ẨN NGỮ
Chạnh thương mấy hành giả Việt Nam không quen với phong
thổ Miến Điện mà cứ sang đây tu thiền vất vả, thầy kêu gọi thiên hạ góp
tay tậu mấy mẫu đất ở Pyin Oo Lwin, mát như Đà Lạt, rồi trồng cây xây
tường thả vào trong đó hơn chục thất gỗ xinh như resort. Bà con ta hưởng
ứng bằng nhiều cách, cuối cùng một khu thiền thất khang trang ra đời.
Quyền chủ quản ở đây thuộc một thiền viện bản xứ nằm bên cạnh, nên ở đây
tuyệt không có bảng hiệu tên chùa gì ráo.
Có điều, thói quen xả rác của người mình không hề kém
cạnh dân Miến Điện, vốn dĩ cũng không mặn mà lắm với khoản vệ sinh, nên
hành giả chỉ mới về vài khóa, đống rác sau hè đã cao quá đầu người. Mỗi
năm thầy ghé về thăm một hai lần, lần nào cũng nhìn ra sau ngao ngán.
Năm nay thầy cũng về và lần nầy bỗng dưng quyết định thuê người dựng
bảng đề tên chùa hẳn hoi. Cả đám thiền sinh ngạc nhiên lắm, đặc biệt khi
biết thầy vốn chủ trương không chơi trội ở đất người ta, nay lại dựng
bảng tên chùa thì rõ ràng khó hiểu.
Sau mấy ngày hì hục của đám thợ bản xứ, tấm bảng tên chùa đã được dựng
lên. Tất cả hành giả người mình nhìn lên và đọc thấy hai chữ Sơn Trạch
to đùng trên đó. Họ xôn xao bàn cãi rồi hỏi thầy ý nghĩa cái tên đó, mà
theo họ thì không có mùi thiền tí nào. Thầy lắc đầu, cười hiền:
- Đừng suy diễn lung tung mệt lắm, bà con ở dơ quá, thiền gì mà nhìn đâu
cũng rác. Ngoại cảnh có sạch thì nội tâm mới dễ sạch hơn chứ, Sơn Trạch
chỉ có nghĩa là Sạch Trơn, hi vọng bà con siêng quét dọn thôi !
Toại Khanh (Chuyện Phiếm Thầy Tu 2)