TRÀ TỲ
Toại Khanh
Đại sư bẩm
sinh là bậc thông tuệ, học ít biết nhiều, có điều do quá tự tin nên ông
có chút sa đà và xui là không gặp được người đủ sức kềm hăm. Người th́
ông chê sở học, kẻ th́ ông không tâm phục cái sở hành. Ông không nể ai
th́ làm sao chịu nghe ai. Thế là đành về am đóng cửa gặm nhấm một ḿnh
niềm kiêu hănh cô đơn...
Ông đọc rộng các nhà nên chẳng xem ai là số một, kể cả Phật. Ai với ông
nhiều lắm cũng chỉ là tiền bối khả kính. Ông xếp tất cả vào chung một
chiếu rồi thắp cho một nén hương để gọi là!
Ông viết
nhiều, nói nhiều và cái nào cũng được hoan nghênh. Điểm son của ông là
tránh được hai cái lỗi thường thấy ở những người cùng trang lứa: Ôm chặt
kinh văn thành ra ngờ nghệch nông cạn, hoặc thờ Phật bằng tim mà không
biết xài đến óc nên phải một đời đứng hoài ở điểm xuất phát...
Trong nhận
xét của những tay có chút căn cơ th́ ông là nhân tuyển số một để làm tổ
sư lập giáo một phương.
Đại sư thọ đến 90, khỏe mạnh và minh mẫn. Nhưng hữu vi hữu hạn, ông tự
nghe ḿnh yếu dần và chợt thấy phải sống trách nhiệm hơn, thay v́ cứ một
đời sống như ḿnh thích, như ḿnh muốn.
Ông đọc lại
những ǵ ḿnh đă viết, rồi nghe chột dạ khi thấy trong đó hơn một nửa đă
không c̣n thời hiệu. Và ông thật sự kinh hoàng khi đọc đến chỗ tâm đắc
của đám đệ tử trong mấy lời ông dạy. Họ thờ ông, say ông mà không có khả
năng điều tiết để tự giải độc...
Ông đùa mà
họ lại tưởng thật. Hoa cỏ ông trồng cho vui lại được họ xem là linh đơn
thần dược. Họ cố nhai nuốt cho bằng hết, súc ruột không kịp. Tự nhiên
ông thấy sợ, sợ cho họ và sợ cho ḿnh...
Ông bỗng
thấm thía một câu nói của ai đó, rằng thà không để lại ǵ c̣n hơn là một
núi di sản toàn thứ độc hại, một lối ṃn dẫn người về chỗ chết.
Đêm đó, lúc
giữa khuya, ông lụm cụm ôm hết mớ cảo thư của ḿnh ra vườn sau châm lửa
đốt. Đốt sách mà vội vă như để cứu mạng người. Ông hả hê nh́n ngọn lửa
cháy mà cứ sợ c̣n sót một trang nào đó cũng đủ chết người. Ông đứng
trong sương khuya mà cẩn thận đốt từng trang giấy. Ông thấy ấm áp mà
không ngờ ḿnh vừa bị trúng sương.
Ông ra đi
như vậy đó. Ra đi bên đống lửa đang cháy dở. Đi với làn khói kết thúc
những ǵ người đời vẫn xem là di sản ngang với kinh Phật. Chỉ riêng ḿnh
ông biết, hai thứ đó chẳng thể nào so với nhau được. Bởi ông vẫn chưa là
Phật!
Người đời
sau có kẻ biết chuyện ông đốt sách, đă hạ bút một câu xanh rờn: Ngọn lửa
đốt bỏ cái sai cũng thiêng liêng ngang với ngọn lửa thiêu xác một bậc
đại thánh!
Ta là kẻ hậu
sinh t́nh cờ nghe lỏm được câu chuyện cuộc đời của đại sư và cứ thầm
mong một dịp nào ghé về ngôi mộ tháp của ông để cúi lạy rồi xin chút vía
về tu học. Học cái khí phách của một người dám cháy hết ḿnh để vẫy vùng
thỏa sức trong niềm đại nguyện độ sinh và trên hết là cái can đảm nh́n
lại bản thân để tự chịu trách nhiệm với chính ḿnh.
Đại sư đă
đến như một cao nhân và đi như một bậc đại sĩ. Ta muốn lạy ông là lạy
điểm đó vậy!
Toai Khanh
24.2.2023