Một câu
chuyện của thời chưa ai biết ǵ về Computer hay Internet.
Ngày ấy, một
thương gia bí ẩn đến từ Trung Đông bất ngờ ra một thông cáo tuyển vợ với
hai điều kiện quái dị là người chấp nhận lấy ông phải tuyệt đối ĺa bỏ
mọi quan hệ liên lạc với bất cứ ai ngoài ông và điều thứ hai là dám theo
ông đến cùng trời cuối đất mà không cần biết trước đó là đâu, cũng như
sẽ làm ǵ, sống ra sao. Tất cả người đẹp sau khi đọc xong thông cáo trên
đều lạnh người lắc đầu nguầy nguậy. Ai lại dại đến thế chứ, con người
chứ đâu phải thứ ǵ… Thân gái dặm trường, biết đâu ông chồng kỳ lạ kia
lại đem vợ tế thần ở chốn hoang đảo rừng sâu hay bắt làm chuột bạch cho
một thí nghiệm tàn độc nào đó th́ có mà tiêu một kiếp hồng nhan.
Vậy mà phút
cuối cũng có một người đẹp đă liên lạc với người đại diện của ông thương
gia. Nàng là một sinh viên xuất thân cô nhi viện theo chân các Sơ lưu
lạc nhiều nước và tự nhận là không có t́nh thân, không quê hương và thậm
chí hồi ức kỷ niệm với nàng cũng là một thứ xa lạ. Ông thương gia vui
quá, tiệc tùng suốt mấy ngày để mừng ḿnh t́m thấy báu vật. Người con
gái ấy đẹp và rơ ràng chẳng giống ai trong đám quần thoa và đó chính là
mẫu người mà ông ao ước.
Mười năm rồi
ba mươi năm trôi qua, chuyện t́nh của người thương gia vẫn đẹp như trong
mùa cưới. Tuổi già, hai vợ chồng ông về sống lặng lẽ ở một thôn trang
bên Ư và ông đă mất trước bà mấy năm.
Một chiều
kia ở nghĩa trang có hai người viếng mộ, một bà cụ và một người đàn ông
trẻ tuổi, nh́n hệt mẹ con. Ngồi trên chiếc băng đá xanh rêu nằm cạnh dăy
mộ, giọng người đàn bà đều đặn thong thả:
- Ngày con
dắt Verona về ra mắt, mẹ chợt nhớ đến tờ thông cáo tuyển vợ của ba con
ngày xưa. Mẹ đă muốn nói đôi điều với nó nhưng lại thôi. Bây giờ thời
thế đă khác, mỗi người một phận, thôi th́ cứ xuôi theo tự nhiên. Có
chuyện này ngộ lắm, ngày ba con c̣n, mỗi lần nhắc lại ông đều cười đến
chảy nước mắt. Ba con có chút ấn tượng xấu về phụ nữ qua mấy cô bạn gái
trước lúc gặp mẹ. Thế là ông ra cái thông cáo quái gỡ kia để t́m một
người vợ không ṭ ṃ, ít nói và không có quá nhiều quan hệ với thân nhân
hay bè bạn. Chỉ vậy thôi. C̣n mẹ, gốc cô nhi mà, mẹ đă hiểu thông cáo
kia theo cách của ḿnh nên gật đầu cái rụp để theo ba con. Nhiều người
cứ bảo chắc tại mẹ nghèo nên liều mạng, nhưng chỉ có mẹ hiểu ḿnh muốn
ǵ, nghĩ ǵ. Sau này nghe mẹ giải thích, ông ấy nói, lấy bà coi như tôi
cưới hết tinh hoa phụ nữ trên đời. Ổng nịnh đầm giỏi lắm, nhưng mẹ tin
câu nói đó là thiệt, dù không dám nhận ḿnh xứng đáng vậy.
Người đàn
ông đang dơi mắt nh́n ra cổng nghĩa trang, nghe đến đây th́ đưa mắt nh́n
vào bà cụ như thôi thúc bà nói tiếp. Bà cụ hắng giọng khe khẽ, rồi chậm
răi bằng một giọng nói xa xôi như đưa người quay về một dĩ văng nào xa
lơ lắc:
- Mẹ là cô
nhi nên dĩ nhiên không thân thích, từ bé đă quen với những bất trắc, bất
toàn. Đọc thấy thông cáo bắt ḿnh không được ṭ ṃ chỗ sẽ đi là đâu, sẽ
sống như thế nào, th́ mẹ bật cười một ḿnh. Có độc thân hay lấy ai ngoài
ông ấy th́ cuộc đời mẹ làm ǵ lại chẳng có những điều không thể ngờ
trước. Chuyện huề vốn. Điều kiện thứ hai là ngoài ông ấy th́ ḿnh không
c̣n một liên lạc quan hệ nào với bất cứ ai, kể cả sự nắm níu một nơi
chốn cũng là điều ông ấy không muốn. Cứ nhắm mắt theo ông là được. Ba
của con muốn mẹ chỉ biết có ông ấy và chỗ hai người đang có mặt. Mẹ lại
cũng hiểu điều này theo cách của ḿnh. Chuyện quan trọng nhất đời chính
là điều ǵ sinh tử nhất trong mỗi thời điểm, mỗi lúc ḿnh chỉ có thể dốc
ḷng cho một chuyện hay một người thôi. Lăng xăng quá thường hỏng việc.
Kể cả những bận ḷng kiểu hồi ức nhiều khi cũng không phải điều cần
thiết. Lắm lúc phải quên cho bằng được con người cũ của chính ḿnh th́
người ta mới học được những điều mới lạ. Điều kiện thứ hai này lại cũng
là chuyện có nói thêm thừa. Thế là mẹ gật đầu không do dự. Hiểu được
chừng đó th́ những thói xấu thường thấy như ṭ ṃ, nhiều chuyện, hiếu sự
sẽ không c̣n nữa. Ba của con thâm thúy chỗ này.
Gió chiều
thổi lồng lộng qua nghĩa trang, nắng đă tắt từ lâu. Hai mẹ con bà cụ
từng bước ra cổng. Sau lưng họ là một nấm mồ của một trong những người
đàn ông may mắn nhất thế giới.