NGƯỜI TRONG MỘNG
Mời nhau,
hẹn nhau mà chưa từng biết mặt nhau. Đó là t́nh cảnh của họ chiều nay.
Hắn xuống máy bay và lơ ngơ giữa những ḍng người xuôi ngược, ngó quanh
đến muốn rách mắt để t́m cho ra một cặp Từ Hải - Thúy Kiều theo như lời
dặn mơ hồ qua điện thoại:
-Con cao như
Mỹ, da ngăm, râu nhiều. Bà xă trắng hơn, ốm và tóc dài.
Đúng là một
cuộc trốn t́m giữa cơi biển dâu viễn mộng. Hắn bây giờ phải làm cái
chuyện rất không nên, là quan sát thiên hạ. Ông này đen cao nhưng có vẻ
Trung Đông quá, ghê thấy mồ. Bà kia rơ ràng Á Châu nhưng ngó như dân x́
-dầu hay kim chi ǵ đó, cũng hổng phải người ḿnh. Cậu kia mặt lành quá,
cô nọ phúc hậu quá, phải chi họ là người đi đón hắn. Nhưng họ ngó lơ hắn
rồi. T́m tiếp. Trời ạ, cặp kia nh́n gian quá, lạy trời không phải họ.
Chưa kể đến việc t́m ra người cần t́m, chỉ riêng chuyện ước ao phải chi
cặp này rồi cầu trời đừng là cặp kia...đă khiến hắn bù đầu.
Nhưng rồi
hắn chợt giật ḿnh nhận ra một điều thú vị. Việc quan trọng trong ḷng
hắn bây giờ h́nh như không c̣n là t́m người cần t́m nữa, mà là t́m ra
kiểu người hắn muốn, qua nỗi ước mơ, niềm hi vọng của riêng hắn lúc này.
Sự đợi chờ lúc này đă thành một cuộc chơi mà chính hắn cũng không ngờ...
Từng phút,
từng phút trôi qua, hắn làm cái việc quan sát, đánh giá, chọn lựa, phân
loại một cách thành thục và cần mẫn: Giọng nói ồm ồm trong phone không
thể của một người thư sinh thế này, cô kia th́ làm sao có thể là vợ của
một anh Từ Hải được chứ, bà nọ lớn tuổi quá, cô đó làm sao đă có chồng
được, sợ tốn tiền đậu xe th́ làm sao sang như ông kia, kẻ thích tới trễ
th́ làm sao nhanh nhẹn như bác ấy chứ, chưa biết mặt đă dám mời khách lạ
đến nhà th́ đâu làm sao có vẻ cẩn trọng như ông này,....
Hắn đang
miên man ch́m sâu trong cảnh giới Thiên Hạ Tam Muội th́ có một tiếng gọi
giật sau lưng:
-Trời, thầy,
tụi này đi kiếm thầy khắp nơi mà không thấy. Hỏi mấy nhân viên chỗ lấy
hành lư có thấy một ông thầy tu không, họ nói có thấy nhưng nói ông thầy
đó lạ lắm, cứ nh́n người qua lại rồi tủm tỉm cười một ḿnh !
Câu chuyện
ruồi bu ở phi trường chiều nay, với hắn, bỗng dưng là một gợi nhớ thật
chua xót. Có không ít người trong lúc bơ vơ niềm tin đă sẵn sàng quỳ sụp
dưới chân những thần tượng mà họ thấy thích hơn là cần. Kể cả những Phật
tử chính hiệu, không ít người đă vẽ vời h́nh ảnh đức Phật qua kiểu h́nh
dung mà họ thấy thích, họ cố hiểu lời Ngài theo lối họ muốn. Từ đó, cái
gọi là Phật Pháp trong ḷng họ lúc này đă là cái ǵ đó của riêng họ, họ
tuân theo khuôn mẫu của ḷng ḿnh với những kiến thức và cảm tính có
đóng dấu cái TÔI to đùng trên đó. Đức Phật lại viên tịch thêm một lần
nữa trong ḷng những người kiếm t́m Ngài. Thử hỏi đó có phải một chuyện
đáng buồn không ? Ai có t́nh, có tâm lại không thấy xót xa với nỗi đau
người chết hai lần!
Toại Khanh