Khách
sạn hết pḥng, họ cũng hết cách, đành chung pḥng mỗi người một giường.
Đêm, tận 2 giờ sáng, hai giường vẫn thao thức. Cuối cùng, là tiếng hắng
giọng của nàng nói trỏng, không tiếng xưng hô:
- Vẫn
chưa ngủ sao? Trời lạnh không ngủ được...
Không
có tiếng trả lời, giọng nàng như có chút cười, vẫn trong bóng tối:
- Có
muốn qua giường bên nầy?
Phải
một phút sau bên kia có tiếng trả lời, cũng bằng chút cười:
Muốn
mà không dám!
Căn
pḥng yên lặng.
Lại
chừng một phút trôi qua, giọng nàng như khản lại, và thầm th́:
- Đây
th́... đám mà không muốn!
Đêm ấy
trôi qua b́nh yên không sự cố. Chuyến đi đại khái vui, có vài chuyện để
nhớ, muốn quên cũng khó.
Ở đời
chuyện ǵ, thứ ǵ cũng phải do chữ duyên mà thành. Thiếu một tí duyên
thôi, coi như là vô duyên. Một bên muốn mà không dám, một bên dám mà
thiếu tí muốn, thế là sự cố bất sinh. Tùy chuyện mà cầu đủ duyên, tùy
chuyện mà nên để nó thiếu duyên. Ta vui hay buồn chỉ một chữ Duyên!