cắt nghĩa lần nữa để quí vị xác định
rằng suy nghĩ tu nhà khó là không đúng. Tu tại nhà mới là tu đúng, tu
tại chùa mới là nguy hiểm trăm ngàn trăm. Nên nhớ như vậy. Đă gọi là tu,
nơi nào cũng c̣n tham sân si – tại nhà cũng tham, sân, si, tại chùa cũng
tham sân si – nhưng có nợ hay không nợ mà thôi. Của ḿnh th́ không nợ,
của bá tánh th́ nợ. Mà tu không được th́ mắc nợ, trả không xong là chết.
Bây giờ quí vị thấy tu nhà hay tu chùa
dễ? Tu nhà dễ, ngủ trong nhà không ai rầy, c̣n ông sư trong chùa ngủ là
bị rầy. Hồi xưa ngài Tịnh Sự đó, ngài ở chùa Kim Huê Sa Đéc đó, ngài tu
Bắc Tông mà. Thầy ngài giao cho ngài phận sự buổi sáng dọng chuông công
phu báo thức cho chúng trong chùa thức dậy mà tụng kinh. Tiếng chuông
cũng đồng thời báo thức cho dân làng bên ngoài thức dậy nổi lửa bán
buôn. Bữa đó ngài thức khuya học nên mệt quá rồi thức dậy trễ. Thay v́
ba giờ rưỡi dọng chuông, năm giờ ngài mới thức ra dọng chuông. Làm cho
người bán hàng ngoài chợ ế ẩm. Đâu có thức kịp đâu mà nấu đem ra bán.
Thế là người ta quang gánh ngang qua chùa họ nói:
-Thầy chùa, ăn cho mập, ngủ cho dữ,
quên đánh chuông!
Nhưng ngài đánh chuông để thức chúng
thôi chứ đâu có báo cho cả làng thức dậy để mà nấu cơm nấu nước đâu. Họ
ăn ké mà họ c̣n chửi được ḿnh đó. Quí vị thấy khổ hông? Khổ lắm! Do đó,
kỳ vừa rồi tôi qua Âu Châu giảng đó, họ upside down hết, họ bật ngửa
hết. Họ cứ nghĩ tu nhà khó, tu thị dễ, tu tự dễ hơn. Xin thưa rằng, tu
tự khó nhứt, tu thị khó nh́, tu gia dễ nhất. Quí vị làm ra đồng tiền, mồ
hôi nước mắt của quí vị, có ai làm phiền quí vị đâu. C̣n Sư bên đây mà
làm không khéo là họ úp bát. Hồi xưa đó khi hai nhóm chư tăng ḱnh căi
nhau ở Kosambi, Đức Phật bỏ vô rừng già. Phật tử đến chùa, họ nói, chúng
tôi không biết quí sư ra sao nhưng quí sư phải làm sao thỉnh Đức Phật về
cho chúng tôi, c̣n không chúng tôi úp bát. Úp bát là sao? Nghĩa là mấy
sư đi bát mà họ không bỏ bát là mấy sư chết. Lúc đó phải làm sao? Phải
thỉnh đại đức Ānanda vô rừng thỉnh Đức Phật ra. C̣n quí vị, quí vị có sợ
ai úp bát không? Không. Quí vị không sợ ai úp bát hết. Tiền của ḿnh mà,
tu được th́ tu, không tu được tà tà cũng được. C̣n có ông Obama cho tiền
welfare nữa, đâu có sợ ai đâu. C̣n mấy ông sư th́ không có, không có cái
ǵ hết, Obamacare cũng không có, Medicare cũng không có, Medicaid cũng
không có. Kéc-ke ǵ cũng không có hết trơn á. Sợ lắm. Sợ từng hồi từng
hộp vậy đó. Không có tiền đóng tiền điện. Mùa hè không dám mở máy lạnh,
mùa đông không dám mở máy sưởi, sợ đưa cái bill ra Phật tử rầy la: Xài
cho dữ! Thế là bắt đầu im không dám xài. Bệnh ngă xuống th́ cạo gió,
hổng có thuốc. Khó lắm! Khổ lắm. Quí vị tu ở nhà là hạnh phúc lắm. Không
ai rầy. Áo quần tui mặc tui mua chớ ai cho đâu mà tui sợ. Nói câu đó là
nín liền. C̣n mấy ông sư th́ sao. Họ chỉ ḿnh và nói: Áo đó, Sư nhớ nha,
con cúng dường đó, sư lạng quạng lấy y lại đó. Nghe ớn liền. Hay: Úp bát
đó! Nghe vậy là nín liền, hôm nay đói.
Sư Sán Nhiên giảng
(Nhị Tường ghi)
(Từ bài giảng Vô Minh và Ái Dục)
Xem
các tác phẩm khác của Sư Sán Nhiên (Bhikkhu Pasādo)