Buổi chiều, một ḿnh bên triền đồi nhạt nắng giữa
một chiều cuối tháng 5 mà trời vẫn c̣n chưa hết lạnh. Lên rừng
một ḿnh t́m về chút rễ cây Dandelion nấu chén thuốc nam. Dăm
phút rồi mỏi tay, ngồi nghỉ. Gió nổi từng hồi, một nhánh lá
thiệt ngộ rớt xuống tay như một trêu ghẹo của núi đồi. Từng
chiếc lá trên đó giống hệt lá phi lao, những lóng nhỏ nối liền
nhau. Ta bất giác nghĩ về nhau, về rừng thiền Kalama, về những
thị phi mấy hôm rày.
Ta nghe chút ǵ đó mệt mỏi và ngậm ngùi rồi bỗng dưng muốn chơi
tṛ đố lá. Rứt ra từng ngấn lá rồi đếm thầm như một người trẻ
tuổi đang vào tuổi yêu: Buông, không buông, buông, không buông.
Trời ạ, ngấn lá cuối cùng rớt ngay vào chữ ấy. Ư trời. Ta giật
ḿnh, dù biết đó chỉ là tṛ chơi vụng dại trời đất nào chịu
chứng để mà thiêng!
Nhớ lại mấy tin nhắn của vài người quen copy từ Facebook gửi cho
đọc trước lúc lên rừng, ta rùng ḿnh. Chưa bao giờ chạm tay vào
cây súng mà sao cứ nghe từ những ḍng chữ ấy phảng phất một mùi
ǵ như khói súng, thuốc đạn mà người ta vẫn lấy về làm pháo tết.
Th́ ra chiến chinh đâu cứ phải chốn sa trường lửa đạn. Ḷng
người c̣n phân ly tương tranh th́ nơi chốn nào lại chẳng can
qua.
Ừ th́ nhớ. Bỗng nhiên lại nhớ một chuyện cũ, một
người xưa. Ta đă đọc ở đâu đó về ông Đạo Dừa ở Bến Tre
ngày trước. Giữa lúc chiến cuộc đang hồi khốc liệt nhất ở Việt
Nam trước 1975, ông đă cho người gom về một đống lớn những vỏ
đạn các cỡ rồi đem đúc nên một chiếc chuông đồng. Ngày khai
chung, ông làm lễ cúng trang nghiêm rồi khấn: Ngày nào mấy em
xông pha chiến trường để nhuộm máu người bây giờ thôi quên hết,
qua đem mấy em về đúc thành chuông cho mấy em tu với qua, cho
đất nước này sớm ḥa b́nh, cho con người biết thương nhau.
Hành trạng kỳ quái của ông Đạo Dừa kể hoài không hết, và một
trong số đó là nghe đâu ông đă nuôi một con mèo và một con chuột
rồi dạy chúng sống chung hoà thuận, mèo không giết chuột, chuột
không sợ mèo. Ai biết mấy chuyện đó có thật không, nhưng ít nhất
đó cũng là cái ǵ để người ḿnh hôm nay phải suy gẫm, để mà sống
ở đời.
Th́ thôi duyên đă vậy. Nếu ai kia vẫn là viên đạn đầy sát khí
chưa chịu hồi đầu, ta lại đợi nhau. Ta đợi người ngày về đất như
chiếc vỏ đạn không c̣n khả năng sát thương. Ông Đạo Dừa xưa nấu
vỏ đạn làm chuông, ta ngày sau vẫn dành một luống hoa bờ cỏ ở
Kalama để đón tro cốt người về như một lần tái ngộ dẫu muộn màng
nhưng vẫn kịp c̣n ư nghĩa.
Hoa cỏ Kalama bên những lối sỏi thiền hành vẫn đêm đêm phảng
phất mùi hương những cánh hoa đêm mà người đă là một phần trong
đó. Thương lắm vậy thay!
TK
(30-5-2019)