KHI MỘT NGƯỜI QUA SÔNG

 

Buổi chiều trên sông thật buồn. Nắng tắt lâu rồi, ở đây chỉ c̣n có gió. Những cơn gió lạnh của buổi chiều cuối đông. Có một nhà sư trẻ trên bến và chàng là người khách sau cùng của chuyến đ̣.

Gió vẫn thổi mạnh. Nhưng vị sa môn kia dường không biết lạnh là ǵ. Đ̣ ra tới giữa sông, gió nhiều hơn, chàng vẫn thản nhiên nh́n xuống ḍng nước với ánh mắt sâu thẳm. Khuôn mặt chàng c̣n lạnh hơn cả ḍng sông đang nhiều gió...

Nét tư lự già dặn đó h́nh như đă khiến người ta không đoán được tuổi chàng. Có một vài cái liếc nh́n ṭ ṃ về phía vị sa môn trẻ tuổi. Chàng vẫn không hay biết, vẫn nh́n xuống mặt sông, vẫn im lặng với dáng vẻ âm thầm kỳ lạ của một người đứng tuổi nhiều tâm sự.

Rồi con đ̣ cũng cập bến. Hành khách lục tục bước lên bờ và nhà sư trẻ vẫn là người sau cùng rời con thuyền. Con đường đất dường như hẹp lại trong bóng tối chập choạng của buổi chiều muộn.

Chiếc cầu gỗ chênh vênh trong gió bắt ngang con rạch nhỏ đứng bơ vơ trong gió chiều. Một chút bồi hồi, Tâm Huy chậm bước lại nh́n quanh. Vẫn như hồi nào, cảnh vật chỉ có hơi buồn với hai bờ dừa nước chừng đă cao lớn rậm rạp hơn xưa.

Đây rồi, qua một khúc quanh, rẻo đất nơi chàng cần tới đă hiện ra phía trước. Căn cḥi lá với một vuông sâu mà giờ đă phủ đầy những cỏ gai. Đánh lên một que diêm, chàng cúi xuống cầm lấy chiếc đèn dầu rỉ sét nằm trong góc cḥi. Ǵ rồi cũng ổn cả. Quét sơ sài chiếc chỏng tre với cây chổi cũng đă mục nát, Tâm Huy thở dài mỉm cười một ḿnh. Vậy là đêm nay chàng đă có chỗ ngă lưng rồi.

Tí nước ao là Tâm Huy nghe khỏe lại, quên mất cái mệt sau một ngày ngồi xe. Chàng nằm xuống chiếc chỏng ọp ẹp. Không gối, không mùng. Đêm nay chàng chỉ có chừng đó thôi.

Đêm xuống hẳn rồi. Gió thổi nhiều hơn. Ngọn đèn chao đi yếu ớt. Tâm Huy chồm người khép lại liếp cửa. Bỗng chàng nhỏm dậy, lắng nghe. Có tiếng chân người ngoài rẻo đất, rồi một tiếng nói vang lên, giọng con nít:

- À! Sư về, Sư về hồi nào vậy Sư?

Một chú bé đứng ở cửa cḥi, nó chắp tay chào Tâm Huy, miệng cười mà vẫn không giấu được tiếng thở hổn hển.

- Má biểu con đi mua thuốc, ngang đây thấy đèn, con...con...

- Tưởng ma phải không? Tâm Huy bật cười nh́n dáng vẻ dễ thương của nó.

- Dạ không đâu, con nghĩ sư về...Thôi sư đợi chút nhe, con về nói cho nhà hay chắc nhà mừng lắm đó! Chưa đợi nghe trả lời, chú bé quay ḿnh bỏ chạy.

Một cảm giác là lạ đi qua ḷng Tâm Huy. Chàng bước ra sân.

Bầu trời đêm thật nhiều sao. Gió từ sông thổi vào làm xào xạc đám chuối cuối đất. Trong không gian mơ hồ đó, chàng bất giác ngậm ngùi nhớ lại mọi chuyện, vẫn ở nơi này, mới đó mà đă mấy năm c̣n ǵ...

Ngày ấy, rời khỏi học viện chẳng bao lâu, Tâm Huy cảm thấy mệt mỏi với nếp sống của thành phố. Chàng có cảm giác chỗ ḿnh dừng chân không phải là ở đó. Chàng nghĩ tới những trời đất xa lạ không có người thân quen. Tuổi trẻ của người như chàng phải có một quê hương thật sự của riêng ḿnh, không lệ thuộc, không ràng buộc…
Một năm trời trôi nổi, Tâm Huy đă đặt chân tới tất cả những chân trời xa xôi nhất. Đi nhiều, đọc nhiều, viết nhiều mà nỗi thao thức cũng không ít. Đôi lúc chính chàng cũng không hiểu được ḿnh thật sự đi t́m cái ǵ. Chàng không hiểu hết bản thân. Cái chí kiêu bạt không cho phép chàng chấp nhận một cái ǵ quá sớm, nhưng rồi cái mệt mỏi của tấm thân gần g̣ lại buộc chàng nghĩ tới một chỗ về. Tự mâu thuẫn với chính ḿnh trong suốt chừng đó ngày tháng, chàng như đă già đi tự lúc nào không hay. Tuổi ba mươi chưa qua tới, mà chàng đă có những trở chăn của một người trung niên cằn cỗi.

Rồi một cái ǵ đó như tiền định đă xảy đến. Bước chân lưu lạc đă đưa chàng tới bến sông nơi thôn xóm tít mù này. Chút t́nh hiếu khách cộng thêm một chút niềm tin mộc mạc là đôi người đă khiến chàng sơn hạc phải chao cánh do dự.

Một mảnh đất nhỏ hiến cúng với căn cḥi lá nghèo nàn được dựng lên ở đó đă mang lại cho người du sĩ chút yên ḷng. Vẫn không hề xem bất cứ nơi nào là quê hương, nhưng Tâm Huy h́nh như đă cố quên tất cả gió bụi một thời.

Một mùa mưa đi qua, Tâm Huy phong trần hồi nào bây giờ đă gần như một cư dân ở thôn xóm này. Tất cả những sân ga xứ người, những núi rừng xa lạ của ngày xưa giờ lặng lẽ ch́m sâu trong đáy nước của mấy ḥn giả sơn bé tẹo. Người du sĩ muốn quên đi chính ḿnh ngày nào. Chân không c̣n đủ sức bước nữa, chàng chỉ c̣n muốn được làm lá mục vùi ḿnh, hóa thân, lột xác...

Nhưng cuộc đời thường không b́nh lặng măi. Một chút mưa gió đă đi qua đời Tâm Huy, người tưởng chừng đă hóa đá từ bao năm nay.

Một lần tinh nghịch, chẳng muốn vùi chôn cái sở học kỳ dị của ḿnh, chàng đă nhận lời làm cái nghề bán chữ cho những người vẫn đối với chàng bằng cái nghĩa thầy tṛ.

Họ cần học th́ ḿnh dạy. Biết đâu có một ngày lỡ ḿnh nằm xuống… Những khi nghiêm túc nhất, chàng vẫn le lói suy nghĩ đó. Chẳng từng kiêu ngạo nhưng Tâm Huy dù sao vẫn thấy tiếc cái ḿnh có. Thế là ngoài vai tṛ một sa môn hướng dẫn tinh thần, chàng c̣n là một ông thầy trao truyền kiến thức cho một lớp học nhỏ. Họ không đông lắm, trên dưới mười người thôi. Nhưng số lượng đó đă đủ khiến căn nhà cḥi lá nhỏ bé kia thành ra chỗ qui ấn của một ông đồ già.

Lại một mùa mưa nữa đi qua...

Lớp học vẫn thường trực. Và năm ba môn học đă bắt đầu làm đầy dần dần mấy tập giáo án. Có một cái ǵ đó cũng chín mùi theo lớp học. T́nh cảm thầy tṛ không c̣n dừng lại ở giới hạn kính sư trọng đạo thuần túy nữa. Nó thiêng liêng hơn. Người thầy chẳng biết tự bao giờ đă thuộc ḷng từng nét chữ của mỗi học tṛ và chàng đă bắt đầu thấy trống vắng khi trong lớp có người nghỉ học, dù chỉ một buổi. Với ai cũng thế.

Chiều hôm đó mưa lớn quá. Tới giờ học rồi vẫn vắng. Đóng lại mấy cửa sổ. Tâm Huy yên tâm ngồi xuống pha một b́nh trà. Chàng không hề có ư chờ đợi. Mưa lớn quá mà...

Tiếng lửa tí tách trên ḷ làm chàng nghe ấm lại. Chợt có tiếng ho khẽ bên ngoài và cả tiếng cọ ḿnh vào vách lá, chàng ngạc nhiên lên tiếng hỏi. Không có ai trả lời hay trời mưa chàng không nghe thấy ǵ hết. Đứng dậy nâng cánh cửa sổ lên, nh́n ra, Tâm Huy giật ḿnh.

Chết, Vân đó hả, mưa ướt hết rồi, sao không gọi thầy? Tâm Huy vẫn xưng hô như thế với đám học tṛ của ḿnh. Cô bé vẫn có ro ôm chiếc cặp vào ngực, cúi mặt nói nhỏ:

- Dạ được rồi sư. Mưa sắp tạnh rồi. Vậy có học không bạch sư?

- Ờ, mưa quá, tưởng không ai tới, không ngờ...Thôi được, Vân vào bàn ngồi chờ một lát đi.

Tâm Huy nh́n cô bé với ánh mắt ái ngại. Một suy nghĩ thoáng qua, chàng mỉm cười:

Thầy đang nấu nước, hay là Vân vào giúp rồi pha luôn một b́nh trà nóng. Lát nữa chắc lớp tới đủ...

Chàng biết cô bé lạnh nhiều, nên muốn cô được sưởi ấm. Chiếc áo trên người cô bị ướt dẫm và dán sát vào ḿnh. Th́ ra cô cũng không c̣n nhỏ ǵ nữa. Tâm Huy thoáng nghe nóng ran ở hai tai và nh́n tránh sang hướng khác. Ngoài kia mưa vẫn rơi...

Dạ một tiếng nhỏ, Vân lách ḿnh vào trong cḥi, đặt chiếc cặp trên ghế rồi bước về phía bếp. Chung quanh vẫn vắng quá, mưa mỗi lúc một lớn. Để giữ ư, Tâm Huy bắt ghế ra ngồi cạnh bậc cửa. Thỉnh thoảng chàng liếc vào trong. Cô vẫn thu ḿnh lặng lẽ ở đó như con mèo nhỏ.

Kể cũng tội nghiệp, Tâm Huy nh́n ra màng nước mưa đang trút trên sân rồi suy nghĩ bâng quơ. Rồi thật lạ lùng, từng khuôn mặt trong cái lớp học nhỏ bé chợt hiện ra rơ mặt trong nét trong đầu chàng. Mỗi người một tính nhưng ai cũng ngoan đạo và hiếu học. C̣n cái cô bé này, chàng liếc nh́n cô lần nữa như để cố nhớ rơ hơn. Lần đó trong lớp học, có lẽ chính cô là người đă cắn nát một cây bút rồi ngồi khóc v́ đă bị chàng mắng giữa lớp về cái tật bướng bỉnh chỉ thích căi. Cô chủ trương chữ Hán viết nét nào trước cũng được miễn sao tiện tay, rồi c̣n “cổ động” cho bạn bè đồng ư với ḿnh...

Sau chuyện đó, chàng đă phải ân hận đến mấy ngày khi hiểu được gia cảnh của cô. Không khéo cô bé hiểu lầm rồi mặc cảm th́ nguy.

Vậy mà cô bé vẫn không bỏ lớp học. Dễ dạy hơn là khác. Và chiều nay...

Thưa, con đă pha xong b́nh trà rồi sư!

Tiếng cô bé làm Tâm Huy giật ḿnh cắt ngang ḍng suy nghĩ, dù cô chỉ nói khẽ.

- Cám ơn Vân, à, ngồi xuống đó đi, chắc mưa cũng sắp tạnh rồi đó, nếu chiều không ai tới th́...

Chàng bỏ lửng câu nói v́ không biết phải nói sao cho tiện với cô bé dễ tự ái này. Rồi chàng đă t́m cách nói lăng vấn đề:

- Đi học vầy, ở nhà mẹ có cực lắm không?

- Thưa, không sao ạ, thường th́ buổi trưa vắng khách lắm, chỉ có buổi chiều thôi. Nhà Vân có một tiệm tạp hóa nhỏ ở bến đ̣, cô bé chỉ c̣n có mẹ và đứa em trai. Nàng cũng có người anh nhưng đă bặt tin trong một chuyến vượt biển. Thấy nhà đơn chiếc, vắng vẻ nên mẹ Vân đă rước ngoại và d́ út về ở chung. D́ út của Vân độc thân từ thời trẻ. Thấy mấy cuốn vở Vân mới đem ra hong gió, tiện tay Tâm Huy cầm lấy một quyển. Lại nhằm ngay quyển vở học chữ Hán. Vân lúng búng ǵ đó trong miệng, chàng nghe không rơ chỉ thấy cô bé thẹn thùng vân vê góc cặp không dám nh́n lên. Chàng bật cười:

Hôm nay Vân viết chữ Hán theo cách nào hả?

Thôi đi sư! Cô bé ngước lên và nh́n thẳng chàng với ánh mắt thật lạ khiến chàng phải chùng ḷng buông vở xuống bàn.

Cặp mắt đen láy và trong vắt. Kiểu mắt đẹp nhất, nhưng có lẽ cuộc đời chủ nhân nó sẽ nhiều gian truân. Tâm Huy nhớ mang máng đă đọc ở đâu đó về cặp mắt như vậy. Thông minh nhưng cũng đa mang th́ sao lại chẳng đa truân chứ. Có một chút bâng khuâng thoáng qua trong cái nh́n của Tâm Huy. Rồi th́nh ĺnh chàng hỏi Vân một câu không ngờ trước:

- Vân bao nhiêu rồi hả?

- Thưa, mười chín. Vân đưa mắt nh́n ra mưa.

- Vân cũng thường đọc sách chứ?

- Dạ, nhưng khi rảnh thôi ạ.

- Ráng đọc nhiều, đó cũng là một cách học thêm rất cần thiết. Người ta chỉ ngồi ở trường lớp tới tuổi nào đó thôi, c̣n đọc sách th́ suốt đời…

- Dạ.

Vân ít nói quá nhưng cô bé thông minh, cặp mắt cô luôn ánh lên khi nghe chàng nói nhấn mạnh điều ǵ, kể cả những lúc trong lớp hay ngày thường.

Rồi hai thầy tṛ cứ ngồi im lặng nh́n cơn mưa tạnh dần. Cơn mưa non hơn một giờ đồng hồ. Khi mưa vừa dứt hạt, một đám các cô cậu chạy ùa vào liếp đất. Họ đă trú mưa ở ngôi nhà gần chiếc cầu dẫn vào rẻo đất. Lớp học lại bắt dầu. Buổi chiều hôm đó học môn Tư Tưởng Phật Học, môn ruột mà Vân thường phát biểu nhiều nhất. Nhưng chiều nay chẳng hiểu sao cô lại cứ im lặng, bè bạn ngỡ cô bé bị bệnh c̣n Tâm Huy th́ chỉ có hơi thắc mắc rồi thôi.

Lớp tan. Trời chiều. Rẻo đất đẩm nước. Tiếng nhái kêu quanh nghe buồn quá...

Chiếc b́nh trà hồi chiều có lẽ do Vân lỡ tay nên đắng ngắt. Đêm đó Tâm Huy thức khuya đọc sách đến gần hai giờ sáng. Muốn nằm xuống ngủ một lát, chàng rời giường đứng dậy bước ra ngoài. Ngang qua chỗ Vân ngồi hồi chiều, chàng chợt thấy cái ǵ đó lấp lánh dưới đất. Nhặt lên xem. Chàng buồn vu vơ. Đó là một nửa cây bút găy, có lẽ cô bé đă làm rớt ra lúc lấy vở...

B́nh trà lại được châm thêm hai lần nữa, vẫn cứ chát tê lưỡi. Đêm đó Tâm Huy thức trắng.

Chỉ trừ ngày chủ nhật, lớp học vẫn đều đặn mỗi chiều. Nhưng sau buổi chiều mưa đó, Vân ít nói cười hơn và cả Tâm Huy dường như cũng có chút thay đổi. Chàng ít khi nh́n thẳng cô bé. Tự đáy ḷng chàng cứ vang dội âm thầm những lời cảnh giác cho chính ḿnh. Cái kinh nghiệm của mấy năm trời đi đứng, dù chẳng nhiều lắm về cái tâm sự kỳ lạ khó nói ấy, nhưng cũng ít nhiều dạy cho Tâm Huy đôi điều vụn vặt để giữ ḿnh. Chẳng hiểu sao chàng cứ sợ điều ǵ đó xảy ra.

Chiều nay lớp tan sớm hơn mọi khi v́ Tâm Huy nghe trong người không được khỏe. Nhưng lạ chưa, Vân như cố thu xếp bút vở thật chậm để rồi sau cùng chỉ c̣n lại mỗi một ḿnh. Cô bé h́nh như đă có nói ǵ đó với mấy cô bạn thân nên họ đă không đợi cô cùng về như mọi bữa.

Tâm Huy nh́n cô như có ư hỏi. Cô bé đến đứng trước chàng chắp tay, giọng nói run đi:

Con xin sám hối sư. buổi chiều hôm đó…

Cô bé không nói được nữa. Tâm Huy vừa ngạc nhiên vừa bối rối:

- Thầy không hiểu ǵ hết, buổi chiều nào hả Vân? Mà sám hối cái ǵ chứ?

Đôi vai cô bé chợt run lên và nàng quay mặt. Tâm Huy nhỏ nhẹ:

Vân ngồi xuống đi. Thong thả nói, đừng khóc nữa nghe không, thầy không muốn vậy!

Măi một lúc sau, chừng đă cầm được nước mắt, Vân nói đứt quăng từng tiếng:

Lẽ ra buổi chiều hôm đó, trời mưa, con không nên ở đây một ḿnh với sư...

Tâm Huy lan man hiểu ra phần nào sự việc, chàng cố cười thành tiếng:

- Ồ, đó là chuyện không ngờ được mà. Thực t́nh thầy hôm đó cũng có suy nghĩ một chút khi gọi Vân vào trong này, nhưng Vân cũng c̣n nhớ mà, mưa lớn quá, chẳng lẽ...Thử hỏi ai ở hoàn cảnh đó có thể làm ǵ khác hơn được. Mà chuyện đă qua lâu rồi sao bây giờ Vân lại nhắc tới rồi khóc?

Dạ hôm qua con nghe mấy đứa bạn nhắc lại rồi tụi nó trách con. Tụi nó sợ sư mang tiếng. Mà tui nó đâu có hiểu con...

Rồi những giọt nước mắt lăn xuống đôi má Vân, cô đă khóc thật sự, không c̣n giấu diếm nữa. Cô bé khóc nức nở và ngon lành. Tâm Huy im lặng chờ đợi rồi chàng khẽ khàng:

Thôi được rồi! Bây giờ Vân cứ về, mai thầy sẽ đính chính với lớp học.

Mới nghe tới đó, cô bé vội lau nước mắt nh́n lên Tâm Huy:

- Thôi đi sư. hồi trưa con có bảo tụi nó chiều nay ở lại nói chuyện mà không được, tụi nó sợ sư rầy cả lớp. Mà con thấy cũng khó lắm. Chắc rồi tụi con cũng hiểu nhau thôi. Xin phép sư con về…

Cô bé cúi chào Tâm Huy mà hai mắt vẫn c̣n đỏ hoe và mọng nước. Tâm Huy đứng như chôn chân, nh́n theo.

Thêm một buổi chiều buồn...

Vân vắng mặt ở lớp một tuần lễ. Sáng nay đứa em trai của cô tới, mang cho Tâm Huy một ít trái cây bảo của mẹ cô cúng dường. Tâm Huy hỏi thăm, nghe nói Vân bị sốt

Sao lại trùng hợp thế nhỉ. Rắc rối cho lắm rồi hôm nay ngă bệnh. Tâm Huy cứ vẫn vơ rồi nghe buồn. Lớp học từ đó cũng bớt vui. Rồi có người xin tạm nghỉ ít tháng để về quê lại có người học hành xuống cấp...Ǵ cũng dần dần thay đổi. Cả Tâm Huy cũng không c̣n hứng thú trong giờ dạy học và thường nghe mệt mỏi vô cớ.

Một đêm trời trở lạnh, trong lúc đang tra cứu để soạn bài cho lớp học Phạn ngữ hôm sau, t́nh cờ Tâm Huy bắt gặp một tài liệu bằng nguyên văn chữ Phạn mà từ lâu vẫn chưa có dịp ngồi lại chuyển ngữ hay đọc kỹ lưỡng. Nhưng ḍng kinh kỳ lạ như đồng vọng lại từ một khung trời huyền thoại nào của xứ Ấn cổ đại:

Seyyathapi bhikkhave àrannako migo...

“Như loài nai rừng sống thênh thang hồn nhiên trên đại ngàn thăm thẳm…”

H́nh ảnh đó đẹp quá, thơ mộng quá. Tâm Huy bàng hoàng nghĩ tới con nai trong rừng thu của một nhà thơ và đột nhiên nghĩ về ḿnh rồi nhớ tới Vân.

Cô bé là một con nai hiền thơ ngây, cô phải được là chính ḿnh trong thế giới tuổi thơ. Không nên để một ưu phiền nào trôi qua trong đôi mắt đó được. C̣n ḿnh, từ lâu rồi, Tâm Huy chẳng từng là một cánh hạc phiêu bồng đó sao? Loài nai phải được ở rừng và loài hạc phải trở về núi cao trời rộng.

Tâm Huy nh́n ra rẻo đất ngậm ngùi. Chàng đă đến nơi này bằng một t́nh cờ th́ hôm nay có đột ngột ra đi cũng chẳng có ǵ lạ. Chàng muốn trả lại sự yên tỉnh cho một người và đi t́m một giải thoát cho chính ḿnh.

Gà đă gáy sang canh. Tâm Huy như vẫn c̣n đắm ḿnh trong cơn suy tưởng. Một ngọn gió vô t́nh đi qua làm tung lên những trang cổ thư nhàu nát...

Trong lớp học hôm sau, Tâm Huy xúc động nói lời từ giă đám học tṛ mà không một lời giải thích. Chàng chỉ hẹn lại một mùa mưa nào đó xa xôi.

Trong lớp có những tiếng sụt sịt nức nở. Tâm Huy e ngại nh́n về phía Vân. Thật lạ, cô điềm tĩnh lạ thường. Không nh́n ai hết, khi Tâm Huy đang nói, cô bé dán mắt vào tấm bảng đen đă được lau sạch như muốn mất hút vào trong đó.

Khuya hôm ấy, Tâm Huy lên đường trên chuyến đ̣ sớm nhất chàng đă đến đây thật đơn giản và ra đi cũng nhẹ nhàng. Hành trang của chàng chỉ là một cái nh́n về phía trước và c̣n có chăng là một đôi mắt c̣n gửi lại sau lưng...

Con đ̣ rời bến. Tâm Huy cố ngoái nh́n lại bờ. Thôi đă xa rồi căn cḥi lá nhiều kỷ niệm và thật ngu ngơ, Tâm Huy bỗng nhớ tới một buổi chiều mưa gió và trong óc chàng chợt đọng lại h́nh ảnh cây bút găy đă nh́n thấy trong một đêm khuya. Cho tới bây giờ nó vẫn c̣n nằm trong vách lá của căn cḥi, không hay một người đi...
Người du sĩ lại t́m về ngàn dặm, những sân ga xa lạ, những bến sông của gót bụi ngh́n trùng. Tâm Huy lại đọc, viết và trầm tư trên những chuyến tàu. Th́ ra một chốn về vẫn cứ xa xôi đối với con người ấy.

Tâm Huy của ngày xưa thật ra vẫn c̣n đó nhưng chưa bao giờ chàng nghĩ tới việc t́m lại một lớp học như ngày nào. Một chút cưu mang đă là quá nặng vai rồi. Quá khứ bây giờ dường như chỉ c̣n là một vệt khói mờ và chỉ thảng hoặc đôi lần chàng bắt gặp lại đôi mắt xưa trên những chuyến tàu đâu đó.

Ba năm trời trôi đi. Đă ba mùa mưa rồi sau cuộc từ biệt đó. Tâm Huy bây giờ đă đứng ở ngưỡng cửa tuổi ba mươi. Chẳng buồn chẳng vui, đời vẫn thế. Chàng chỉ già đi. Tâm Huy yếu đuối hồi nào bây giờ đă học được từ trường đời thêm nhiều thứ: Chàng biết làm rẫy, biết ngủ bên lửa rừng và có thể thức trắng giữa trời sương.

Kiếp du nhân là một cuộc luân hồi ch́m nổi. Gió bụi đường xa réo gọi Tâm Huy vào những chuyến viễn hành mịt mù dịu vợi nhưng tuổi tác đă nhắc nhở cho chàng một cuộc dừng chân.

Không ít lần trên những chuyến tàu xa, Tâm Huy vẫn thiết tha đợi chờ một am tranh mái cỏ, một bếp lửa hồng giữa cái sương giá của một góc trời cao nguyên xa khuất nào đó. thân du sĩ đôi lúc bỗng mơ thành ẩn sĩ. Chân gió sương giờ như đă mỏi lắm rồi. Và miền sơn cước đó đă hiện ra ở cuối đường trôi dạt của Tâm Huy. Chàng đă t́m đến đây vào một chiều mùa đông không ḥ hẹn. Một thác nước con con nhưng cũng vừa đủ thơ mộng và một mảnh vườn nhỏ hoang vu cũng quá thừa cho một chốn dung thân. Tâm Huy bỗng nhớ lại hai chữ nhân duyên mà bồi hồi...

Ngôi làng ở xa xa dưới kia ngọn đồi này có lẽ rồi cũng chẳng tiếc ǵ đôi vá cơm thừa bố thí cho một nhà sư khất thực. Người Thượng mộc mạc, người Kinh chân thành. Ai ở miền núi rừng này lại chẳng thế. Những cái đó có lẽ đủ dung dưỡng một người du sĩ cô độc như Tâm Huy...

Hai đêm đầu tiên tá túc ở bản Thượng này, Tâm Huy đă nhận ra điều đó. Những chiếc lá rừng rụng xuống trong đêm làm Tâm Huy mất ngủ, chàng cảm thấy hạnh phúc khi bất chợt thấy ḿnh như một con thú hoang lạc loài ở chốn đất lành.

Giấc ngủ giữa núi rừng cao nguyên đưa Tâm Huy vào những giấc mơ đẹp nhất. Chàng thấy lại ngày xưa, gặp lại tất cả những ǵ mà từ lâu chỉ c̣n là một thứ kỷ niệm tật nguyền. Ở đó có một bến sông nhiều gió, một căn cḥi lá rách nát và một đôi mắt đen ướt chứa đầy bóng tối...

Choàng dậy giữa sương đêm, Tâm Huy nh́n vào bầu trời đêm hun hút như muốn t́m lại giấc mơ. Nhưng không c̣n ǵ nữa. Quanh chàng chỉ c̣n lại bóng đêm. Và rồi trong tâm hồn dường như đă già cổi của Tâm Huy chợt bừng dậy một nỗi hoài niệm vu vơ rất đỗi dại khờ. Chàng như sống lại bằng con người của chính ḿnh mấy năm về trước...

H́nh bóng quá khứ bỗng trôi về như một mảng cỏ gai nhức buốt. Và nỗi nhớ đó thổi thúc Tâm Huy một cuộc quay về cho một lần tái ngộ. Chàng muốn gặp lại người xưa một lần thôi cũng được. Ít nhất đó cũng là một lần từ biệt nhiều ư nghĩa.

Và chiều nay, Tâm Huy đă về tới đây rồi, cũng tại căn cḥi lá này. Măi mê thả xuôi trí nhớ, Tâm Huy không để ư tới những giọt sương đêm đă bắt đầu nặng hạt....

Có ánh đèn đi về phía rẻo đất, thằng bé đă quay lại. Nó mang tới cho chàng một chiếc mùng, phích nước sôi với một ít trà. Tâm Huy cảm ơn nó.

Thằng bé tần ngần như không muốn về, sau cùng nó lí nhí:

Chị Vân của con nhắn muốn gặp sư chiều mai. C̣n má nói ngày mai dâng cơm cho sư. Chào sư con về.

Đêm vẫn mịt mùng hun hút. Tối nay đă gần cuối tháng, trăng lên muộn lắm. Vào giường rồi mà Tâm Huy vẫn không thể chợp mắt. Tiếng thạch sùng lẻ loi trên vách.

Buổi chiều Vân tới. Hiện ra từ bên kia chiếc cầu, cô thanh mảnh trong chiếc áo màu xanh nhạt. Tâm Huy đón Vân ở bậc cửa. Cô gầy hơn ngày xưa, cả mái tóc có lẽ cũng dài hơn. Chỉ có đôi mắt là vẫn vậy.

Vân chắp tay, Tâm Huy chỉ chỗ cho cô ngồi xuống. Thấy chiếc phích nước bên cạnh, Vân lẳng lặng ngồi xuống pha một b́nh trà mới. Tâm Huy nh́n cô rồi nhớ lại b́nh trà của ba năm về trước...

Đặt b́nh trà xuống trước mặt Tâm Huy, Vân nh́n chàng lo lắng:

- Lâu quá không thấy sư về, con cứ lo. Bây giờ sư ở đâu hả sư? Sư gầy hơn hồi xưa...

- Vân cũng vậy mà! Tâm Huy cười.

Vân nh́n vào đôi bàn tay của Tâm Huy. Ánh mắt cô thật tự nhiên. Rồi cô nh́n lên đôi vai chàng. Ở đó bây giờ là hai hóc xương. Vân đưa mắt nh́n thẳng Tâm Huy:

Chắc là sư đi nhiều lắm phải không? Sư không gửi thư về cho lớp học mà cũng không gửi địa chỉ...

Ngập ngừng giây lát, Vân xúc động:

Sư ba mươi rồi phải không? Sư có bao giờ nghĩ tới lúc ở lại một nơi nào đó không hả? Sư lạ quá đi, con không hiểu nổi...

Không nh́n Vân, Tâm Huy ngước mắt lên ṿm lá trước sân:

Đúng là thầy đă đi nhiều trong mấy năm qua. Nhưng Vân biết không, cuộc đời mỗi người là một bài toán mà có khi cả suốt đời người ta cũng không thể giải đáp. Càng đi, thầy càng thấy ḿnh vô lư. Tương lai mơ hồ, mà hiện tại th́ cứ luôn chua xót. Có nhiều đêm, bỗng dưng thức giấc giữa khuya, nhớ lại tuổi đời, thầy phải giật ḿnh. Thầy vẫn chưa thật sự làm được cái ǵ đó cho bản thân. Thầy dạy học cho người khác trong khi ḿnh vẫn chưa thật sự trưởng thành...

Giọng nói của Tâm Huy đều đặn và mỗi lúc một trở nên xa vắng hơn.

Lấy ra từ sách tay một gói đường phèn, Vân đưa cho Tâm Huy rồi mỉm cười:

- Sư cũng c̣n dùng thuốc lá phải không? Không khéo bệnh phổi đó, con không muốn đâu! Nếu c̣n th́ bỏ luôn nha sư!

Tâm Huy cười buồn, không nói ǵ. Hai đầu ngón tay của chàng ám vàng nhựa thuốc lá...

Vân nh́n Tâm Huy với ánh mắt bâng khuâng nhưng giọng nói quả quyết:

Thôi vậy cũng quá đủ rồi nha sư, sư cho phép con được nói...Tuổi trẻ của sư dù có ra sao đi nữa, con vẫn nghĩ rằng sư đă tự t́m thấy một hướng đi. Tất cả chỉ v́ sư đă cố vượt qua tuổi trẻ của ḿnh bằng một sức sống mănh liệt. Sư là một người tài, tính kiêu bạt là tất nhiên. Nhưng như ngày xưa sư cũng đă từng dạy tụi này rằng: “Cái ǵ dù tốt đến mấy nhưng cực đoan và quá trớn th́ cũng luôn trở nên nguy hiểm”. Con tin sư đủ sức vượt qua mọi thứ. Theo con nghĩ vấn đề của hôm nay là chỉ cần sư có được chỗ dừng chân thôi. Sư ngày xưa vẫn dạy tụi này rằng: cuộc đời như một ḍng sông có đôi bờ đối nghịch. Bờ này phủ nhận bờ kia. Người ta không thể cùng lúc có mặt ở hai bến bờ. Hồi đó sư thường bảo làm thân đ̣ dọc th́ suốt đời chỉ trôi nổi theo chiều xuôi của ḍng sông, không thể qua được bờ bên kia. Chỉ có hành tŕnh của một chuyến đ̣ ngang là ngắn nhất, cần thiết nhất, nếu người ta muốn sang sông. Cuộc đời là một ḍng sông có nhiều bến bờ để vượt qua. Mỗi lứa tuổi, mỗi tŕnh độ đều rất cần những chuyến đ̣ ngang. Mỗi một tiến bộ là một lần qua sông. Mà những cuộc đi của sư, theo con sao khó mà trở thành những chuyến đ̣ ngang. Chẳng lẽ suốt đời ḿnh sư măi chấp nhận thân phận của chuyến đ̣ dọc sao hả sư?

“Tất cả những ǵ con nói với sư chiều nay chỉ là những bài học mà ngày xưa sư đă dạy cho tụi này thôi. Con c̣n nhớ một buổi chiều học môn chữ Hán, sư đă nói thật nhiều về chữ Độ, chữ Độ bộ Thủy đó sư. Độ là qua sông mà cũng có nghĩa là đưa người khác qua sông. Động từ đó không thể dùng cho con đ̣ dọc, chỉ đúng với đ̣ ngang thôi. Con nghĩ sư đă tự có cho chính ḿnh tất cả những ǵ cần thiết cho một chuyến qua sông, ḍng sông cuộc đời. Chỉ cần sư cầm lên mái chèo th́ con tin rằng sư sẽ cùng lúc làm tṛn cả hai ư nghĩa của tiếng Độ đó rồi. Thực ḷng con chỉ muốn ở sư một lần qua sông…

“Con đă nói nhiều quá phải không sư? Mong sự tha lỗi. Tất cả chỉ v́ con không chỉ xem sư như một người thầy mà c̣n là một người sư huynh...

Vân nói như mưa rơi, những giọt mưa đó đă rớt vào đáy sâu thâm u nhất của tâm hồn Tâm Huy. Chàng đă lắng nghe với tất cả cảm xúc. Vừa bồi hồi vừa kinh ngạc, chàng không thể ngờ được rằng cô học tṛ ít nói của ḿnh ngày xưa giờ đă trưởng thành, già dặn đến thế. Vân đă nói rất tự nhiên, không cần sắp xếp ư lời, như thể những câu nói đó vỡ bờ tuôn ra từ một nguồn mạch đă bị bít kín từ lâu. Tâm Huy nh́n Vân như để xác định rằng đó chính là cô học tṛ bé nhỏ của ḿnh từ ba năm trước. Cô đă thay đổi nhanh quá, dù đôi mắt vẫn không hề khác xưa. Tâm Huy nói như trong mơ, nửa như cho cô bé, nửa như để chính ḿnh nghe:

- Thầy đă t́m thấy một bến sông rồi Vân ạ. Thầy phải làm một cuộc qua sông. Nhưng Vân nè, liệu Vân có mặt trên chuyến đ̣ ngang ấy không hả? Vân có muốn qua sông với thầy?

Cặp mắt Vân như đứng lại, cô nh́n thẳng Tâm Huy rồi bật khóc. Cô gật đầu nói trong nước mắt:

- Con là học tṛ của sư mà, người học với sư luôn mắc nợ với sư. Cái nợ xuống đ̣ qua sông đó sư!

Tâm Huy rót hai tách trà, một cho cô bé nhà một cho ḿnh. Tiếng nói chàng chợt xa xôi:

Vậy th́ thầy đă măn nguyện rồi đó Vân, à! Khuya nay thầy đi được rồi...

Ngập ngừng một lúc Tâm Huy cười nhẹ:

Mà kể cũng lạ phải không Vân, ngày xưa cũng như bây giờ, thầy luôn về đây buổi chiều tối để rồi lại chỉ ra đi trong lúc đêm khuya. Vân có thấy sự trùng hợp đó giống như kiếp người hả? Tuổi trẻ ra đi, tuổi già quay về. Thầy hôm nay không c̣n trẻ nữa, thầy phải có một chốn về, một chuyến đ̣ ngang!

Vân lau nước mắt:

- Nhưng chuyến này sư về... con muốn sư ở lại dùng thuốc nam ít hôm. Sư có vẻ kiệt sức rồi đó. Con thỉnh sư!

- Thôi được rồi Vân! Thầy đang có việc phải đi thôi. Chuyến này về thầy vui quá! Thôi cho thầy gửi lời chào mẹ với d́ của Vân cùng cả lớp học nữa. Khuya nay thầy đi sớm.

Khuya hôm đó, Tâm Huy ra đến bến đ̣ đă thấy Vân đợi sẵn tự bao giờ.

Cô đứng nép ḿnh bên góc c̣ng già âm u trên bến, hai bàn tay ấp lên ngực như để chịu đựng cái lạnh buốt của gió đêm. Dáng Vân cô đơn quá!

Vừa nhận ra cô, Tâm Huy trố mắt ngỡ ngàng:

Vân ra đây chi hả? Ở đây gió nhiều...Thật t́nh, thầy cũng không hiểu nổi Vân nữa.

Tâm Huy chợt giật ḿnh khi nhớ rằng ḿnh đă nhiều lần nói với Vân câu nói đó.

Vân cúi mặt rồi ngước nh́n Tâm Huy:

 - Con muốn tiễn sư đi...
Tâm Huy nh́n ra bến, nói như thầm th́:

- Vân đă đưa thầy qua sông từ chiều hôm qua rồi mà...Vân chu đáo quá! Mà cũng thi vị quá phải không Vân, chỉ một cuộc đi mà có đến những hai lần tiễn biệt!

Đôi bờ vai nhỏ của Vân như run lên sau câu nói đó, Cô nh́n Tâm Huy với ánh mắt thật sâu, ánh mắt như muốn nói thật nhiều điều…

Rồi như chợt nhớ ra điều ǵ, Vân sau một chút ngập ngừng, cô đưa cho Tâm Huy một gói lá đă được bọc kín mà năy giờ cô vẫn cầm trên tay:

- Con có nấu cho sư một ít xôi đi đường, xôi c̣n nóng đó sư!

Tâm Huy cười nhỏ:

- Nhưng qua sông rồi chắc cũng nguội thôi Vân ạ!

- Miễn sao sư đừng để nó thiu rồi vứt đi là được...

Tâm Huy thấy Vân đưa tay áo lên mắt. Trong bóng tối, chàng đoán chừng cô đang khóc. Nhưng chẳng hiểu tại sao chàng không nói được điều ǵ với cô trong lúc ấy.

Có khách xuống đ̣. Tâm Huy chỉ c̣n kịp nói với Vân một câu từ giă:

- Thôi Vân ở lại khỏe, thầy đi...

Chàng bước xuống ḍ mà nghe đôi chân ḿnh sao quá đổi nặng nề. Vân vẫn đứng yên nh́n con đ̣ rời bến.

C.Giáng Uyên


 

 

 

BACK

 

Home