AVATAR
Toại Khanh
Được và mất.
Chỉ hai chữ ngắn gọn nhưng đă là toàn bộ lịch sử của thế giới. Cái mất
và được tạo ra nhau theo mô h́nh một ṿng tṛn và từ đó niềm vui hay nỗi
buồn của bất cứ ai h́nh như cũng đều là chuyện cần ngó lại. Con người
chỉ có thể trưởng thành khi có khả năng đứng thẳng và biết ngó lại.
Nước Việt
Nam mấy mươi năm trước, một đám đông thanh niên bỏ hết tuổi trẻ và quyền
suy tư để vùi đầu trong một học thuyết quái dị, hoang tưởng rồi dùng sắt
máu và thủ đoạn để làm cái chuyện mà họ gọi là giải phóng ǵ đó. Nói
theo Phật học, bởi cái cộng nghiệp của một dân tộc, đám người hung hăn
đó đă thành công và trở thành những ông chủ đất tàn bạo. Hàng triệu
người đă lên rừng xuống biển để trốn chạy khỏi họ bất chấp sống chết.
Mấy mươi năm đă trôi qua, đám chủ nhân ông điên cuồng kia và một số
người được hưởng lợi từ họ cứ mỗi năm lại tưởng niệm ầm ĩ cái ngày đại
thắng đáng buồn đó thay v́ phải xem là ngày giỗ của một dân tộc. Giỗ là
v́ đến tận giờ, ngoài hệ thống phá sản toàn diện và triệt để, thu nhập
mỗi năm của một người Việt nam trong nước chưa đến 2.000 Mỹ kim so với
25.000 Mỹ kim của một người dân Đài Loan nhược tiểu. Điều duy nhất mà
tập đoàn quyền lực đó làm được cho dân tộc ḿnh chỉ là cơ hội vinh thân
ph́ gia cho một số cá nhân trong số mấy chục triệu đồng bào. Họ được cả
một quốc gia nhưng mất sạch mấy chục triệu người dân. Được ǵ, mất ǵ ở
đây chứ!
Nàng có một
cơ thể tuyệt đẹp và được thiên hạ tặng cho những danh hiệu hoa hậu,
người mẫu. Nàng có một giọng hát ngọt ngào, người ta gọi nàng là ca sĩ.
Mươi năm thanh xuân của nàng chỉ có hoa hồng và những tiếng vỗ tay,
những ánh mắt ngưỡng mộ và những món quà đắt tiền. Nàng tung tăng vui
khắp thiên hạ v́ tự cho ḿnh cái quyền đó. Nàng ăn tôm, ăn luôn cả trứng
của nó. Nàng rong chơi và quên nghĩ đến nẻo về của một ngày tuổi chiều.
Những thứ nàng có, buồn thay, đă khiến nàng quên mất chuyện ḿnh có thể
trở thành một anh thư liệt nữ có ích cho đời. Mấy chuyện đó bây giờ nghe
nói đến đă thấy ngán. Tuổi già đến, nàng c̣n lại một ḿnh với một đống
album ngày cũ. Những người t́nh qua đêm năm nào, những khán thính giả ái
mộ ngày xưa giờ đâu ai quởn để nhớ nàng. Được ǵ và mất ǵ ở đây chứ!
Gần 20 năm
đèn sách ở một đại học danh tiếng. Chàng trở thành một bác sĩ có pḥng
mạch riêng. Tiền vô như nước. Đi đâu cũng được giới thiệu trang trọng và
nghiễm nhiên được thiên hạ xếp vào hàng ngũ trí thức trong xă hội. Chỉ
có trời và chính chàng trong những lúc nghĩ lại mới biết rằng ngoài mớ
kiến thức chuyên khoa trong một nhánh nhỏ nào đó của ngành Y. Chàng chỉ
là một kẻ hám tiền và suốt đời cúi đầu cung phụng một gia đ́nh mà người
ta thường gọi là mái ấm ǵ đó. Cái mác trí thức đă khiến chàng quên mất
khả năng làm học tṛ với vô số chuyện c̣n phải học. Thử vẽ đời chàng
trên giấy, ta sẽ thấy chữ được và mất rơ ràng hơn. Bởi nghe đâu trong số
các bác sĩ trên đời này không phải chỉ có một kiểu sống duy nhất là kiếm
tiền nuôi gia đ́nh.
Thầy là một
người may mắn. Tiếng là kẻ xuất gia nhưng lại ngẫu nhiên làm chủ được
một gia sản lớn do tín thí mười phương góp lại. Nói cho cùng, Thầy chỉ
là một đại diện cho Tăng đoàn trông coi cái tài sản chung ấy. Nhưng cái
danh xưng phương trượng ǵ đó đă khiến Thầy quên mất chuyện này. Thầy
ngồi bơ sữa, nằm nhung lụa, đi xa hoa, đứng nhàn hạ. Thầy quên mất lư
tưởng cao nhất của một thầy tu. Thầy không cần nhớ chuyện tái sanh tái
xiếc ǵ cả. Chỉ cần yên tâm cho hết kiếp này với một tuổi già sung túc
là đủ. Một sa môn đúng nghĩa cũng luôn yên tâm về đời sống vật chất
nhưng không phải v́ những nhu cầu của ḿnh được bảo đảm mà chỉ v́ ḿnh
không có nhiều nhu cầu. Hành trang càng nhẹ mới có thể lên cao đi xa. Kẻ
giàu có nhất thế giới chính là người sao sống cũng được. Gia tài của họ
là toàn bộ những ǵ đang có trước mặt, không cần nhọc công kiếm t́m, chỉ
việc tận hưởng. Họ cắn hạt muối bằng phong thái của một đấng quân vương.
Họ đi giày cỏ bằng bước chân của một ông hoàng. Không lo toan ǵ hết.
Trời đất đă chu toàn mọi thứ cho họ từ lâu rồi. Một thầy tu không được
vậy dẫu có trong tay tài sản muôn hộ, dám hỏi ǵ c̣n, ǵ mất?
Có những cái
được tự thân nó có thể làm rào cản cho nhiều cái được khác. Nói vậy, lắm
lúc được cũng chính là mất. Nhiều lúc người ta phải tắt bớt ánh sáng để
có thể nh́n rơ hơn. Có lúc phải nhịn ăn để ḿnh khỏe hơn. Có lúc phải
không sợ chết để sống lâu hơn. Kẻ trọng thương càng uống nhiều nước càng
mau chết. Người đi biển không chở theo nước sẽ chết khát nhưng chở nặng
quá càng chết lẹ hơn. Cái được và mất ở đời nhiều khi chỉ cách nhau một
sợi tóc.
Xin cảm ơn
ngày 30 tháng 4 đă cho tôi nhiều suy nghĩ. Dù có thể chỉ là những suy
nghĩ buồn và dĩ nhiên tôi cũng phải cảm ơn cuốn phim Avatar vừa mới xem
đêm qua. Nó ít nhất đă cho tôi một cảm nhận mới, một cái nh́n khác về
cơi đời mà tôi đang có mặt. Nó dạy tôi bài học về mù sương, về thân phận
hạt cát của một kiếp người giữa muôn trùng bao la vạn hữu.
Sau phần 1
của Avatar nói về thiên đường Pandora, nghe đâu phần 2 sẽ là về đại
dương. Phần diện tích chiếm hơn một nửa hành tinh nhưng nhân loại chưa
bao giờ tận dụng đúng mức. Phải biết bỏ lại góc tù, cơi hẹp để t́m về
những ǵ cao rộng thênh thang. Đó h́nh như lại cũng là một trong những
bổn phận của loài người cao cả.