Chuyện Lòng Hải Điểu
Ta loài haỉ diểu từ biển lại
Theo bảo về đây một buổi chiều
Ðời không dung nổi hồn du tử
Ném trả nhau về bến quạnh hiu
Bến bờ nào cũng nơi trốn baõ
Ðâu thể dừng chân đến suốt đời
Ðợi mai bão tạnh,trời về sáng
Hải điểu laị là của biển khơi
Ta biệt trời Ðông sang trời Tây
Cô đơn làm một giấc mơ đầy
Giờ laị bỏ Nam về coĩ Bắc
Ðời trước sau là nhửng chuyến bay
Ta đi không cả lời hò hẹn
Lâu lắm quên dần những vẫy tay
Từ thưở nặng lòng niềm luân lạc
Ðời đã vô chừng như kiếp mây...
Toại Khanh