Tôi về giữa nhân gian như một kẻ lưu lạc đang hồi quận. Ô
hay, quanh tôi có quá nhiều những lăng xưa đền cổ, những bài học ngàn
vàng từ muôn đời cổ nhân truyền thừa di dưỡng. Mà sao tôi chỉ thấy ra
những dấu vết buồn thay vì là những bài học để chiêm ngưỡng và học hỏi.
Tôi chỉ biết ngó mấy viên ngói vỡ để rồi buồn nhớ ngu ngơ. Dấu xưa không
đủ để dạy tôi bài học nào về hai chữ kinh nghiệm sao chứ. Tôi cứ nôn nao
chờ đợi một bình minh tuyệt đẹp có nắng sớm, có hoa bướm, với những làn
hương. Tôi không hề biết rằng mình vừa lỡ dịp.
Tôi đi giữa cuộc đời như một viễn khách nơi miền đất lạ.
Có biết bao thứ tinh khôi mới mẻ vừa chớm nở đây đó chung quanh và trước
mắt, mà sao tôi cứ hững hờ không tận hưởng nắm bắt. Thời gian đang trôi
và đẩy lùi hiện tại vào một cõi xa miên viễn. Thay vì đứng nhìn một đoá
hoa vừa chớm trong sương, tôi đã lần lữa chậm bước, mắt nhắm tai ngơ.
Tôi bỗng nhiên tiếc nhớ một cái gì xưa cũ và lần bước trở về khu lăng mộ
để tìm nhặt những viên ngói vỡ mà mình đã một lần nhìn thấy. Không còn
kịp nữa, mù sương đã bắt đầu kín lối. Nghe một mùi hương lạ, tôi nhớ ra
đoá hoa buổi sáng và muốn trở gót. Nhưng bây giờ đã là chiều muộn. Đoá
hoa kia đã héo úa từ bao giờ.
Tôi ghé ngang cuộc đời như một người khách ngóng đò. Lẽ
ra tôi đã có thể sang sông từ trưa. Vậy mà chỉ vì bất chợt thấy thèm một
phút ngã lưng, thèm được tắm sông hái trái, lại bay bướm trộm ngắm cái
dáng lưng ong của cô hàng nước trên bến, rồi ngần ngừ chẳng chịu qua
sông. Một chuyến đò ngang, rồi thêm chuyến nữa, tôi đã quên mất chuyện
sang sông. Trời tối dần, cô hàng nước đã bỏ đi, ông lão lái đò cũng về
bên kia sông ngủ sớm. Tôi nhớ ra thì không còn kịp nữa. Vậy là đêm nay
tôi sẽ phải nằm lại bến sông lộng gió này để chờ chuyến đò sớm mai. Manh
áo phong trần mong manh làm sao đủ để chịu nổi cái lạnh mùa đông se sắt
dưới gốc còng già khẳng khiu này chứ…
Hắn lang thang rong rủi giữa đời như một đứa học trò khờ
trốn thầy xuống núi. Thầy là một cao sĩ bác lãm cổ kim, hắn quên mất,
chỉ muốn đi tìm danh sư trong thiên hạ. Sá gì chứ một ông già xó núi mù
sương. Hắn đi và không tìm thấy gì. Một ngày định mệnh, có bậc danh sĩ
chốn kinh sư nghe hắn đi tìm thầy giỏi trong đời, ông không nói gì mà
chỉ trỏ tay về núi. Trời ạ, đó là hướng núi trụ xứ của thầy hắn. Hắn hốt
hoảng quy sơn, đường về bỗng xa ngàn trùng, cỏ gai ngập lối. Trong ánh
trăng non đầu tháng, ngôi cổ tháp rêu phong vẫn đứng đó như một dáng
người đang đứng đợi. Hắn gõ cửa để chỉ nghe tiếng gõ của bàn tay mình.
Sư phụ đã không còn nữa. Mẫu nến vụn chỉ đủ rọi sáng một góc nhà cho hắn
tìm thấy mảnh di thư nhạt nhoà. Trời ơi, hắn lang thang chừng ấy năm
tháng chỉ để tìm thấy mỗi manh giấy nhỏ xíu này sao chứ…
Lão vẫn gọi nàng trong mơ như nhớ người tình xưa. Ngày
đó, tay trắng yêu người, lão tự hiểu là bất khả. Rồi thì biệt xứ mươi
năm để ngậm ngãi tìm trầm, xuống biển mò ngọc, lên núi đào vàng, lưu lạc
xứ người, trôi giạt hoang đảo. Một ngày tìm thấy trân châu, lão trở về
quê cũ và kẻ đầu tiên lão gặp là một bà lão móm mém ho hen đang dò bước
trên đường. Nghe khách lạ hỏi tên một người con gái, bà nheo mắt nhìn
rồi nhận mình là cô ấy. Bao năm rồi ai chẳng già đi. Lão ngỡ ngàng bối
rối rồi thì bà lão chống gậy bỏ đi, sau khi ném lại một câu lạnh ngắt:
Hồi đó hổng nói thì ai biết, giờ thì hẹn gặp nhau ở dưới đó là vừa!
Ngày xưa nàng Scheherazade đã kể ngàn lẻ một câu chuyện
để cứu chừng ấy mạng người. Tôi giờ kể mấy chuyện thôi, nên có lẽ không
cứu được ai. Mà ngẫm kỹ thì chỉ để tự cứu mình. Vậy thì ngại gì chẳng
kể, ta kể cho ta. Người xưa kể chuyện để qua được ngàn đêm sinh tử, tôi
giờ ngồi viết lại mấy chuyện vặt để qua được mấy giờ đồng hồ nhạt nhẽo
của một đêm tối mùa đông.
Rời bàn viết, tôi đi tới lui trong gian nhà vắng và ngẫu nhiên nghe
trong vô thức một lời hát nửa lạ nửa quen:
Em đi qua chuyến đò
thấy con trăng đang nằm ngũ
con sông là quán trọ
và trăng tên lãng du
..................
Em đi qua chuyến đò
lắng nghe con sông nằm kể
trăng ơi, trăng rất tệ
mày đi, nhớ chóng về
..................
Tôi vui chơi giữa đời
Ối a, biết đâu nguồn cội
tôi thu tôi bé lại
làm mưa tan giữa trời….(TCS)