Xin
thêm dùm một chữ
Toại Khanh
Một ông chủ lớn đầy quyền lực có trong tay tài sản bạc
tỷ. Chỉ riêng sự có mặt của ông ở bất cứ đâu, cũng đủ làm người ta thấy
vinh hạnh và đủ để lôi cuốn hàng chục phóng viên, kư giả. Được ngồi ăn
chung bàn hay chơi golf với ông một tiếng đồng hồ là niềm mong mỏi của
biết bao người thiên hạ. Vậy rồi hôm kia cảnh sát bấm chuông nhà ông với
trát ṭa và c̣ng thép. Một gă đàn em đă lợi dụng công ty của ông để bắt
ông phải gánh chịu cái trách nhiệm liên đới ǵ đó. Chuyện đổ bể ra càng
thảm: th́ ra ông xưa giờ vốn là một tay sưu tập mỹ nhân, một phần lớn
tài sản của ông vẫn được dùng để nuông chiều hàng tá người mẫu, diễn
viên, ca sỹ và các hoa hậu, hoa khôi. Ông như một người may mắn bẩm
sinh, làm chơi mà ăn thiệt. Cứ quơ tay là năm ba thương vụ béo bở. Lâu
ngày, ông lơi dần khả năng cảnh giác và chỉ vùi đầu vui chơi hồn nhiên.
Trong vài lần rắc rối với những cô nàng khó chiều, ông đă cho người thủ
tiêu họ, và gă đàn em thân tín nhất đă thay ông quyết định những chuyện
khó nuốt đó. Hắn càng được ông tin cậy và dĩ nhiên, càng lúc nắm trong
tay càng nhiều những nhược điểm của ông. Thế là bỗng dưng trên đầu ông
xuất hiện một ṿng kim-cô không thể tháo cởi.
Tôi đă xem cuốn phim đó trên internet trong hơn hai giờ
đồng hồ. Không lạ ǵ những t́nh tiết kiểu tâm lư xă hội đó, nhưng tôi đă
không thể rời mắt khỏi màn ảnh v́ một loạt những suy tư, những thấm thía
thật lạ. Nếu không có tiếng c̣i xe trước nhà, biết đâu tôi đă “đắc” cái
ǵ đó không chừng.
Đang ngon lành như vậy, tại sao ông lại sa đà đến mức thơ
ngây như thế chứ, để bây giờ phải ngồi tù. Rồi th́ gă đàn em của ông,
sao không yên ḷng với địa vị “dưới một người trên vạn người” như xưa mà
lại phải giở tṛ để phải mất hết , hắn cũng vào tù như ông. Vợ ông nữa
chứ, chờ chồng vài năm đâu có khó ǵ khi bà đă luống tuổi và từng vào
sanh ra tử với chồng trong mấy chục năm lập nghiệp? Sao bà lại phải đi
với một chàng luật sư đáng tuổi con ḿnh, để ngày đêm ghen tuông ŕnh
rập và bỏ mặc người chồng đau khổ đang trong ṿng lao lư. C̣n tay luật
sư mới nứt mắt kia sao lại đành ḷng chơi khăm bà chủ vẫn xem hắn như
ông trời con, như châu ngọc tin yêu?
Nếu ngay lúc này có ai hỏi tôi làm sao có thể rút gọn
toàn bộ nỗi khổ trầm luân trong một câu nói, th́ tôi sẽ chọn cách nói
này: Tôi ngán nhất là sự hợp lư, tất yếu, tất nhiên trong tất cả nỗi khổ
trên đời. Cái ǵ là vô lư th́ c̣n hy vọng có cách thay đổi. Cái ǵ là
chuyện thiên kinh địa nghĩa th́ nói thiệt, chỉ có nước bó tay!
Xin đừng trách ông chủ lớn kia u mê. Hăy đặt ḿnh vào
hoàn cảnh của ông th́ biết ai u mê hơn ai. Vào ra giữa một lâu đài đồ
sộ, chói lọi vàng son với cả chục người hầu để làm ǵ, khi mà đêm đêm
phải đối diện với một thiếu phụ đă nh́n ṃn mặt mấy chục năm trời, chỉ
nh́n cánh mũi là biết bà ta muốn ǵ. Trong khi đó một bờ cỏ ngoài nhà
với mỗi ngày một người đẹp chưa kịp quen hơi-dĩ nhiên kỳ thú hơn nhiều.
Thế là không thể trách ông.
C̣n bà? Có ai từng ở qua hoàn cảnh của bà chưa? Biết
chồng phụ bạc phũ phàng, nay hắn lại đang nằm trong khám, bà giờ th́ sớm
chiều lại có một người lịch thiệp lễ phép, bất chấp tuổi tác để mà trao
ra những thứ theo lẽ bà phải được nhận từ mấy chục năm trước. Gă đàn ông
đầu đời của bà ngày đó chỉ là một gă cù lần cứ biết le lưỡi đếm tiền.
Ngày có được cơ nghiệp th́ không c̣n đủ trẻ để đưa bà về tiên. Đă vậy
c̣n thay ḷng đổi dạ. Xét cho cùng, nếu ông ta có lư khi làm vậy th́ bà
đâu phải vô lư khi hành động như hôm nay. Ngẫm mà ngán, bà cứ e ngại khi
nghĩ đến một ngày ông ta trở về.
Rồi gă đàn em nhiều tham vọng của chồng bà? Ai cũng phải
nhận hắn là người đảm lược, một tay khuynh loát thương trường để từng
ngày đưa ông chủ lên hàng tài phiệt nức tiếng. Nhưng khi thiên hạ suy
tôn kính nể ông, th́ có ai kịp nhớ rằng – chính hắn mới là linh hồn thật
sự của cái sự sản kinh thiên đó. Giai đoạn làm công khuất nhục kia rồi
cũng phải có ngày chấm dứt để hắn c̣n ngẩng mặt nh́n đời nữa chứ. Đâu có
ai bẩm sinh là nô lệ cho ai suốt đời đâu, ngoại trừ những kẻ tự quên cái
quyền sống người cho ra người!
C̣n gă luật sư trẻ tuổi kia? Tuổi đời của hắn chỉ bằng
một nửa bà chủ, lại có danh vị bằng cấp hẳn hoi, chỉ cái tội tay trắng
vào đời, thiếu người nâng đỡ. Hắn chấp nhận món t́nh già của bà chủ
không phải v́ cái phổng phao nuột nà của một thiếu nữ phụ hồi xuân, mà
là những ǵ đằng sau ṿng tay ôm ấp đó. Bà chủ đang có trong tay vài thứ
mà hắn tạm thời khó có thể có được: uy tín và tiền bạc.
Và sau cùng, chuyện ǵ cũng phải có hồi kết thúc. Và như
đă thưa ở trên, cái đáng sợ nhất trên đời không phải là bản thân những
nỗi trầm oan thống lụy, mà chính là sự hợp lư hay cái tất nhiên, điều
phải vậy, của từng thứ chuyện đời. Một ngày bà chủ phát hiện ra chàng
luật sư dấu yêu của ḿnh đang có một cuộc t́nh với cô thư kư tuyệt sắc.
Bà quên mất thân phận để mà khóc, mà van rồi th́ đe dọa bằng mọi cách để
hắn sống biết điều hơn. Đó là chuyện hết sức hợp lư. Lúc đầu hắn chối
quanh, rồi th́ hứa hẹn thề bồi, rồi th́ ngựa quen đường cũ...Tất thảy,
đều là những chuyện hợp lư tất nhiên. Một buổi chiều tối ở ven đồi ngoại
ô, bà chủ hẹn gặp gă luật sư, rồi th́ chỉ một chân ga không do dự, bà
cán chết hắn. Chiếc xe bạc triệu tông thẳng vào kẻ t́nh phụ rồi nát bét
bên một gốc cổ thụ. Bà chủ không chết, nhưng vào tù. Lại một loạt những
chuyện hợp lư. Phải vậy thôi. Chuyện hợp lư từng bước một. Lúc xem phim,
qua từng t́nh tiết, tôi vẫn tự hỏi ḿnh sẽ làm ǵ nếu ở vào hoàn cảnh
của từng người. Trời ạ, nói ra sợ độc giả cười, tôi thấy ai trong họ
cũng đúng hết, nghĩa là tôi khó mà làm khác họ. Bởi chuyện ǵ ở đây cũng
hợp lư hết!
Xin ngẫm lại mà xem, sao có chuyện người phụ người...Sao
có kẻ lại hành động như thể trong óc chỉ toàn là đất sét...Sao người ta
lại hoang phí những cơ hội...Sao người ta lại phản bội, lừa dối, tham
lam, tàn nhẫn đến mức khó tin như vậy...Ǵ cũng hợp lư hết. Chỉ v́ đó là
tội khổ trầm luân. C̣n mang thân sinh tử với một đống phiền năo trong
người th́ trước sau phải vậy thôi. Tôi nhớ trong một bài viết, bài BIẾT
TRÁCH AI ĐÂY, từng thưa qua chuyện này. Trong bài viết này, tôi như cũng
trở lại cái ư đó, nhưng đặc biệt tô đậm một chữ Hợp Lư hay Tất Nhiên
trong cái gọi là tấn tuồng nhân gian, hoặc gọn hơn, nôm na một chút là
tṛ đời...
Từ đó, có ai xúi dấn thân th́ đôi lúc cũng thấy hứng chí,
nhưng gẫm lại, ngán thiệt. Nếu hiểu chữ Tiểu Thừa là chết nhát, th́ thà
xin được làm người khùng hơn người hùng. Thêm một chữ “k” cho đời bớt
khổ. Tôi theo Nam truyền nên tin có chuyện này: Nếu cứ kiếp nào sinh ra
cũng chán ngán nhân gian kiểu này th́ trước sau ǵ cũng trốn được nó.
C̣n đại nguyện độ sinh ǵ ấy th́ xin nhường lại cho những người hùng
khoái khổ. Tôi có chết nhát một phần c̣n nhằm để vẹn ḷng tôn kính những
tâm hồn chịu chơi đó nữa!
T o ạ i K h a n h
Santosa, Nov/12/08