37. Evaṃ me sutaṃ – ekaṃ
samayaṃ bhagavā sāvatthiyaṃ viharati jetavane anāthapiṇḍikassa ārāme.
Tena kho pana samayena āyasmā sāriputto sāvatthiyaṃ viharati pubbārāme
migāramātupāsāde. Tatra kho āyasmā sāriputto
bhikkhū āmantesi – ‘‘āvuso bhikkhave’’ti. ‘‘Āvuso’’ti kho te bhikkhū
āyasmato sāriputtassa paccassosuṃ. Āyasmā sāriputto etadavoca –
‘‘ajjhattasaṃyojanañca, āvuso, puggalaṃ desessāmi bahiddhāsaṃyojanañca.
Taṃ suṇātha, sādhukaṃ manasi karotha; bhāsissāmī’’ti. ‘‘Evamāvuso’’ti
kho te bhikkhū āyasmato sāriputtassa paccassosuṃ.
Āyasmā sāriputto etadavoca –
‘‘Katamo cāvuso, ajjhattasaṃyojano puggalo? Idhāvuso,
bhikkhu sīlavā hoti, pātimokkhasaṃvarasaṃvuto viharati
ācāragocarasampanno , aṇumattesu vajjesu
bhayadassāvī, samādāya sikkhati sikkhāpadesu. So kāyassa bhedā paraṃ
maraṇā aññataraṃ devanikāyaṃ upapajjati. So tato cuto āgāmī hoti, āgantā
itthattaṃ. Ayaṃ vuccati, āvuso, ajjhattasaṃyojano puggalo āgāmī hoti,
āgantā itthattaṃ.
‘‘Katamo cāvuso,
bahiddhāsaṃyojano puggalo? Idhāvuso, bhikkhu sīlavā hoti,
pātimokkhasaṃvarasaṃvuto viharati ācāragocarasampanno, aṇumattesu
vajjesu bhayadassāvī, samādāya sikkhati sikkhāpadesu. So aññataraṃ
santaṃ cetovimuttiṃ upasampajja viharati. So kāyassa bhedā paraṃ maraṇā
aññataraṃ devanikāyaṃ upapajjati. So tato cuto anāgāmī hoti, anāgantā
itthattaṃ. Ayaṃ vuccatāvuso, bahiddhāsaṃyojano puggalo anāgāmī hoti,
anāgantā itthattaṃ.
‘‘Puna caparaṃ, āvuso, bhikkhu sīlavā hoti…pe…
samādāya sikkhati sikkhāpadesu. So kāmānaṃyeva nibbidāya virāgāya
nirodhāya paṭipanno hoti. So bhavānaṃyeva nibbidāya virāgāya nirodhāya
paṭipanno hoti. So taṇhākkhayāya paṭipanno hoti. So lobhakkhayāya
paṭipanno hoti. So kāyassa bhedā paraṃ maraṇā
aññataraṃ devanikāyaṃ upapajjati. So tato cuto anāgāmī hoti, anāgantā
itthattaṃ. Ayaṃ vuccatāvuso, bahiddhāsaṃyojano puggalo anāgāmī hoti,
anāgantā itthatta’’nti.
Atha kho sambahulā samacittā devatā yena bhagavā
tenupasaṅkamiṃsu; upasaṅkamitvā bhagavantaṃ abhivādetvā ekamantaṃ
aṭṭhaṃsu. Ekamantaṃ ṭhitā kho tā devatā bhagavantaṃ etadavocuṃ
– ‘‘eso, bhante, āyasmā sāriputto pubbārāme
migāramātupāsāde bhikkhūnaṃ ajjhattasaṃyojanañca puggalaṃ deseti
bahiddhāsaṃyojanañca. Haṭṭhā, bhante, parisā. Sādhu, bhante, bhagavā
yenāyasmā sāriputto tenupasaṅkamatu anukampaṃ upādāyā’’ti. Adhivāsesi
bhagavā tuṇhībhāvena. Atha kho bhagavā – seyyathāpi nāma balavā puriso
samiñjitaṃ [sammiñjitaṃ (sī. syā. kaṃ. pī.)]
vā bāhaṃ pasāreyya, pasāritaṃ vā bāhaṃ samiñjeyya
, evamevaṃ – jetavane antarahito pubbārāme migāramātupāsāde āyasmato
sāriputtassa sammukhe pāturahosi. Nisīdi bhagavā paññatte āsane.
Āyasmāpi kho sāriputto bhagavantaṃ abhivādetvā
ekamantaṃ nisīdi. Ekamantaṃ nisinnaṃ kho āyasmantaṃ sāriputtaṃ bhagavā
etadavoca –
‘‘Idha, sāriputta, sambahulā samacittā devatā yenāhaṃ
tenupasaṅkamiṃsu; upasaṅkamitvā maṃ abhivādetvā ekamantaṃ aṭṭhaṃsu.
Ekamantaṃ ṭhitā kho, sāriputta, tā devatā maṃ etadavocuṃ – ‘eso, bhante,
āyasmā sāriputto pubbārāme migāramātupāsāde
bhikkhūnaṃ ajjhattasaṃyojanañca puggalaṃ deseti bahiddhāsaṃyojanañca.
Haṭṭhā, bhante, parisā. Sādhu, bhante, bhagavā yena āyasmā sāriputto
tenupasaṅkamatu anukampaṃ upādāyā’ti. Tā kho pana, sāriputta, devatā
dasapi hutvā vīsampi hutvā tiṃsampi hutvā cattālīsampi hutvā paññāsampi
hutvā saṭṭhipi hutvā āraggakoṭinitudanamattepi tiṭṭhanti, na ca
aññamaññaṃ byābādhenti [byābādhentīti (sabbattha)].
Siyā kho pana [pana te (sī. syā. kaṃ. pī.)],
sāriputta, evamassa – ‘tattha nūna tāsaṃ devatānaṃ tathā cittaṃ bhāvitaṃ
yena tā devatā dasapi hutvā vīsampi hutvā tiṃsampi hutvā cattālīsampi
hutvā paññāsampi hutvā saṭṭhipi hutvā āraggakoṭinitudanamattepi
tiṭṭhanti na ca aññamaññaṃ byābādhentī’ti. Na kho panetaṃ, sāriputta,
evaṃ daṭṭhabbaṃ. Idheva kho, sāriputta, tāsaṃ devatānaṃ tathā cittaṃ
bhāvitaṃ, yena tā devatā dasapi hutvā…pe… na ca aññamaññaṃ byābādhenti.
Tasmātiha, sāriputta, evaṃ sikkhitabbaṃ – ‘santindriyā bhavissāma
santamānasā’ti. Evañhi vo, sāriputta, sikkhitabbaṃ. ‘Santindriyānañhi
vo, sāriputta, santamānasānaṃ santaṃyeva kāyakammaṃ bhavissati santaṃ
vacīkammaṃ santaṃ manokammaṃ. Santaṃyeva upahāraṃ upaharissāma
sabrahmacārīsū’ti. ‘Evañhi vo, sāriputta, sikkhitabbaṃ. Anassuṃ kho,
sāriputta, aññatitthiyā paribbājakā ye imaṃ dhammapariyāyaṃ
nāssosu’’’nti.
|
37. Pañcame
pubbārāmeti sāvatthito
puratthimadisābhāge ārāme. Migāramātupāsādeti
visākhāya upāsikāya pāsāde. Sā hi migāraseṭṭhinā mātuṭṭhāne
ṭhapitattāpi, sabbajeṭṭhakassa puttassa ayyakaseṭṭhinova
samānanāmakattāpi migāramātāti vuccati. Tāya kārito sahassagabbho pāsādo
migāramātupāsādo nāma. Thero tasmiṃ viharati.
Tatra kho āyasmā sāriputtoti tasmiṃ pāsāde
viharanto dhammasenāpatisāriputtatthero.
Bhikkhū āmantesīti kasmiṃ
kāle āmantesi? Kānici hi suttāni purebhatte bhāsitāni atthi, kānici
pacchābhatte, kānici purimayāme, kānici majjhimayāme, kānici
pacchimayāme. Idaṃ pana samacittapaṭipadāsuttaṃ pacchābhatte bhāsitaṃ.
Tasmā sāyanhasamaye āmantesi.
Na kevalaṃ cetaṃ thereneva bhāsitaṃ, tathāgatenāpi
bhāsitaṃ. Kattha nisīditvāti? Visākhāya ratanapāsāde nisīditvā.
Tathāgato hi paṭhamabodhiyaṃ vīsati vassāni anibaddhavāso hutvā yattha
yattha phāsukaṃ hoti, tattha tattheva gantvā vasi. Paṭhamaṃ antovassañhi
isipatane dhammacakkaṃ pavattetvā aṭṭhārasa mahābrahmakoṭiyo amatapānaṃ
pāyetvā bārāṇasiṃ upanissāya isipatane vasi. Dutiyaṃ antovassaṃ
rājagahaṃ upanissāya veḷuvane, tatiyacatutthānipi tattheva, pañcamaṃ
antovassaṃ vesāliṃ upanissāya mahāvane kūṭāgārasālāyaṃ, chaṭṭhaṃ
antovassaṃ makulapabbate, sattamaṃ tāvatiṃsabhavane, aṭṭhamaṃ bhagge
susumāragiraṃ nissāya bhesakaḷāvane, navamaṃ kosambiyaṃ, dasamaṃ
pālileyyake vanasaṇḍe, ekādasamaṃ nālāyaṃ brāhmaṇagāme, dvādasamaṃ
verañjāyaṃ, terasamaṃ cāliyapabbate, cuddasamaṃ jetavane, pañcadasamaṃ
kapilavatthusmiṃ, soḷasamaṃ āḷavakaṃ dametvā caturāsītipāṇasahassāni
amatapānaṃ pāyetvā āḷaviyaṃ, sattarasamaṃ rājagaheyeva, aṭṭhārasamaṃ
cāliyapabbateyeva, tathā ekūnavīsatimaṃ, vīsatimaṃ pana antovassaṃ
rājagahaṃyeva upanissāya vasi. Evaṃ vīsati vassāni
anibaddhavāso hutvā yattha yattha phāsukaṃ hoti, tattha tattheva vasi.
Tato paṭṭhāya pana dve
senāsanāni dhuvaparibhogāni akāsi. Katarāni dve? Jetavanañca
pubbārāmañca. Kasmā? Dvinnaṃ kulānaṃ guṇamahantatāya. Anāthapiṇḍikassa
hi visākhāya ca guṇaṃ sandhāya guṇaṃ paṭicca satthā tāni senāsanāni
dhuvaparibhogena paribhuñji. Utuvassaṃ cārikaṃ caritvāpi hi antovasse
dvīsuyeva senāsanesu vasati. Evaṃ vasanto pana
jetavane rattiṃ vasitvā punadivase bhikkhusaṅghaparivuto dakkhiṇadvārena
sāvatthiṃ piṇḍāya pavisitvā pācīnadvārena nikkhamitvā pubbārāme
divāvihāraṃ karoti. Pubbārāme rattiṃ vasitvā punadivase pācīnadvārena
sāvatthiṃ piṇḍāya pavisitvā dakkhiṇadvārena nikkhamitvā jetavane
divāvihāraṃ karoti. Tasmiṃ pana divase sammāsambuddho jetavaneyeva vasi.
Yattha katthaci vasantassa cassa pañcavidhakiccaṃ avijahitameva hoti.
Taṃ heṭṭhā vitthāritameva. Tesu kiccesu pacchimayāmakiccakāle bhagavā
lokaṃ olokento sāvatthivāsīnañca samantā ca sāvatthiyā
gāvutaaḍḍhayojanayojanaparame ṭhāne aparimāṇānaṃ sattānaṃ
abhisamayabhāvaṃ addasa.
Tato ‘‘kasmiṃ nu kho kāle abhisamayo bhavissatī’’ti
olokento ‘‘sāyanhasamaye’’ti disvā ‘‘mayi nu kho kathente abhisamayo
bhavissati, sāvake kathente bhavissatī’’ti ‘‘sāriputtatthere kathente
bhavissatī’’ti addasa. Tato ‘‘kattha nisīditvā kathente bhavissatī’’ti
olokento ‘‘visākhāya ratanapāsāde nisīditvā’’ti disvā ‘‘buddhānaṃ nāma
tayo sāvakasannipātā honti, aggasāvakānaṃ eko. Tesu ajja
dhammasenāpatisāriputtattherassa sāvakasannipāto bhavissatī’’ti addasa.
Disvā pātova sarīrapaṭijagganaṃ katvā nivatthanivāsano
sugatacīvaraṃ pārupitvā selamayapattaṃ ādāya bhikkhusaṅghaparivuto
dakkhiṇadvārena nagaraṃ pavisitvā piṇḍāya caranto bhikkhusaṅghassa
sulabhapiṇḍapātaṃ katvā vātappahatā viya nāvā paṭinivattitvā
dakkhiṇadvārena nikkhamitvā bahidvāre aṭṭhāsi. Tato asīti mahāsāvakā
bhikkhuniparisā upāsakaparisā upāsikāparisāti catasso parisā satthāraṃ
parivārayiṃsu.
Satthā sāriputtattheraṃ āmantesi – ‘‘sāriputta, tayā
pubbārāmaṃ gantuṃ vaṭṭati, tava ca parisaṃ gahetvā gacchāhī’’ti.
‘‘Sādhu, bhante’’ti thero attano parivārehi pañcahi bhikkhusatehi
parivuto pubbārāmaṃ agamāsi. Eteneva niyāmena asīti mahāsāvake
pubbārāmameva pesetvā sayaṃ ekena ānandatthereneva saddhiṃ jetavanaṃ
agamāsi. Ānandattheropi vihāre satthu vattaṃ katvā
vanditvā ‘‘pubbārāmaṃ gacchāmi, bhante’’ti āha. Evaṃ
karohi ānandāti. Satthāraṃ vanditvā tattheva agamāsi. Satthā ekakova
jetavane ohīno.
Taṃ divasañhi catasso parisā therasseva dhammakathaṃ
sotukāmā ahesuṃ. Kosalamahārājāpi balakāyena parivuto pubbārāmameva
gato. Tathā pañcasataupāsakaparivāro anāthapiṇḍiko. Visākhā pana
mahāupāsikā dvīhi jaṅghasahassehi parivuto agamāsi. Sattapaṇṇāsāya
kulasatasahassānaṃ vasanaṭṭhāne sāvatthinagare gehapālakadārake ṭhapetvā
sesajano gandhacuṇṇamālādīni gahetvā pubbārāmameva agamāsi. Catūsu
dvāragāmesu gāvutaaḍḍhayojanayojanaparamaṭṭhāne sabbeyeva manussā
gandhacuṇṇamālādihatthā pubbārāmameva agamaṃsu. Sakalavihāro
missakapupphehi abhikiṇṇo viya ahosi.
Dhammasenāpatisāriputtattheropi kho vihāraṃ gantvā
vihārapariveṇe aṅgaṇaṭṭhāne aṭṭhāsi. Bhikkhū therassa āsanaṃ
paññāpayiṃsu. Thero tattha nisīditvā upaṭṭhākattherena vatte kate
bhikkhusaṅghassa ovādaṃ katvā gandhakuṭiṃ
pavisitvā samāpattiṃ appetvā nisīdi. So paricchinnakālavasena
samāpattito vuṭṭhāya aciravatiṃ gantvā rajojallaṃ pavāhetvā
paṭippassaddhadaratho otiṇṇatittheneva uttaritvā nivatthanivāsano
saṅghāṭiṃ pārupitvā aṭṭhāsi. Bhikkhusaṅghopi sammukhasammukhaṭṭhānena
otaritvā sarīre rajojallaṃ pavāhetvā paccuttaritvā theraṃ parivārayiṃsu.
Antovihārepi therassa dhammāsanaṃ paññāpayiṃsu. Catassopi parisā attano
attano okāsaṃ ñatvā maggaṃ ṭhapetvā nisīdiṃsu. Sāriputtattheropi
pañcabhikkhusataparivāro dhammasabhaṃ āgantvā sīhamatthakappatiṭṭhite
samussitasetacchatte ratanapallaṅke cittabījaniṃ gahetvā
puratthābhimukho nisīdi. Nisīditvā parisaṃ oloketvā – ‘‘mahatī vatāyaṃ
parisā, imissā na appamattikā parittakadhammadesanā anucchavikā,
kataradhammadesanā nu kho anucchavikā bhavissatī’’ti tīṇi piṭakāni
āvajjamāno imaṃ saṃyojanapariyāya dhammadesanaṃ addasa.
Evaṃ desanaṃ sallakkhetvā taṃ
desetukāmo bhikkhū āmantesi āvuso, bhikkhaveti.
Āvusoti hi avatvā, bhikkhaveti vacanaṃ buddhālāpo nāma hoti, ayaṃ
panāyasmā ‘‘dasabalena samānaṃ ālapanaṃ na karissāmī’’ti satthu
gāravavasena sāvakālāpaṃ karonto, ‘‘āvuso
bhikkhave’’ti āha. Etadavocāti etaṃ
‘‘ajjhattasaṃyojanañca, āvuso, puggalaṃ desessāmi
bahiddhāsaṃyojanañcā’’ti dhammadesanāpadaṃ avoca.
Tasmiṃ pana ratanapāsāde adhivattho eko sotāpanno
devaputto atthi, so buddhehi vā sāvakehi vā desanāya āraddhamattāyayeva
jānāti – ‘‘ayaṃ desanā uttānikā bhavissati, ayaṃ gambhīrā. Ayaṃ
jhānanissitā bhavissati, ayaṃ vipassanānissitā. Ayaṃ magganissitā ayaṃ
phalanissitā, ayaṃ nibbānanissitā’’ti. So tasmimpi divase therena
desanāya āraddhamattāya evaṃ aññāsi – ‘‘yena
nīhārena mayhaṃ ayyena dhammasenāpatinā sāriputtattherena desanā
āraddhā, ayaṃ desanā vipassanāgāḷhā bhavissati, chahi mukhehi vipassanaṃ
kathessati. Desanāpariyosāne koṭisatasahassadevatā arahattaṃ
pāpuṇissanti, sotāpannādīnaṃ pana devamanussānaṃ paricchedo na
bhavissati. Desanāya anucchavikaṃ katvā mayhaṃ ayyassa sādhukāraṃ
dassāmī’’ti devānubhāvena mahantaṃ saddaṃ katvā – ‘‘sādhu sādhu ayyā’’ti
āha.
Devarājena sādhukāre dinne parivārakapāsādasahasse
adhivatthā devatā sabbāva sādhukāraṃ adaṃsu. Tāsaṃ sādhukārasaddena
sabbā pubbārāme vasanadevatā, tāsaṃ saddena gāvutamatte devatā, tato
aḍḍhayojane yojaneti etenupāyena ekacakkavāḷe, dvīsu cakkavāḷesu, tīsu
cakkavāḷesūti dasasahassacakkavāḷesu devatā sādhukāramadaṃsu. Tāsaṃ
sādhukārasaddena pathaviṭṭhakanāgā ca ākāsaṭṭhakadevatā ca. Tato
abbhavalāhakā, uṇhavalāhakā, sītavalāhakā, vassavalāhakā, cātumahārājikā
cattāro mahārājāno, tāvatiṃsā devatā, sakko devarājā, yāmā devatā,
suyāmo devarājā , tusitā devatā, santusito
devarājā, nimmānaratī devatā, sunimmito devarājā, vasavattī devatā,
vasavattī devarājā, brahmapārisajjā, brahmapurohitā, mahābrahmāno,
parittābhā, appamāṇābhā, ābhassarā, parittasubhā, appamāṇasubhā,
subhakiṇhā, vehapphalā, avihā, atappā, sudassā, sudassī, akaniṭṭhā
devatāti asaññe ca arūpāvacarasatte ca ṭhapetvā sotāyatanapavattiṭṭhāne
sabbā devatā sādhukāramadaṃsu.
Tato khīṇāsavamahābrahmāno – ‘‘mahā vatāyaṃ
sādhukārasaddo, pathavitalato paṭṭhāya yāva akaniṭṭhalokaṃ āgato,
kimatthaṃ nu kho eso’’ti āvajjento ‘‘dhammasenāpatisāriputtatthero
pubbārāme visākhāya
ratanapāsāde nisīditvā saṃyojanapariyāyadhammadesanamārabhi, amhehipi
tattha kāyasakkhīhi bhavituṃ vaṭṭatī’’ti cintetvā tattha agamaṃsu.
Pubbārāmo devatāhi paripuṇṇo, samantā pubbārāmassa gāvutaṃ aḍḍhayojanaṃ,
yojananti sakalacakkavāḷaṃ heṭṭhā pathavitalena tiriyaṃ
cakkavāḷapariyantena paricchinnaṃ dasahi cakkavāḷasahassehi
sannipatitāhi devatāhi nirantaramahosi, āragganitudanamatte ṭhāne
uparimakoṭiyā saṭṭhi devatā sukhumattabhāve māpetvā aṭṭhaṃsu.
Athāyasmā sāriputto ‘‘mahantaṃ vatidaṃ halāhalaṃ, kiṃ
nu kho eta’’nti āvajjento dasasahassacakkavāḷe ṭhitānaṃ devatānaṃ
ekacakkavāḷe sannipatitabhāvaṃ addasa. Atha yasmā buddhānaṃ
adhiṭṭhānakiccaṃ natthi, parisaparimāṇeneva passanti ceva saddañca
sāventi. Sāvakānaṃ pana adhiṭṭhānaṃ vaṭṭati. Tasmā thero samāpattiṃ
samāpajjitvā samāpattito vuṭṭhāya mahaggatacittena adhiṭṭhāsi –
‘‘cakkavāḷapariyantā parisā sabbāpi maṃ passatu, dhammañca me desentassa
saddaṃ suṇātū’’ti. Adhiṭṭhitakālato paṭṭhāya dakkhiṇajāṇupasse ca
cakkavāḷamukhavaṭṭiyañca nisīditvā ‘‘dhammasenāpatisāriputtatthero nāma
kīdiso dīgho rasso sāmo odāto’’ti vattabbakāraṇaṃ nāhosi, sabbesampi
sabbadisāsu nisinnānaṃ abhimukheyeva paññāyittha, nabhamajjhe ṭhitacando
viya ahosi. Dhammaṃ desentassāpissa
dakkhiṇajāṇupasse ca cakkavāḷamukhavaṭṭiyañca nisinnā sabbe ekakaṃseneva
saddaṃ suṇiṃsu.
Evaṃ adhiṭṭhahitvā thero
ajjhattasaṃyojanañca, āvusoti imaṃ dhammadesanaṃ ārabhi. Tattha
ajjhattanti kāmabhavo.
Bahiddhāti rūpārūpabhavo. Kiñcāpi hi sattā
kāmabhave appaṃ kālaṃ vasanti kappassa catutthameva koṭṭhāsaṃ, itaresu
tīsu koṭṭhāsesu kāmabhavo suñño hoti tuccho, rūpabhave bahuṃ kālaṃ
vasanti, tathāpi tesaṃ yasmā kāmabhave cutipaṭisandhiyo bahukā honti,
appakā rūpārūpabhavesu. Yattha ca cutipaṭisandhiyo bahukā, tattha
ālayopi patthanāpi abhilāsopi bahu hoti. Yattha appā, tattha appo. Tasmā
kāmabhavo ajjhattaṃ nāma jātaṃ, rūpārūpabhavā bahiddhā nāma. Iti
ajjhattasaṅkhāte kāmabhave chandarāgo
ajjhattasaṃyojanaṃ nāma, bahiddhāsaṅkhātesu rūpārūpabhavesu
chandarāgo bahiddhāsaṃyojanaṃ nāma.
Orambhāgiyāni vā pañca saṃyojanāni ajjhattasaṃyojanaṃ nāma,
uddhambhāgiyāni pañca bahiddhāsaṃyojanaṃ nāma. Tatrāyaṃ vacanattho –
oraṃ vuccati kāmadhātu, tattha upapattinipphādanato taṃ oraṃ bhajantīti
orambhāgiyāni . Uddhaṃ vuccati rūpārūpadhātu,
tattha upapattinipphādanato taṃ uddhaṃ bhajantīti uddhambhāgiyāni.
Evaṃ vuttappabhedena ajjhattasaṃyojanena saṃyutto
puggalo ajjhattasaṃyojano, bahiddhāsaṃyojanena
saṃyutto puggalo bahiddhāsaṃyojano. Ubhayampi
cetaṃ na lokiyassa vaṭṭanissitamahājanassa nāmaṃ. Yesaṃ pana bhavo
dvedhā paricchinno, tesaṃ sotāpannasakadāgāmianāgāmīnaṃ ariyasāvakānaṃ
etaṃ nāmaṃ. Yathā hi mahāaraññe khadiravanasālavanādīni thambho
tulāsaṅghāṭoti nāmaṃ na labhanti, khadiravanaṃ sālavananti nāmameva
labhanti. Yadā pana tato rukkhā tiṇhāya kuṭhāriyā chinditvā
thambhādisaṇṭhānena tacchitā honti, tadā thambho tulāsaṅghāṭoti nāmaṃ
labhanti. Evamevaṃ aparicchinnabhavo bahalakileso puthujjano
etaṃ nāmaṃ na labhati, bhavaṃ paricchinditvā
kilese tanuke katvā ṭhitā sotāpannādayova labhanti.
Imassa ca panatthassa vibhāvanatthaṃ idaṃ
vacchakasālopamaṃ veditabbaṃ. Vacchakasālaṃ hi
katvā anto khāṇuke koṭṭetvā vacchake yottehi bandhitvā
tesu upanibandhanti, yottesu appahontesu kaṇṇesupi gahetvā tattha
vacchake pavesenti, antosālāya okāse appahonte bahi khāṇuke koṭṭetvāpi
evameva karonti. Tattha koci antobaddho vacchako bahinipanno hoti, koci
bahibaddho antonipanno, koci antobaddho antova nipanno, koci bahibaddho
bahiyeva nipanno. Koci antopi abaddhova carati, bahipi abaddhova. Tattha
antobaddhassa bahinipannassa bandhanaṃ dīghaṃ hoti. So hi uṇhādipīḷito
nikkhamitvā bahi vacchakānaṃ abbhantare nipajjati. Bahibaddhe
antonipannepi eseva nayo. Yo pana antobaddho antonipanno, tassa
bandhanaṃ rassaṃ hoti. Bahibaddhe bahinipannepi eseva nayo. Ubhopi hi te
divasampi khāṇukaṃ anuparigantvā tattheva sayanti. Yo pana anto abaddho
tattheva vacchakānaṃ antare vicarati. Ayaṃ sīlavā vacchako kaṇṇe gahetvā
vacchakānaṃ antare vissaṭṭho divasampi aññattha agantvā tattheva carati.
Bahi abaddhe tattheva vicarantepi eseva nayo.
Tattha vacchakasālā viya tayo bhavā veditabbā.
Vacchakasālāyaṃ khāṇukā viya avijjākhāṇuko. Vacchakabandhanayottaṃ viya
dasa saṃyojanāni. Vacchakā viya tīsu bhavesu nibbattasattā
. Antobaddho bahisayitavacchako viya
rūpārūpabhavesu sotāpannasakadāgāmino. Te hi
kiñcāpi tattheva vasanti, saṃyojanaṃ pana tesaṃ
kāmāvacarūpanibaddhameva. Kenaṭṭhena? Appahīnaṭṭhena. Rūpārūpabhavesu
puthujjanopi eteheva saṅgahito. Sopi hi kiñcāpi tattha vasati,
saṃyojanaṃ panassa kāmāvacarūpanibaddhameva. Bahibaddho
antosayitavacchako viya kāmāvacare anāgāmī. So hi kiñcāpi kāmāvacare
vasati, saṃyojanaṃ panassa rūpārūpabhavūpanibaddhameva. Antobaddho
antonipanno viya kāmāvacare sotāpannasakadāgāmino. Te hi sayampi
kāmāvacare vasanti, saṃyojanampi tesaṃ kāmāvacarūpanibaddhameva.
Bahibaddho bahinipanno viya rūpārūpabhavesu anāgāmī. So hi sayampi
tattha vasati, saṃyojanampissa rūpārūpabhavūpanibaddhameva. Antoabaddho
antovicaraṇavacchako viya kāmāvacare khīṇāsavo. Bahiabaddho
bahivicaraṇavacchako viya rūpārūpabhave khīṇāsavo.
Saṃyojanesu pana sakkāyadiṭṭhi vicikicchā sīlabbataparāmāsoti imāni tīṇi
gacchantaṃ nivārenti, gataṃ paṭiānenti. Kāmacchando byāpādoti imāni pana
dve saṃyojanāni samāpattiyā vā avikkhambhetvā maggena vā asamucchinditvā
rūpārūpabhave nibbattituṃ na sakkoti.
Katamo cāvusoti idaṃ thero
yathā nāma puriso dve ratanapeḷā passe ṭhapetvā sampattaparisāya dve
hatthe pūretvā sattavidhaṃ ratanaṃ bhājetvā dadeyya, evaṃ paṭhamaṃ
ratanapeḷaṃ datvā dutiyampi tatheva dadeyya. Evamevaṃ
‘‘ajjhattasaṃyojanañca, āvuso, puggalaṃ desessāmi
bahiddhāsaṃyojanañcā’’ti imāni dve padāni mātikāvasena ṭhapetvā idāni
aṭṭhavidhāya parisāya bhājetvā dassetuṃ vitthārakathaṃ ārabhi.
Tattha idhāti imasmiṃ
sāsane. Sīlavāhotīti
catupārisuddhisīlehi sīlasampanno hoti. Iti thero ettāvatā ca kira
catupārisuddhisīlaṃ uddisitvā ‘‘pātimokkhasaṃvarasaṃvuto’’ti iminā
tattha jeṭṭhakasīlaṃ vitthāretvā dassesīti dīpavihāravāsī summatthero
āha. Antevāsiko panassa tipiṭakacūḷanāgatthero āha – ‘‘ubhayatthāpi
pātimokkhasaṃvarova vutto. Pātimokkhasaṃvaroyeva hi sīlaṃ, itarāni pana
tīṇi sīlanti vuttaṭṭhānaṃ nāma atthī’’ti ananujānanto uttari āha –
indriyasaṃvaro nāma chadvārarakkhāmattakameva, ājīvapārisuddhi dhammena
samena paccayuppattimattakaṃ, paccayasannissitaṃ paṭiladdhapaccaye
‘‘idamattha’’nti paccavekkhitvā paribhuñjanamattakaṃ, nippariyāyena pana
pātimokkhasaṃvarova sīlaṃ . Yassa so bhinno, ayaṃ
chinnasīso viya puriso hatthapāde sesāni rakkhissatīti na vattabbo.
Yassa pana so arogo, ayaṃ acchinnasīso viya puriso jīvitaṃ sesāni puna
pākatikāni katvā rakkhituṃ sakkoti. Tasmā sīlavāti iminā
pātimokkhasaṃvaraṃ uddisitvā taṃ vitthārento
‘‘pātimokkhasaṃvarasaṃvuto’’tiādimāhāti.
Tattha
pātimokkhasaṃvarasaṃvutoti pātimokkhasaṃvarena samannāgato.
Ācāragocarasampannoti ācārena ca gocarena ca
sampanno. Aṇumattesūti appamattakesu.
Vajjesūti akusaladhammesu.
Bhayadassāvīti bhayadassī. Samādāyāti
sammā ādiyitvā. Sikkhati sikkhāpadesūti taṃ taṃ
sikkhāpadaṃ samādiyitvā sikkhati. Apica samādāya
sikkhati sikkhāpadesūti yaṃkiñci sikkhāpadesu sikkhākoṭṭhāsesu
sikkhitabbaṃ kāyikaṃ vā vācasikaṃ vā, taṃ sabbaṃ sammā ādāya sikkhati.
Ayamettha saṅkhepo, vitthārato pana sabbānetāni
pātimokkhasaṃvarādīni padāni visuddhimagge (visuddhi. 1.14 ādayo)
vuttāni, catupārisuddhisīlañca sabbākārena vibhajitvā dassitaṃ.
Aññataraṃ devanikāyanti chasu
kāmāvacaradevaghaṭāsu aññataraṃ devaghaṭaṃ. Āgāmī hotīti
heṭṭhā āgāmī hoti. Āgantā itthattanti itthattaṃ
mānusakapañcakkhandhabhāvameva āgantā hoti. Tatrūpapattiko vā
uparūpapattiko vā na hoti, puna heṭṭhāgāmīyeva hotīti dasseti. Iminā
aṅgena sukkhavipassakassa dhātukammaṭṭhānikabhikkhuno heṭṭhimaṃ
maggadvayañceva phaladvayañca kathitaṃ.
Aññataraṃ santaṃ cetovimuttinti
aṭṭhasu samāpattīsu aññataraṃ catutthajjhānasamāpattiṃ. Sā hi
paccanīkakilesānaṃ santattā santā, teheva ca kilesehi cetaso vimuttattā
cetovimuttīti vuccati. Aññataraṃ devanikāyanti
pañcasu suddhāvāsadevanikāyesu aññataraṃ. Anāgantā
itthattanti puna imaṃ pañcakkhandhabhāvaṃ anāgantā,
heṭṭhūpapattiko na hoti, uparūpapattiko vā hoti tattheva vā
parinibbāyīti dasseti. Iminā aṅgena samādhikammikassa bhikkhuno tayo
maggā tīṇi ca phalāni kathitāni.
Kāmānaṃyeva nibbidāyāti
duvidhānampi kāmānaṃ nibbindanatthāya ukkaṇṭhanatthāya.
Virāgāyāti virajjanatthāya.
Nirodhāyāti appavattikaraṇatthāya. Paṭipanno
hotīti paṭipattiṃ paṭipanno hoti. Ettāvatā sotāpannassa ca
sakadāgāmino ca pañcakāmaguṇikarāgakkhayatthāya anāgāmimaggavipassanā
kathitā hoti. Bhavānaṃyevāti
tiṇṇaṃ bhavānaṃ. Iminā anāgāmino bhavarāgakkhayatthāya
arahattamaggavipassanā kathitā hoti. Taṇhākkhayāya
paṭipanno hotīti imināpi
sotāpannasakadāgāmīnaṃyeva
pañcakāmaguṇikataṇhākkhayakaraṇatthaṃ anāgāmimaggavipassanā kathitā.
So lobhakkhayāyāti imināpi anāgāmino
bhavalobhakkhayatthāya arahattamaggavipassanāva kathitā.
Aññataraṃ devanikāyanti suddhāvāsesveva
aññataraṃ devanikāyaṃ. Anāgantā itthattanti
imaṃ khandhapañcakabhāvaṃ anāgantā, heṭṭhūpapattiko na hoti,
uparūpapattiko vā hoti, tattheva vā parinibbāyati.
Iti paṭhamena aṅgena sukkhavipassakassa
dhātukammaṭṭhānikabhikkhuno heṭṭhimāni dve maggaphalāni kathitāni,
dutiyena samādhikammikassa tīṇi maggaphalāni, ‘‘so kāmāna’’nti iminā
sotāpannasakadāgāmīnaṃ pañcakāmaguṇikarāgakkhayāya upari
anāgāmimaggavipassanā, ‘‘so bhavānaṃyevā’’ti iminā anāgāmissa upari
arahattamaggavipassanā, ‘‘so taṇhākkhayāyā’’ti iminā
sotāpannasakadāgāmīnaṃ pañcakāmaguṇikataṇhākkhayāya upari
anāgāmimaggavipassanā, ‘‘so lobhakkhayāyā’’ti iminā anāgāmino
bhavalobhakkhayāya upari arahattamaggavipassanā kathitāti evaṃ chahi
mukhehi vipassanaṃ kathetvā desanaṃ yathānusandhiṃ pāpesi.
Desanāpariyosāne koṭisatasahassadevatā arahattaṃ pāpuṇiṃsu,
sotāpannādīnaṃ paricchedova nāhosi. Yathā ca imasmiṃ samāgame, evaṃ
mahāsamayasutte maṅgalasutte ca cūḷarāhulovādasutte ca
koṭisatasahassadevatā arahattaṃ pāpuṇiṃsu, sotāpannādīnaṃ devamanussānaṃ
paricchedo nāhosi.
Samacittā devatāti cittassa
sukhumabhāvasamatāya samacittā. Sabbāpi hi tā attano attabhāve sukhume
cittasarikkhake katvā māpesuṃ. Tena samacittā nāma jātā. Aparenapi
kāraṇena samacittā – ‘‘therena samāpatti tāva kathitā, samāpattithāmo
pana na kathito. Mayaṃ dasabalaṃ pakkositvā
samāpattiyā thāmaṃ kathāpessāmā’’ti sabbāpi ekacittā ahesuntipi
samacittā. Aparampi kāraṇaṃ – ‘‘therena ekena pariyāyena samāpattipi
samāpattithāmopi kathito, ko nu kho imaṃ samāgamaṃ sampatto, ko na
sampatto’’ti olokayamānā tathāgatassa asampattabhāvaṃ disvā ‘‘mayaṃ
tathāgataṃ pakkositvā parisaṃ paripuṇṇaṃ
karissāmā’’ti sabbāpi ekacittā ahesuntipi samacittā. Aparampi kāraṇaṃ –
anāgate kocideva bhikkhu vā bhikkhunī vā devo vā
manusso vā ‘‘ayaṃ desanā sāvakabhāsitā’’ti agāravaṃ kareyya,
sammāsambuddhaṃ pakkositvā imaṃ desanaṃ sabbaññubhāsitaṃ karissāma. Evaṃ
anāgate garubhāvanīyā bhavissatīti sabbāva ekacittā ahesuntipi
samacittā. Aparampi kāraṇaṃ – sabbāpi hi tā ekasamāpattilābhiniyo vā
ahesuṃ ekārammaṇalābhiniyo vāti evampi samacittā.
Haṭṭhāti tuṭṭhapahaṭṭhā
āmoditā pamoditā. Sādhūti āyācanatthe nipāto.
Anukampaṃ upādāyāti na therassa anukampaṃ
kāruññaṃ anuddayaṃ paṭicca, na ca imasmiṃ ṭhāne therassa
anukampitabbakiccaṃ atthi. Yasmiṃ hi divase thero sūkarakhataleṇadvāre
bhāgineyyassa dīghanakhaparibbājakassa vedanākammaṭṭhāne (ma. ni. 2.206)
kathiyamāne tālavaṇṭaṃ gahetvā satthāraṃ bījamāno ṭhito parassa
vaḍḍhitabhojanaṃ bhuñjitvā khudaṃ vinodento viya parassa
sajjitapasādhanaṃ sīse paṭimuñcanto viya ca sāvakapāramiñāṇassa
nippadesato matthakaṃ patto, tasmiṃyeva divase bhagavatā anukampito
nāma. Avasesānaṃ pana taṃ ṭhānaṃ sampattānaṃ devamanussānaṃ anukampaṃ
upādāya gacchatu bhagavāti bhagavantaṃ yāciṃsu.
Balavā purisoti dubbalo hi
khippaṃ samiñjanapasāraṇaṃ kātuṃ na sakkoti,
balavāva sakkoti. Tenetaṃ vuttaṃ. Sammukhe pāturahosīti
sammukhaṭṭhāne puratoyeva pākaṭo ahosi. Bhagavā
etadavocāti etaṃ ‘‘idha sāriputtā’’tiādinā nayena attano
āgamanakāraṇaṃ avoca. Evaṃ kirassa ahosi – ‘‘sace koci bālo akataññū
bhikkhu vā bhikkhunī vā upāsako vā upāsikā vā evaṃ cinteyya –
‘sāriputtatthero mahantaṃ parisaṃ alattha, sammāsambuddho ettakaṃ
adhivāsetuṃ asakkonto usūyāya parisaṃ uṭṭhāpetuṃ āgato’ti. So imaṃ mayi
manopadosaṃ katvā apāye nibbatteyyā’’ti. Athattano āgamanakāraṇaṃ
kathento etaṃ ‘‘idha sāriputtā’’tiādivacanaṃ avoca.
Evaṃ attano āgamanakāraṇaṃ
kathetvā idāni samāpattiyā thāmaṃ kathetuṃ tā kho
pana, sāriputta, devatā dasapi hutvātiādimāha. Tattha yasavasena
vā atthaṃ āharituṃ vaṭṭati samāpattivasena vā. Yasavasena tāva
mahesakkhā devatā dasa dasa ekaṭṭhāne aṭṭhaṃsu, tāhi appesakkhatarā
vīsati vīsati ekaṭṭhāne aṭṭhaṃsu, tāhi appesakkhatarā…pe… saṭṭhi saṭṭhi
ekaṭṭhāne aṭṭhaṃsu. Samāpattivasena pana yāhi
paṇītā samāpatti bhāvitā, tā saṭṭhi saṭṭhi ekaṭṭhāne aṭṭhaṃsu. Yāhi tato
hīnatarā, tā paññāsa paññāsa…pe… yāhi tato hīnatarā samāpatti
bhāvitā…pe… tā dasa dasa ekaṭṭhāne aṭṭhaṃsu. Yāhi vā hīnā bhāvitā, tā
dasa dasa ekaṭṭhāne aṭṭhaṃsu. Yāhi tato paṇītatarā bhāvitā, tā vīsati
vīsati. Yāhi tato paṇītatarā…pe… tā saṭṭhi saṭṭhi ekaṭṭhāne aṭṭhaṃsu.
Āraggakoṭinitudanamatteti
āraggakoṭiyā patanamatte okāse. Naca
aññamaññaṃ byābādhentīti evaṃ sambādhe ṭhāne tiṭṭhantiyopi
aññamaññaṃ na byābādhenti na ghaṭṭenti, asampīḷā asambādhāva ahesuṃ.
‘‘Tava hattho maṃ bādhati, tava pādo maṃ bādhati, tvaṃ maṃ maddantī
ṭhitā’’ti vattabbakāraṇaṃ nāhosi. Tattha nūnāti
tasmiṃ bhave nūna. Tathācittaṃ bhāvitanti
tenākārena cittaṃ bhāvitaṃ. Yena tā devatāti
yena tathābhāvitena cittena tā devatā dasapi hutvā…pe… tiṭṭhanti, na ca
aññamaññaṃ byābādhentīti. Idheva khoti sāsane
vā manussaloke vā bhummaṃ, imasmiṃyeva sāsane imasmiṃyeva manussaloketi
attho. Tāsañhi devatānaṃ imasmiṃyeva manussaloke imasmiṃyeva ca sāsane
taṃ cittaṃ bhāvitaṃ, yena tā sante rūpabhave nibbattā, tato ca pana
āgantvā evaṃ sukhume attabhāve māpetvā ṭhitā. Tattha kiñcāpi
kassapadasabalassa sāsane tīṇi maggaphalāni nibbattetvā brahmaloke
nibbattadevatāpi atthi, sabbabuddhānaṃ pana ekāva anusāsanī ekaṃ
sāsananti katvā ‘‘idheva kho, sāriputtā’’ti aññabuddhānaṃ sāsanampi
imameva sāsanaṃ karonto āha. Ettāvatā tathāgatena samāpattiyā thāmo
kathito.
Idāni sāriputtattheraṃ ārabbha
tantivasena anusāsaniṃ kathento tasmātiha, sāriputtāti
āha. Tattha tasmāti yasmā tā devatā idheva
santaṃ samāpattiṃ nibbattetvā sante bhave nibbattā, tasmā.
Santindriyāti pañcannaṃ indriyānaṃ santatāya
nibbutatāya paṇītatāya santindriyā. Santamānasāti
mānasassa santatāya nibbutatāya paṇītatāya santamānasā.
Santaṃyeva upahāraṃ upaharissāmāti
kāyacittūpahāraṃ santaṃ nibbutaṃ paṇītaṃyeva upaharissāma.
Sabrahmacārīsūti samānaṃ
ekuddesatādiṃ brahmaṃ carantesu sahadhammikesu. Evañhi
vo, sāriputta, sikkhitabbanti iminā ettakena vārena bhagavā
desanaṃ sabbaññubhāsitaṃ akāsi. Anassunti
naṭṭhā vinaṭṭhā. Ye imaṃ
dhammapariyāyaṃ nāssosunti ye attano pāpikaṃ tucchaṃ niratthakaṃ
diṭṭhiṃ nissāya imaṃ evarūpaṃ dhammadesanaṃ sotuṃ na labhiṃsūti
yathānusandhinā desanaṃ niṭṭhāpesi.
|
5. Như vầy tôi nghe.
Một thời, Thế Tôn ở tại Sàvatthi, Thắng Lâm, khu vườn ông
Anàthapindika. Lúc bấy giờ, Tôn giả Sàriputta trú ở Sàvatthi, tại Ðông
Viên, ngôi lâu đài của mẹ Migàra. Tại đấy, Tôn giả Sàriputta gọi các
Tỷ-kheo:
- Này chư Hiền Tỷ-kheo!
- Thưa Hiền giả.
Các Tỷ-kheo ấy vâng đáp tôn giả Sàriputta, Tôn giả Sàriputta nói như
sau:
- Này chư Hiền, tôi sẽ giảng về người bị nội kiết sử trói buộc và
người bị ngoại kiết sử trói buộc. Hãy nghe và khéo tác ý, tôi sẽ nói.
- Thưa vâng, Hiền giả.
Các Tỷ-kheo ấy vâng đáp tôn giả Sàriputta, Tôn giả Sàriputta nói như
sau:
- Này chư Hiền, thế nào là người bị nội kiết sử trói buộc? Ở đây, này
chư Hiền, Tỷ-kheo có giới hạnh, sống hộ trì với sự hộ trì của giới bổn
Pàtimokkha, đầy đủ uy nghi chánh hạnh, thấy sợ hãi trong những lỗi nhỏ
nhặt, chấp nhận và học tập trong các học giới. Vị ấy, sau khi thân hoại
mạng chung, được sanh vào một trong các Thiên giới. Sau khi từ chỗ ấy
mạng chung, vị ấy làm người lại trở về, trở về ở thế giới này. Vị này,
này chư Hiền, được gọi là người bị nội kiết sử trói buộc, người lại trở
lại, trở lui trạng thái này.
Thế nào, này chư Hiền, là người bị ngoại kiết sử trói buộc? Ở đây,
này chư Hiền, Tỷ-kheo có giới hạnh, sống hộ trì với sự hộ trì của giới
bổn Pàtimokkha, đầy đủ uy nghi chánh hạnh, thấy sợ hãi trong những lỗi
nhỏ nhặt, chấp nhận và học tập trong các học giới. Vị ấy, chứng đạt và
an trú tịch tịnh tâm giải thoát. Sau khi thân hoại mạng chung, Vị ấy
sanh vào một loại chư Thiên. Sau khi từ chỗ ấy mạng chung, vị ấy không
còn trở lui, không còn trở lại trạng thái này nữa. Vị này, này chư Hiền,
được gọi là người bị ngoại kiết sử trói buộc, không còn trở lui, không
còn trở lại trạng thái này nữa.
Lại nữa, này các Tỷ-kheo, Tỷ-kheo có giới hạnh, sống hộ trì với sự hộ
trì của giới bổn Pàtimokkha, đầy đủ uy nghi chánh hạnh, thấy sợ hãi
trong những lỗi nhỏ nhặt, chấp nhận và học tập trong các học giới. Vị ấy
thực hiện sự yếm ly, ly tham, đoạn diệt các dục vọng. Vị ấy thực hiện sự
đoạn diệt khát ái. Vị ấy thực hiện sự đoạn diệt tham. Vị ấy, sau khi
thân hoại mạng chung, được sanh vào một trong các Thiên giới. Sau khi từ
chỗ ấy mạng chung, vị ấy không còn trở lui, không còn trở lại trạng thái
này nữa. Vị này, này chư Hiền, được gọi là người bị ngoại kiết sử trói
buộc, không còn trở lui, không còn trở lại trạng thái này nữa.
Rồi một số đông chư Thiên với tâm thăng bằng đi đến Thế Tôn; sau khi
đến, đảnh lễ Thế Tôn rồi đứng một bên. Ðứng một bên, chư Thiên ấy bạch
Thế Tôn:
- Tôn giả Sàriputta này, bạch Thế Tôn, tại Ðông viên, ở lâu đài mẹ
Migàra, thuyết pháp về người bị nội kiết sử trói buộc và người bị ngoại
kiết sử trói buộc. Hội chúng rất hoan hỷ, bạch Thế Tôn. Lành thay! Bạch
Thế Tôn, nếu Thế Tôn vì lòng từ mẫn đi đến Tôn giả Sàriputta.
Thế Tôn im lặng nhận lời. Rồi Thế Tôn, rồi như người lực sĩ duỗi cánh
tay đang co lại, hay co lại bàn tay đang duỗi ra, cũng vậy, biến mất ở
Thắng Lâm, hiện ra ở tại Ðông viên, tại lâu đài mẹ Migàra, trước mặt Tôn
giả Sàriputta. Thế Tôn ngồi xuống trên chỗ đã soạn sẵn. Rồi Tôn giả
Sàriputta đảnh lễ Thế Tôn, ngồi xuống một bên. Thế Tôn nói với Tôn giả
Sàriputta đang ngồi xuống một bên:
- Ở đây, này Sàriputta, có một số đông chư Thiên, với tâm thăng bằng,
đi đến Ta; sau khi đến, đảnh lễ Ta rồi đứng một bên. Ðứng một bên, chư
Thiên ấy thưa với Ta: "Tôn giả Sàriputta này, bạch Thế Tôn, tại Ðông
viên, ở lâu đài mẹ Migàra, thuyết pháp về người bị nội kiết sử trói buộc
và người bị ngoại kiết sử trói buộc. Hội chúng rất hoan hỷ, bạch Thế
Tôn. Lành thay! Bạch Thế Tôn, nếu Thế Tôn vì lòng từ mẫn đi đến Tôn giả
Sàriputta". Này Sàriputta, chư Thiên ấy tuy con số đến 10, 20, 30, 40,
50, 60, nhưng cùng đứng chỉ trong khoảng trống đầu một cây kim, không có
chen lấn nhau. Này Sàriputta, Thầy có thể nghĩ như sau: "Chắc chắn, tại
chỗ kia (trên thế giới) đã tu tập, nhờ vậy, chư Thiên ấy, tuy con số đến
10, 20, 30, 40, 50, 60, nhưng cùng đứng chỉ trong khoảng trống đầu một
cây kim, không có chen lấn nhau". Này Sàriputta, Thầy chớ có thấy như
vậy. Chính tại đây, này Sàriputta, chư Thiên ấy đã tu tập tâm, nhờ như
vậy chư Thiên ấy tuy con số đến ... không chen lấn nhau. Do vậy, này
Sàriputta, cần phải học tập như sau: "Chúng tôi sẽ có các căn an tịnh,
các ý an tịnh". Này Sàriputta, cần phải học tập như vậy. Với những ai có
các căn an tịnh, này Sàriputta, với những ai có các ý an tịnh, thời thân
nghiệp cũng sẽ được an tịnh, khẩu nghiệp được an tịnh, ý nghiệp được an
tịnh. "Chúng ta sẽ đem tặng cho các vị đồng Phạm hạnh một quà tặng an
tịnh". Như vậy, này Sàriputta, các Thầy cần phải học tập. Các du sĩ
ngoại đạo nào, này Sàriputta, không được nghe pháp môn này, họ sẽ bị
thiệt hại.
|
38. Evaṃ me sutaṃ – ekaṃ
samayaṃ āyasmā mahākaccāno varaṇāyaṃ viharati
bhaddasāritīre [kaddamadahatīre
(sī. syā. kaṃ. pī.)]. Atha kho ārāmadaṇḍo
brāhmaṇo yenāyasmā mahākaccāno tenupasaṅkami; upasaṅkamitvā āyasmatā
mahākaccānena saddhiṃ sammodi. Sammodanīyaṃ kathaṃ
sāraṇīyaṃ vītisāretvā ekamantaṃ nisīdi. Ekamantaṃ nisinno kho ārāmadaṇḍo
brāhmaṇo āyasmantaṃ mahākaccānaṃ etadavoca – ‘‘ko nu kho, bho kaccāna,
hetu ko paccayo yena khattiyāpi khattiyehi vivadanti, brāhmaṇāpi
brāhmaṇehi vivadanti, gahapatikāpi gahapatikehi vivadantī’’ti?
‘‘Kāmarāgābhinivesavinibandha
[kāmarāgavinivesavinibaddha (sī. syā. kaṃ. pī.)]
paligedhapariyuṭṭhānajjhosānahetu kho, brāhmaṇa, khattiyāpi khattiyehi
vivadanti, brāhmaṇāpi brāhmaṇehi vivadanti, gahapatikāpi gahapatikehi
vivadantī’’ti.
‘‘Ko pana, bho kaccāna, hetu ko paccayo yena samaṇāpi
samaṇehi vivadantī’’ti?
‘‘Diṭṭhirāgābhinivesavinibandhapaligedhapariyuṭṭhānajjhosānahetu kho,
brāhmaṇa, samaṇāpi samaṇehi vivadantī’’ti.
‘‘Atthi pana, bho kaccāna, koci lokasmiṃ yo imañceva
kāmarāgābhinivesavinibandhapaligedhapariyuṭṭhānajjhosānaṃ samatikkanto,
imañca diṭṭhirāgābhinivesavinibandhapaligedhapariyuṭṭhānajjhosānaṃ
samatikkanto’’ti? ‘‘Atthi, brāhmaṇa, lokasmiṃ yo imañceva
kāmarāgābhinivesavinibandhapaligedhapariyuṭṭhānajjhosānaṃ samatikkanto,
imañca diṭṭhirāgābhinivesavinibandhapaligedhapariyuṭṭhānajjhosānaṃ
samatikkanto’’ti.
‘‘Ko pana so, bho kaccāna, lokasmiṃ yo imañceva
kāgarāgābhinivesavinibandhapaligedhapariyuṭṭhānajjhosānaṃ
samatikkanto, imañca
diṭṭhirāgābhinivesavinibandhapaligedhapariyuṭṭhānajjhosānaṃ
samatikkanto’’ti? ‘‘Atthi, brāhmaṇa, puratthimesu janapadesu sāvatthī
nāma nagaraṃ. Tattha so bhagavā etarahi viharati arahaṃ sammāsambuddho.
So hi, brāhmaṇa, bhagavā imañceva
kāmarāgābhinivesavinibandhapaligedhapariyuṭṭhānajjhosānaṃ samatikkanto
, imañca
diṭṭhirāgābhinivesavinibandhapaligedhapariyuṭṭhānajjhosānaṃ
samatikkanto’’ti.
Evaṃ vutte ārāmadaṇḍo brāhmaṇo uṭṭhāyāsanā ekaṃsaṃ
uttarāsaṅgaṃ karitvā dakkhiṇaṃ jāṇumaṇḍalaṃ pathaviyaṃ nihantvā yena
bhagavā tenañjaliṃ paṇāmetvā tikkhattuṃ udānaṃ udānesi –
‘‘Namo
tassa bhagavato arahato sammāsambuddhassa, namo tassa bhagavato arahato
sammāsambuddhassa, namo tassa bhagavato arahato sammāsambuddhassa. Yo hi
so bhagavā imañceva
kāmarāgābhinivesavinibandhapaligedhapariyuṭṭhānajjhosānaṃ samatikkanto,
imañca diṭṭhirāgābhinivesavinibandhapaligedhapariyuṭṭhānajjhosānaṃ
samatikkanto’’ti.
‘‘Abhikkantaṃ, bho kaccāna, abhikkantaṃ, bho kaccāna!
Seyyathāpi, bho kaccāna, nikkujjitaṃ vā ukkujjeyya, paṭicchannaṃ vā
vivareyya, mūḷhassa vā maggaṃ ācikkheyya, andhakāre vā telapajjotaṃ
dhāreyya – ‘cakkhumanto rūpāni dakkhantī’ti, evamevaṃ bhotā kaccānena
anekapariyāyena dhammo pakāsito. Esāhaṃ, bho kaccāna, taṃ bhavantaṃ
gotamaṃ saraṇaṃ gacchāmi dhammañca bhikkhusaṅghañca. Upāsakaṃ maṃ bhavaṃ
kaccāno dhāretu ajjatagge pāṇupetaṃ saraṇaṃ gata’’nti.
|
38. Chaṭṭhe varaṇāyaṃ
viharatīti varaṇā nāma ekaṃ nagaraṃ, taṃ upanissāya viharati.
Kāmarāgābhinivesavinibandhapaligedhapariyuṭṭhānajjhosānahetūti
kāmarāgābhinivesahetu, kāmarāgavinibandhahetu, kāmarāgapaligedhahetu,
kāmarāgapariyuṭṭhānahetu, kāmarāgaajjhosānahetūti attho. Idaṃ vuttaṃ
hoti – yvāyaṃ pañca kāmaguṇe nissāya uppajjati kāmarāgo,
tassābhinivesādihetu. Kāmarāgena abhiniviṭṭhattā vinibaddhattā
tasmiṃyeva ca kāmarāge mahāpaṅke viya paligedhattā anupaviṭṭhattā teneva
ca kāmarāgena pariyuṭṭhitattā gahitattā kāmarāgeneva ca ajjhositattā
gilitvā pariniṭṭhapetvā gahitattāti. Diṭṭhirāgādipadesupi
eseva nayo. Diṭṭhirāgoti panettha dvāsaṭṭhi
diṭṭhiyo nissāya uppajjanakarāgo veditabbo.
Puratthimesu janapadesūti therassa vasanaṭṭhānato
sāvatthijanapado puratthimadisābhāge hoti, thero ca nisīdantopi
tatomukhova nisinno, tasmā evamāha. Udānaṃ udānesīti
udāhāraṃ udāhari. Yathā hi yaṃ telaṃ mānaṃ gahetuṃ na sakkoti,
vissanditvā gacchati, taṃ avasesakoti vuccati.
Yañca jalaṃ taḷākaṃ gahetuṃ na sakkoti, ajjhottharitvā gacchati
, taṃ oghoti vuccati, evamevaṃ yaṃ pītivacanaṃ
hadayaṃ gahetuṃ na sakkoti, adhikaṃ hutvā anto asaṇṭhahitvā bahi
nikkhamati, taṃ udānanti vuccati, evarūpaṃ pītimayavacanaṃ nicchāresīti
attho.
|
6- Như vầy tôi nghe.
Một thời Tôn giả Mahà Kaccàna ở tại Vanara, trên bờ sông Kaddamada.
Rồi Bà-la-môn Aràmadanda đi đến Tôn giả Mahà Kaccàna, sau khi đến, nói
lên với Tôn giả Mahà Kaccàna những lời chào đón hỏi thăm; sau khi nói
lên những lời chào đón hỏi thăm thân hữu rồi ngồi xuống một bên. Ngồi
xuống một bên, Bà-la-môn Aràmadanda thưa với Tôn giả Mahà Kaccàna:
- Do nhân gì, thưa Tôn giả Kaccàna, do duyên gì các người Sát-đế-lỵ
tranh chấp với các người Sát-đế-lỵ, các người Bà-la-môn tranh chấp với
các người Bà-la-môn, các người gia chủ tranh chấp với các người gia chủ?
- Do nhân thiên chấp, bị trói buộc, bị đắm say, bị xâm chiếm, bị đắm
trước bởi các dục tham, này Bà-la-môn, nên các quý tộc tranh chấp với
các quý tộc, các người Bà-la-môn tranh chấp với các người Bà La môn, các
người gia chủ tranh chấp với các người gia chủ.
- Do nhân gì, thưa Tôn giả Kaccàna, do duyên gì các Sa-môn tranh chấp
với các Sa-môn?
- Do nhân thiên chấp, bị trói buộc, bị đắm say, bị xâm chiếm, bị đắm
trước bởi các kiến tham, này Bà-la-môn, nên các Sa-môn tranh chấp với
các Sa-môn.
- Nhưng thưa Tôn giả Kaccàna, có người nào ở đời có thể vượt qua
thiên chấp, bị trói buộc, bị đắm say, bị xâm chiếm, bị đắm trước bởi các
dục tham này, có thể vượt qua thiên chấp, bị trói buộc, bị đắm say, bị
xâm chiếm, bị đắm trước bởi các kiến tham này?
- Có người ở đời này, này Bà-la-môn, có thể vượt qua thiên chấp, trói
buộc, đắm say, xâm chiếm, bị đắm trước bởi các dục tham này, có thể vượt
qua thiên chấp, trói buộc, đắm say, xâm chiếm, bị đắm trước bởi các kiến
tham này.
Vị ấy là ai, này các Bà-la-môn, có thể vượt qua thiên chấp ... kiến
tham này?
Ở quốc độ phương Ðông, này Bà-la-môn, có một thành phố tên là
Sàvatthi, Tại đấy, Thế Tôn nay đang trú, bậc A-la-hán, Chánh Ðẳng Giác.
Vị Thế Tôn ấy, này Bà-la-môn, đã vượt qua thiên chấp ... kiến tham này.
Khi được nghe nói vậy, Bà-la-môn Aràmadanda từ chỗ ngồi đứng dậy, đắp
thượng y vào một bên vai, đầu gối phía hữu quỳ trên đất, chắp tay hướng
về phía Thế Tôn, và nói lên ba lần lời cảm hứng như sau:
- Kính lễ Thế Tôn ấy, bậc A-la-hán, Chánh Ðẳng Giác! Kính lễ Thế Tôn
ấy, bậc A-la-hán, Chánh Ðẳng Giác! Kính lễ Thế Tôn ấy, bậc A-la-hán,
Chánh Ðẳng Giác! Vị Thế Tôn ấy, đã vượt qua thiên chấp ... kiến tham
này.
Thật vi diệu thay, thưa Tôn giả Kaccàna! Thật vi diệu thay, thưa Tôn
giả Kaccàna! Như người dựng đứng lại những gì bị quăng ngã xuống, thưa
Tôn giả Kaccàna, phơi bày ra những gì bị che kín, chỉ đường cho kẻ đi
lạc hướng, hay đem đèn vào trong bóng tối để những ai có mắt có thể thấy
sắc. Cũng vậy, chánh pháp đã được Tôn giả Kaccàna dùng nhiều pháp môn để
giải thích. Thưa Tôn giả Kaccàna, con nay xin quy y Tôn giả Gotama, quy
y Pháp, quy y chúng Tỷ-kheo Tăng! Mong Tôn giả Kaccàna chấp nhận con làm
cư sĩ, từ nay cho đến mạng chung, con trọn đời quy ngưỡng!
|
39. Ekaṃ
samayaṃ āyasmā mahākaccāno madhurāyaṃ viharati
gundāvane. Atha kho kandarāyano [kaṇḍarāyano (sī.
syā. kaṃ. pī.)] brāhmaṇo yenāyasmā mahākaccāno tenupasaṅkami;
upasaṅkamitvā āyasmatā mahākaccānena saddhiṃ…pe… ekamantaṃ nisinno kho
kandarāyano brāhmaṇo āyasmantaṃ mahākaccānaṃ etadavoca – ‘‘sutaṃ metaṃ,
bho kaccāna, ‘na samaṇo kaccāno brāhmaṇe jiṇṇe vuddhe mahallake
addhagate vayoanuppatte abhivādeti vā paccuṭṭheti vā āsanena vā
nimantetī’ti. Tayidaṃ, bho kaccāna, tatheva? Na hi bhavaṃ kaccāno
brāhmaṇe jiṇṇe vuddhe mahallake addhagate vayoanuppatte abhivādeti vā
paccuṭṭheti vā āsanena vā nimanteti. Tayidaṃ, bho kaccāna, na
sampannamevā’’ti.
‘‘Atthi, brāhmaṇa, tena bhagavatā jānatā passatā
arahatā sammāsambuddhena vuddhabhūmi ca akkhātā
daharabhūmi ca. Vuddho cepi, brāhmaṇa, hoti āsītiko vā nāvutiko vā
vassasatiko vā jātiyā, so ca kāme paribhuñjati kāmamajjhāvasati
kāmapariḷāhena pariḍayhati kāmavitakkehi khajjati kāmapariyesanāya
ussuko. Atha kho so bālo na therotveva saṅkhyaṃ gacchati. Daharo cepi,
brāhmaṇa, hoti yuvā susukāḷakeso bhadrena yobbanena samannāgato
paṭhamena vayasā . So ca na kāme paribhuñjati na
kāmamajjhāvasati, na kāmapariḷāhena pariḍayhati,
na kāmavitakkehi khajjati, na kāmapariyesanāya ussuko. Atha kho so
paṇḍito therotveva saṅkhyaṃ gacchatī’’ti.
Evaṃ vutte kandarāyano brāhmaṇo uṭṭhāyāsanā ekaṃsaṃ
uttarāsaṅgaṃ karitvā daharānaṃ sataṃ
[sudaṃ (sī. syā. kaṃ. pī.)] bhikkhūnaṃ pāde
sirasā vandati – ‘‘vuddhā bhavanto, vuddhabhūmiyaṃ ṭhitā. Daharā mayaṃ,
daharabhūmiyaṃ ṭhitā’’ti.
‘‘Abhikkantaṃ, bho kaccāna…pe… upāsakaṃ maṃ bhavaṃ
kaccāno dhāretu ajjatagge pāṇupetaṃ saraṇaṃ gata’’nti.
|
39. Sattame
gundāvaneti evaṃ nāmake vane.
Upasaṅkamīti ‘‘mahākaccānatthero kira nāma attano pitumattampi
ayyakamattampi disvā neva abhivādeti na paccuṭṭheti na āsanena
nimantetī’’ti sutvā ‘‘na sakkā ettakena niṭṭhaṃ gantuṃ, upasaṅkamitvā
naṃ pariggaṇhissāmī’’ti bhuttapātarāso yenāyasmā mahākaccāno
tenupasaṅkami. Jiṇṇeti jarājiṇṇe.
Vuddheti vayovuddhe.
Mahallaketi jātimahallake. Addhagateti
dīghakāladdhānaṃ atikkante. Vayoanuppatteti
pacchimavayaṃ anuppatte. Tayidaṃ, bho kaccāna, tathevāti,
bho kaccāna, yaṃ taṃ amhehi kevalaṃ sutameva, taṃ iminā diṭṭhena sameti.
Tasmā taṃ tatheva, na aññathā. Na hi bhavaṃ kaccāno
brāhmaṇeti idaṃ attānaṃ sandhāya vadati. Ayaṃ kirassa adhippāyo –
amhe evaṃ mahallake disvā bhoto kaccānassa abhivādanamattampi
paccuṭṭhānamattampi āsanena nimantanamattampi
natthīti. Na sampannamevāti na yuttameva na
anucchavikameva.
Thero brāhmaṇassa vacanaṃ sutvā ‘‘ayaṃ brāhmaṇo neva
vuddhe jānāti na dahare, ācikkhissāmissa vuddhe ca dahare cā’’ti desanaṃ
vaḍḍhento atthi brāhmaṇātiādimāha. Tattha
jānatāti sabbaṃ neyyaṃ jānantena.
Passatāti tadeva hatthe ṭhapitaṃ āmalakaṃ viya
passantena. Vuddhabhūmīti yena kāraṇena vuddho
nāma hoti, taṃ kāraṇaṃ. Daharabhūmīti
yena kāraṇena daharo nāma hoti, taṃ kāraṇaṃ.
Āsītikoti asītivassavayo.
Nāvutikoti navutivassavayo. Kāme paribhuñjatīti
vatthukāme kilesakāmeti duvidhepi kāme kamanavasena paribhuñjati.
Kāmamajjhāvasatīti duvidhepi kāme ghare
gharassāmiko viya vasati adhivasati. Kāmapariyesanāya
ussukoti duvidhānampi kāmānaṃ pariyesanatthaṃ ussukkamāpanno.
Bālo na therotveva saṅkhyaṃ gacchatīti so na
thero bālo mandotveva gaṇanaṃ gacchati. Vuttaṃ hetaṃ –
‘‘Na tena thero so hoti,
yenassa palitaṃ siro;
Paripakko vayo tassa, moghajiṇṇoti vuccatī’’ti. (dha.
pa. 260);
Daharoti taruṇo.
Yuvāti yobbanena samannāgato.
Susukāḷakesoti suṭṭhu kāḷakeso. Bhadrena
yobbanena samannāgatoti yena yobbanena samannāgato yuvā, taṃ
yobbanaṃ bhadraṃ laddhakanti dasseti. Paṭhamena vayasāti
paṭhamavayo nāma tettiṃsa vassāni, tena samannāgatoti attho.
Paṇḍito therotveva saṅkhyaṃ gacchatīti so
evarūpo puggalo paṇḍitoti ca theroti ca gaṇanaṃ gacchati. Vuttampi cetaṃ
–
‘‘Yamhi saccañca dhammo ca, ahiṃsā saṃyamo damo;
Sa ve vantamalo dhīro, thero iti pavuccatī’’ti. (dha.
pa. 261);
|
7. Một thời, Tôn giả Mahà Kaccàna trú ở Madhurà, tại rừng Gundhà. Rồi
Bà-la-môn Kandaràyana đi đến Tôn giả Mahà Kaccàna; sau khi đến, nói lên
với Tôn giả Mahà Kaccàna những lời chào đón hỏi thăm, sau khi nói lên
với Tôn giả Mahà Kaccàna những lời chào đón hỏi thăm thân hữu rồi ngồi
xuống một bên. Sau khi ngồi xuống một bên, Bà-la-môn Kandaràyana thưa
với Tôn giả Mahà Kaccàna:
- Tôi có nghe như sau, thưa Tôn giả Kaccàna: "Sa-môn Kaccàna không
kính lễ, không đứng dậy, không lấy ghế mời ngồi các bậc Bà-la-môn già
cả, trưởng lão, các bậc trưởng thượng đã đi quá nửa cuộc đời, đã đạt mức
cuối tuổi đời". Thưa Tôn giả Kaccàna, có phải sự tình là như vậy không?
Nếu Tôn giả Kaccàna không kính lễ, không đứng dậy, không lấy ghế mời
ngồi các bậc Bà-la-môn già cả, trưởng lão, các bậc trưởng thượng đã đi
quá nửa cuộc đời, đã đạt cuối mức tuổi đời, sự tình như vậy, thưa Tôn
giả Kaccàna, là không được tốt đẹp.
- Này Bà-la-môn, có Thế Tôn, bậc Tri giả, bậc Kiến giả, bậc A-la-hán,
Chánh Ðẳng Giác đã tuyên bố về địa vị của tuổi trưởng lão và về địa vị
của tuổi trẻ. Vị trưởng lão, này Bà-la-môn, 80 tuổi hay 90 tuổi, hay 100
tuổi đời, nếu vị ấy thọ hưởng các dục vọng, sống giữa các dục vọng, bị
đốt cháy bởi lửa nhiệt não của dục vọng, bị nhai nghiến bởi các tầm tư
dục vọng, cố gắng tìm cầu các dục vọng; người như vậy được gọi là kẻ
ngu, không phải là bậc trưởng lão. Dầu cho này Bà-la-môn, một người còn
trẻ, một thanh niên trẻ trung với tóc đen nhánh, đầy đủ tuổi trẻ hiền
thiện trong thời sơ khởi của tuổi đời, mà người ấy không hưởng thọ các
dục vọng, không sống giữa các dục vọng, không bị đốt cháy bởi lửa nhiệt
não của dục vọng, không bị nhai nghiến bởi các tầm tư dục vọng, không có
cố gắng tìm cầu các dục vọng; người như vậy được gọi là bậc có trí, bậc
trưởng lão.
- Khi được nghe nói vậy, Bà-la-môn Kandarãyana từ chỗ ngồi đứng dậy,
đắp thượng y vào một bên vai, cúi đầu đảnh lễ chân các Tỷ-kheo còn trẻ
tuổi và nói:
- Trưởng lão là chư Tôn giả, đã đứng trên địa vị trưởng lão. Trẻ tuổi
là chúng con, đã đứng trên địa vị trẻ tuổi.
Thật vi diệu, Tôn giả Kaccàna, ... Mong Tôn giả Kaccàna chấp nhận con
làm cư sĩ, từ nay cho đến mạng chung, con trọn đời quy ngưỡng!
|
40. ‘‘Yasmiṃ, bhikkhave,
samaye corā balavanto honti, rājāno tasmiṃ samaye dubbalā honti. Tasmiṃ,
bhikkhave, samaye rañño na phāsu hoti atiyātuṃ vā niyyātuṃ vā paccantime
vā janapade anusaññātuṃ. Brāhmaṇagahapatikānampi tasmiṃ samaye na phāsu
hoti atiyātuṃ vā niyyātuṃ vā bāhirāni vā kammantāni paṭivekkhituṃ.
Evamevaṃ kho, bhikkhave, yasmiṃ samaye pāpabhikkhū balavanto honti,
pesalā bhikkhū tasmiṃ samaye dubbalā honti. Tasmiṃ, bhikkhave, samaye
pesalā bhikkhū tuṇhībhūtā tuṇhībhūtāva saṅghamajjhe saṅkasāyanti
[saṅkamma jhāyanti (ka.), sañcāyanti (sī. aṭṭha.)]
paccantime vā janapade acchanti [bhajanti (sī. syā.
kaṃ. pī.)]. Tayidaṃ, bhikkhave, hoti bahujanāhitāya
bahujanāsukhāya, bahuno janassa anatthāya ahitāya dukkhāya
devamanussānaṃ.
‘‘Yasmiṃ , bhikkhave, samaye
rājāno balavanto honti, corā tasmiṃ samaye dubbalā honti. Tasmiṃ,
bhikkhave, samaye rañño phāsu hoti atiyātuṃ vā niyyātuṃ vā paccantime vā
janapade anusaññātuṃ. Brāhmaṇagahapatikānampi tasmiṃ samaye phāsu hoti
atiyātuṃ vā niyyātuṃ vā bāhirāni vā kammantāni paṭivekkhituṃ. Evamevaṃ
kho, bhikkhave, yasmiṃ samaye pesalā bhikkhū balavanto honti,
pāpabhikkhū tasmiṃ samaye dubbalā honti. Tasmiṃ, bhikkhave, samaye
pāpabhikkhū tuṇhībhūtā tuṇhībhūtāva saṅghamajjhe
saṅkasāyanti, yena vā pana tena pakkamanti [papatanti
(sī. syā. kaṃ. pī.)]. Tayidaṃ, bhikkhave, hoti bahujanahitāya
bahujanasukhāya, bahuno janassa atthāya hitāya sukhāya
devamanussāna’’nti.
|
40. Aṭṭhame
corā balavanto hontīti pakkhasampannā,
parivārasampannā, dhanasampannā, nivāsaṭṭhānasampannā, vāhanasampannā ca
honti. Rājāno tasmiṃ samaye dubbalā hontīti
tasmiṃ samaye rājāno tāsaṃ sampattīnaṃ abhāvena dubbalā honti.
Atiyātunti bahiddhā janapadacārikaṃ
caritvā icchiticchitakkhaṇe antonagaraṃ pavisituṃ.
Niyyātunti ‘‘corā janapadaṃ vilumpanti
maddanti, te nisedhessāmā’’ti paṭhamayāme vā majjhimayāme vā
pacchimayāme vā nikkhamituṃ phāsukaṃ na hoti. Tato uṭṭhāya corā manusse
pothetvā acchinditvā gacchanti. Paccantime vā janapade
anusaññātunti gāmaṃ vāsakaraṇatthāya setuṃ attharaṇatthāya
pokkharaṇiṃ khaṇāpanatthāya sālādīnaṃ karaṇatthāya paccantime janapade
anusaññātumpi na sukhaṃ hoti. Brāhmaṇagahapatikānanti
antonagaravāsīnaṃ brāhmaṇagahapatikānaṃ. Bāhirāni vā
kammantānīti bahigāme ārāme khettakammantāni.
Pāpabhikkhū balavanto hontīti pakkhuttarā yasuttarā puññavanto
bahukehi upaṭṭhākehi ca upaṭṭhākīhi ca samannāgatā
rājarājamahāmattasannissitā. Pesalā bhikkhū tasmiṃ
samaye dubbalā hontīti tasmiṃ samaye piyasīlā bhikkhū tāsaṃ
sampattīnaṃ abhāvena dubbalā honti. Tuṇhībhūtā
tuṇhībhūtāva saṅghamajjhe saṅkasāyantīti
nissaddā hutvā saṅghamajjhe nisinnā kiñci ekavacanampi mukhaṃ ukkhipitvā
kathetuṃ asakkontā pajjhāyantā viya nisīdanti. Tayidanti
tadetaṃ kāraṇaṃ. Sukkapakkho vuttavipallāsena
veditabbo.
|
8. - Khi nào các người ăn trộm cường mạnh, này các Tỷ-kheo, trong khi
ấy, các vua chúa yếu đuối, trong khi ấy, thật không an toàn cho các vua
chúa để đi qua lại, đi ra, đi quan sát các biên cương. Và trong khi ấy,
thật không an toàn cho các Bà-la-môn, các gia chủ để đi qua lại, đi ra,
đi giám sát các công việc làm ở ngoài. Cũng vậy, này các Tỷ-kheo, khi
các ác Tỷ-kheo cường mạnh, trong khi ấy, các thuần tịnh Tỷ-kheo yếu
đuối. Trong khi ấy, này các Tỷ-kheo, các Tỷ-kheo thuần tịnh giữ thái độ
im lặng, hoặc ẩn mình giữa chúng Tỷ-kheo, hoặc đi đến các quốc độ biên
địa. Và như vậy, này các Tỷ-kheo, là bất hạnh cho đa số, là không an lạc
cho đa số, là không lợi ích cho đa số, là bất hạnh, đau khổ cho chư
Thiên và loài Người.
Khi nào, này các Tỷ-kheo, các vua chúa cường mạnh, trong khi ấy, các
trộm cướp yếu đuối, trong khi ấy, thật an toàn cho các vua chúa để đi
qua lại, đi ra, đi quan sát các biên cương. Và trong khi ấy, thật an
toàn cho các Bà-la-môn, các gia chủ để đi qua lại, đi ra, đi giám sát
các công việc làm ở ngoài. Cũng vậy, này các Tỷ-kheo, khi các thuần tịnh
Tỷ-kheo cường mạnh, trong khi ấy, các ác Tỷ-kheo yếu đuối. Trong khi ấy,
này các Tỷ-kheo, các ác Tỷ-kheo giữ thái độ im lặng, hoặc ẩn mình giữa
chúng Tỷ-kheo, hoặc đi các chỗ khác. Và như vậy, này các Tỷ-kheo, là
hạnh phúc cho đa số, là an lạc cho đa số, là lợi ích cho đa số, là hạnh
phúc, an lạc cho chư Thiên và loài Người.
|