Phổ-Đà (Florida) Thu Phong
Vô tâm thập diệp thu hồ ngạn
Ý ngoại chưởng trung thập tải tình
Tuế nguyệt phù luân nhân vô tích
Cửu lạc dĩ thời diệp do thanh
Toại Khanh
Hoài
Triêu văn các biên phong
Hốt tưởng hiểu sơn chung
Đương tân hoài tích lãng
Hà xứ cựu thu không
Toại Khanh
Phàm Phu
Vẽ tranh
Chỉ thấy bóng mình
Làm thơ
Chỉ thấy phàm tình mênh mông
Viết văn
Đâu chổ xuống dòng
Dịch kinh
Để lại nghe lòng ngổn ngang
Toại Khanh
Thơ Đề Tranh
Sư già
Cổ tháp
Chùa xưa
Khuya nào về
Đứng nhớ mùa tuổi xanh
Vẫn trăng xưa đó với mình
Vẫn gang tấc đấy
Mà hình như xa…
Toại Khanh
Tranh Khuya
Lắng tai
Gió lộng bên thềm
Mưa khuya đất khách
Nghe đêm sao dài
Bút cùn hí lộng trên tay
Bức hoạ sao dài
Vẽ mãi chẵng xong
Toại Khanh
Hóa Duyên
Tình người
Củi quế gạo châu
Ta tên du sĩ bên cầu hoá duyên
Chẵng xin cơm gạo áo tiền
Một đời
Tìm được chữ Duyên cũng là
Toại Khanh
Noel Phố Cũ
Xuống đời một tối Giáng Sinh
Phố xa xôi quá
Cho mình mỏi chân
Phải chi chốn cũ gụi gần
Nửa đêm qua đó
Xin tuần trà khuya
Houston, Noel 2001
Toại Khanh
Mộng
Vẫn là hồ hải
Dấu chim
Những phương trời mộng
Đi tìm cơn mơ
Buồn vui từng vệt khói mờ
Những khuya phố xá
Tưởng bờ Tầm Dương
Rồi mai khăn áo trên đường
Trang thơ ngày cũ
Vô thường trên tay
Toại Khanh
Sát na sinh tử
Phố cũ ngập ngừng
Tôi với tôi
Tiếng lá khua chân
Chớm thu rồi
Bỡ ngỡ tương phùng
Em tóc trắng
Chỉ nỗi buồn xưa…
Vẫn tinh khôi!
Toại Khanh
Stop
Đứng lại thôi
Còn gì sau ngạch cửa
Hãy biết dừng
Khi chạm mức tình nhân
Đời chỉ đẹp
Khi mới là một nửa
Đêm tân hôn
Hai kẻ khóc: Mình lầm!
Toại Khanh
Tự Vịnh
Lai vô tích
Khứ vô thanh
Đi về một cõi
Vô danh
Riêng mình
Bỗng nhiên ra khách biên đình
Tri âm là những trang kinh nguyệt tà
Đôi khi
Khuya sớm chén trà
Phòng văn một trượng
Cứ là thênh thang
Toại Khanh
Thơ Đề Tranh
Thuyền hư
Ta vác qua cầu
Dưới chân
Vời vợi
Một màu trời xanh
Vẫn là một cõi thiên thanh
Mươi năm
Một buổi giật mình nhớ ra
Toại Khanh
Chuyện Nửa Đêm
Giữa khuya
Nhắm mắt kiết già
Thở vào vô ngã
Thở ra vô thường
Mười lăm phút
Hết ghét thương
Thêm dăm phút nữa
Thấy đường về non!
Toại Khanh
Tích Lan
Người về
Gió lạnh bến mê
Nhớ con sóng cũ
Đã về trùng khơi
Vô tâm
Nước lãng mặt người
Hữu tình
Người bỗng nhớ thời qua sông
Toại Khanh
Nụ cười Tuyết lãnh
Ba nghìn thế giới vo tròn
Nhỏ lên giọt nước chỉ còn trang thơ
Toại Khanh
Dấu tích
Mười năm sau giữa tịch liêu
Vết người... là một mái lều vắng không
Toại Khanh
Chỉ là
Và chỉ là hạt bụi
Một hôm bỏ về xuôi
Đêm nào trên mái phố
Nhớ non xưa ngậm ngùi
Toại Khanh
Tên mình
Mười năm xóa dấu trên thân phận
Vẫn cứ mù khơi một cội nguồn
Đã là mây trắng không cố quận
Những vui buồn thôi cũng mù sương.
Toại Khanh