Nhật kư Tôn Ngộ
Không
Hắn không
nhận ai là thầy, cũng chẳng ma nào chịu làm đệ tử của hắn. Không ít kẻ
vẫn bảo hắn có tài lạ, nhưng chưa ai gọi đó là kỳ tài. Không ai có thể
chịu nổi hắn quá ba ngày, dù có người bái phục gọi hắn là kho sách của
thiên hạ. Nhận xét đó cũng không quá đáng v́ nghe đâu hắn từng bỏ ra một
nửa gia tài có được để cúng dường các tiệm sách từ trong nước ra hải
ngoại và đă có không dưới mười năm đóng cửa nằm đọc sách như mọt ăn gỗ.
Ngày xuất quan, người gầy nhom xám ngắt như xác ướp. Kẻ nghiện truyện vơ
hiệp th́ gọi hắn là Ngũ Độc Tôn Giả.
Tâm đắc hết
ḿnh với câu Thiên Thượng Thiên Hạ-Duy Ngă Độc Tôn của hoàng tử Tất Đạt
buổi sơ sinh, hắn xem đó như câu thần chú để hành xử ở đời với cốt cách
coi trời bằng vung và h́nh như chưa một lần cúi đầu trước bất cứ ai. Một
phần cũng v́ câu kinh học lóm được từ đâu đó là Nhất Thiết Chúng Sinh
Giai Hữu Phật Tính. Ai cũng có Phật Tính như nhau th́ cần ǵ có chuyện
tôn ti cho thêm phiền. Đă vậy, phàm sở hữu tướng giai thị hư vọng mà lị,
mọi h́nh thức bái lạy hay chào hỏi cũng đều là mù sương cả. Và cũng từ
kinh điển thượng thừa mà hắn đă đọc được, thánh hiền đă chẳng từng lư
luận không bái lạy ấy mới chính là bái lạy đó sao!
Dọc ngang
khắp nẻo các bí kiếp ẩn mật của phái Ma Ha Diễn, một đêm kia thấy buồn
chán rồi sinh ṭ ṃ, hắn đột nhập tàng kinh các của Trưởng Lăo Giáo tham
cứu tứ tung ngũ hoành và vỗ đùi cười lớn một ḿnh giữa khuya. Trước mắt
hắn là bài kinh Ca-La-Ma ǵ đó hay tuyệt, cứ như một hẹn ḥ từ tiền
kiếp. Bài kinh không ngắn không dài, có điều thông tuệ như hắn th́ đâu
cần phải đọc hết, một nửa cũng đă xong. Đừng tin bất cứ điều ǵ chỉ v́
nó được ghi chép trong sách vở, hay chỉ v́ được truyền tụng lâu đời,
hoặc được gán ghép cho một tiền nhân lẫy lừng nào đó. Bài kinh thực ra
vẫn chưa hết, nhưng hắn đă thấy sướng tít, không thiết đọc thêm nữa. Đó
cũng là nghề riêng của hắn: Ǵ cũng một nửa. Đến bài kệ bốn câu của
hoàng tử Tất Đạt hắn cũng chỉ nhớ được hai câu đầu. Thế cũng quá đủ.
Thầy tổ hay kinh thư cũng đều là phù vân. Trong các tổ sư gia của Ma Ha
Diễn dường cũng có vị từng chủ trương Bất Lập Văn Tự ấy mà. Chữ nghĩa mà
chi. Đến Nhan Súc bên Tàu xưa không phải Phật tử c̣n biết nói sách vở là
cặn bă của thánh nhân. Ông đây th́ dẹp hết. Làm theo lời thánh đó chứ.
Bức h́nh
Phật duy nhất trong pḥng hắn ngay sau đó đă được tháo xuống và nằm
chung một bếp ḷ với mấy chục pho sách mà hắn đă nghiện ngập từ mươi năm
trước. Hắn đốt sách, đốt h́nh Phật mà miệng cứ mỉm cười v́ chập chờn
trong đám khói mịt mù kia là h́nh ảnh một thiền sư Đan Hà đốt tượng, một
Nam Tuyền chém mèo. Một đêm thôi, ông đây đă đại ngộ, đă đường hoàng
sánh vai những cổ nhân mà một thời ḿnh vẫn cho là cực kỳ ghê gớm.
Rồi mùa hè
cũng qua, mùa đông lại về. Sau bao năm tháng ta bà khắp thiên hạ theo cả
nghĩa đen lẫn nghĩa bóng, ngoài những lúc quá khích hay mỏi nhừ, hắn vẫn
cứ phải đối diện thiệt thà với những dằn vặt của chính ḿnh. Ta về nghe
nhớ muôn phương. Ta đi lại nhớ cuối đường trăng treo. Hắn từng ngắm
trăng treo ở đỉnh Linh Thứu Sơn vằng vặc một niềm Cổ Ấn, từng ngồi ngóng
mưa chiều ở Trùng Khánh, Nam Kinh váng vất một cơi nhớ Đường Tống mịt
mù. Đi chán, hắn soi gương đếm tóc bạc trên đầu và chạnh ḷng với nghiệp
tu vẫn đang dang dở. Ấy vậy rồi hắn lặng lẽ quay về cái am nhỏ xíu và
bẩn như tổ cú ở một góc trời. Từ đó thay v́ một cơi đi về như cha nghệ
sĩ nào đó đă nói, th́ với hắn lại là một cơi đi với một cơi về. Trong
những lần đại ngộ đột xuất kiểu đó, hắn vất túi hành lư xuống gầm giường
rồi tự thề không lang bạt nữa. Hắn dọn dẹp chiếu chăn rồi nhắm mắt thiền
định theo cách trích diễm và tổng hợp: Ngũ Cầm Hí, Dịch Cân Kinh, Bát
Đoạn Cẩm, rồi Du-Già của Ấn, khí công của Tàu, phép bế tinh của Tây Tạng
và thiền Sổ Tức của Phật gia. Tất thảy đều đề huề như trong cùng một ly
Cocktail. Chưa hề nghe thấy qua kiểu pha chế cầu kỳ này, nhưng mỗi lần
tu luyện thập cẩm kiểu đó hắn cứ như khoẻ ra. Có người thấy lạ, đă hỏi
hắn tu theo pháp môn nào, hắn ph́ cười nhắc lại câu nói của ông thánh
nào đó bên Tàu xưa: Tận Tín Thư Bất Như Vô Thư, quá tin sách thà đừng
đọc sách. Học hỏi cái cũ chỉ là để sáng tạo cái mới theo tinh thần kế
thừa có phê phán và chọn lọc. Hắn mở miệng là trích dẫn. Chẳng hiểu
thánh hiền đông tây đă nhập vào hắn từ bao giờ để mỗi lần hắn mở miệng
là lại thấy ngay một ngài ngự ra ngồi đó !
Và đến hẹn
lại lên, khi cơn đại ngộ bất chợt qua đi, hắn lại thèm được đi. Thèm ghê
gớm, nhớ viễn phương như đau đáu một người t́nh đang réo gọi trên đường.
Những khi đó, để trả lời những người từng nghe hắn thề suốt đời nhập
thất, hắn lại mượn lời xưa: Ưng Vô Sở Trụ Nhi Sinh Kỳ Tâm. Và hắn giải
thích rành rọt là không ở một nơi cố định th́ mới có hi vọng thành tựu
những sở chứng kỳ diệu vốn không có được ở kẻ thường trụ một chỗ !
Hắn lại lên
đường và tiếp tục đọc sách như điên trên những dặm trường để tiếp tục
rước thêm hiền thánh vào ḷng và tiếp tục biến chế, suy diễn sao cho
thuận tai người và hợp ư hắn.
Nam nhi tự
hữu xung thiên chí, hưu hướng Như Lai hành xứ hành. Hắn viết hai câu thơ
của ngài Quảng Nghiêm nào đó vào chiếc va-li với một kiểu thư pháp như
kư họa và xem như một lời trấn an mỗi khi bất chợt thấy ḿnh chẳng giống
ai. Và phải là bậc kỳ tài khi hắn có thể đọc vanh vách hàng trăm câu nói
phá cách trong các sách ngữ lục của Thiền Tông chỉ với mục đích giải
thích về hành tung của chính ḿnh. Và về khoản này hẳn ai cũng phải nhận
rằng ngữ khí của các thiền sư Ma Ha Diễn đúng là cực kỳ đắc dụng. Bởi
ngôn ngữ thiền hiểu sao cũng xong và xưa nay đâu đă có ai dám đưa ra một
định nghĩa nào cho những câu nói mù mịt đó. Hú vía!
Hắn có nhiều
tài vặt. Không một món nào tới nơi tới chốn, nhưng hầu như ǵ cũng biết,
đủ để bỏ túi đi ăn giỗ. Thấy nhiều người không ưa kiểu ôm đồm của ḿnh,
hắn giải thích nghe cũng xuôi tai mà dễ ghét. Người có hạnh lớn phải
biết khắp chuyện đời để cưu mang thiên hạ, Bồ-tát phải đủ sức làm thầy
chúng sinh. Hoa kiểng, thư hoạ hắn đều biết ít nhiều, nhưng giỏi nhất là
chuyện uống trà. Hắn có vẻ là một trà tượng thâm hậu, có thể nói trăm
chuyện về trà. Có điều hắn láo không ai chịu được. Cứ mỗi bận rót trà ra
chén cho ḿnh hay mời khách, hắn lại trầm giọng ngậm ngùi nhắc lại mỗi
một câu: Nước mắt chúng sinh. Và hắn chỉ uống toàn thứ trà trăm mỹ kim
một lạng. Đắt đỏ thay những giọt lệ đời !
Hắn sở hữu
cả trăm bộ ấm chén thuộc loại quư hiếm đắt tiền đủ làm khiếp vía những
tay uống trà thâm niên nhất và hàng chục bức tượng cổ mà giá trị có thể
tính bằng trọng lượng vàng ṛng tương đương. Để giải thích cái sự sản
ấy, hắn xuề x̣a : Tác hữu trần sa hữu, vi không nhất thiết không. Có th́
có tự mảy may, không th́ cả thế gian này cũng không. Ǵ cũng là bóng
nguyệt ḷng sông cả. Có điều là hắn đă giữ riêng cho ḿnh quá nhiều cái
gọi là bóng nguyệt ấy!
Từ sau ngày
đốt bỏ bức h́nh Phật duy nhất vẫn treo trên vách, hắn bỗng thấy căn
pḥng trở nên phàm tục không chịu được. Hắn lại một lần nữa tham chiếu
tư tưởng thánh hiền ba đời để vận dụng phương tiện thiện xảo rồi lang
thang đâu đó mươi ngày tậu về gần chục bức hoạ Quán Âm Bồ Tát theo cả
phong cách Đôn Hoàng lẫn Vân Nam, cực kỳ nữ tính và gợi cảm khôn tả. Nếu
không có cái hoa sen đỡ chân và vầng hào quang quanh người, đố ai dám
treo mấy bức hoạ đó lên mà thờ lạy. Tôn giáo nhiều lúc cũng là cái giá
treo hữu hiệu cho thật nhiều thứ. Và Phật giáo hậu thời xem ra càng độ
lượng trong cái khoản cưu mang và bao dung ấy. Người quen ghé thăm, thấy
mấy bức tranh kém vẻ thánh bèn hỏi. Hắn nhẹ nhàng khoát tay:
-Phương tiện
giả nhất thời chi dụng ấy mà. Nghệ thuật không sao tách rời tính thời
đại. Phật giáo vào đời phải chấp nhận mọi thứ để nhập thế chứ. Phật pháp
bất ly thế gian pháp. Cầu đạo mà tách rời nhân gian là đi t́m lông rùa
sừng thỏ bác ạ!
Có người hỏi
sao mua chi quá nhiều những thứ nhảm nhí để chưng bày trong chỗ riêng tư
mà không xây dựng một đạo tràng hay Phật điện cho lớn rộng, hắn bật cười
vào mũi kẻ vô tri:
-Trúc ly mao
xá phong quang hảo, đạo viện tăng pḥng tổng bất như. Chùa đất mà Phật
vàng vẫn quư hơn đ́nh viện mênh mông mà không có nội dung ông ạ. Vả
chăng am đây tuy hẹp mà giá trị nội tại tuyệt không phải nhỏ, ứng dụng
đúng như lời cổ đức: Càn khôn tận thị mao đầu thượng, nhật nguyệt bao
hàm giới tử trung. Mọi thứ ở đây bảo đảm với ông đều là giá trị đến tóc
tơ. Ông lại thắc mắc sao chốn thanh tu mà có quá nhiều tài sản tư hữu à?
Ông lại quên rồi, ninh chấp hữu như Tu-di sơn, mạc chấp vô như giới tử.
Thà tài sản tư hữu chất đống như núi Tu-Di vẫn tốt hơn là nghèo khổ đến
mức ǵ cũng ít oi như hạt cải. Lại cũng lời thánh hiền đó chứ. Vấn đề là
ta có đủ huệ căn để nhận thức và thực hiện hay không mà thôi. Hiểu ra
được thâm ư cổ đức th́ mọi sự càng thoải mái ông ạ!
Ông khách
tóc bạc kia tuổi đă cao, đi đứng cũng nhiều, tham vấn không ít, nay nghe
được những diệu lư huyền cơ kia xem chừng cũng một dịp được khai thị.
Ông gật gù tán thưởng, dù tự thâm tâm vẫn có chút tồn nghi nhưng không
dám nói ra v́ ngại bị mắng là thứ tiêu nha bại chủng th́ nguy. Ông khúm
núm bên thềm xá dài, hắn đỡ tay ông và mời ra vườn sau thưởng trà, dĩ
nhiên vẫn là thứ trà mỗi lạng trăm mỹ kim. Đang lúc cao hứng, hắn nói
muốn tặng ông một bức tượng để thờ làm kỷ niệm rồi lấy ra một bức Lăo Tử
cỡi trâu bằng gỗ chạm khắc sắc sảo. Ông khách há hốc:
-Kính thầy,
tôi... tôi làm sao lại đi thờ loại tượng này ạ?
Hắn nheo mắt
nh́n ông một lát rồi lắc đầu như thương hại:
-Cái nguy
nằm ở chỗ đó ông ạ. Học Phật mà không nghiên cứu sâu xa th́ làm sao
được. Này nhé, ông là Phật tử Nam Tông. Phái Nam Tông vẫn tự gọi ḿnh là
Theravàda phải không ? Thera là trưởng lăo, là ông già. Vàda nôm na là
học thuyết hay giáo nghĩa đúng không? Vậy dịch gọn chữ Theravàda có phải
là Lăo Giáo không ? Bức tượng Lăo Tử này là một biểu tượng về ư nghĩa
đó.
Nghe giảng
đến đó, ông lăo giật ḿnh nh́n hắn ngưỡng mộ. Th́ ra ông vẫn c̣n nhiều
chỗ bất thông ngay trong chính nguồn cội của ḿnh. May nhờ cao nhân chỉ
điểm. Thấy ông có vẻ lư hội ít nhiều, hắn hoan hỷ tiếp tục:
- Tại sao
Phật giáo không phát triển mạnh mẽ như Cơ Đốc Giáo hay Ấn Giáo ? Chỉ v́
thái độ câu chấp những tiểu tiết của một số người trong chúng ta. Cái ǵ
tải đạo được th́ tận dụng hết ông ạ. Ông xem, người Việt ḿnh bây giờ
thực tế lắm. Nói chuyện với họ, chúng ta nên tránh những chữ mắc mỏ tối
nghĩa. chẳng hạn thay v́ Ba-La-Mật hay Đáo-Bỉ-Ngạn tôi vẫn thích nói là
Pháp môn Tu Tới Bến. Tới Bến ở đây rơ ràng dễ hiểu hơn hai chữ kia
nhiều. Thậm chí khi ông dịch chữ Savaka là Thanh Văn sẽ khiến bà con bối
rối, thay v́ chữ Thính Giả nghe xong ai cũng hiểu ngay…C̣n nhiều và
nhiều lắm, những sáng kiến mà tôi luôn mong có dịp để thực hiện, làm một
cuộc cách mạng…
Ông khách
càng lúc càng thấy khó thở, không biết do mấy chén trà đậm hắn mời hay
v́ sắp sửa tẩu hỏa nhập ma với những lư lẽ đặc dị của hắn. Ông lễ phép
cáo từ và hắn lại ấn mạnh vào tay ông bức tượng Lăo Tử như sợ ông bỏ
quên.
Ba năm sau,
nhân dịp về thăm con cháu, ông khách già năm xưa từ một tiểu bang xa xôi
ở miền Bắc bay về thành phố nhỏ xíu heo hút này và cũng ráng dành một
buổi đến viếng hắn. T́m măi vẫn không thấy căn nhà nhỏ ngày trước của
hắn, ông ghé vào hỏi thăm một người Mỹ cạnh đó và rồi quay xe trở ra
phố. Trên con đường sầm uất kia có một căn tiệm rộng răi đường bệ với
tấm biển lớn treo phía trước Oriental Imports Corp. Mặc ngoài một cái
Jacket đỏ sẫm, hắn đang đứng điều động mấy anh phụ việc người Mễ xê dịch
mấy két gỗ to đùng mà ông đoán là hàng hóa nhập cảng từ Á Châu. Gặp ông,
hắn ngờ ngợ một lát rồi phá lên cười:
- Thật quư
hóa, tôi không ngờ gặp lại ông ở đây. Ông vẫn khoẻ luôn chứ ạ?
Ông khách
thấy tóc tai của hắn giờ đă để dài nên không biết xưng hô ra sao, chỉ
biết mỉm cười gượng gạo. Có lẽ hiểu được ư ông, hắn tỉnh bơ:
- Ǵ cũng
nhân duyên ông ạ. Duyên tụ duyên tán…
Cúi nh́n
xuống đất trong một giây, hắn lại cười với ông:
- Ông cũng
nhớ mà, tà pháp phải bỏ đă đành, đến chánh pháp cũng phải bỏ luôn. Ǵ
cũng là bè cỏ qua sông !
Đến tận lúc
này, chữ nghĩa thánh hiền vẫn tiếp tục nằm sẵn trên môi hắn, như những
ngày xưa…thân ái!
Ông cụ lên
xe một lúc rồi vỗ trán nói một ḿnh: H́nh như ông thầy đảo ngược câu
kinh th́ phải. Về xem lại thôi. Ḿnh già rồi, lẩm cẩm thiệt!
Florida, đầu hạ 2006
TOẠI KHANH