ANGUTTARA NIKAYA – TĂNG CHI BỘ KINH
Chương III - Ba Pháp (Tikanipātapāḷi)
CHÁNH KINH PALI
|
CHÚ GIẢI PALI
|
BẢN DỊCH VIỆT
|
Aṅguttaranikāyo
|
Aṅguttaranikāye
|
Tăng Chi Bộ
|
(7) 2. Mahāvaggo
|
(7) 2. Mahāvaggo
|
VII. Phẩm Lớn
|
1.
Titthāyatanādisuttaṃ
|
1.
Titthāyatanasuttavaṇṇanā
|
61.- Sở y xứ.
|
62.
‘‘Tīṇimāni , bhikkhave, titthāyatanāni yāni paṇḍitehi
samanuyuñjiyamānāni [samanuggāhiyamānāni (syā.
kaṃ. ka.)] samanugāhiyamānāni samanubhāsiyamānāni parampi
gantvā akiriyāya saṇṭhahanti. Katamāni tīṇi?
|
62.
Dutiyassa paṭhame titthāyatanānīti
titthabhūtāni āyatanāni, titthiyānaṃ vā āyatanāni. Tattha titthaṃ
jānitabbaṃ, titthakarā jānitabbā, titthiyā jānitabbā, titthiyasāvakā
jānitabbā. Titthaṃ nāma dvāsaṭṭhi diṭṭhiyo. Titthikarā nāma tāsaṃ
diṭṭhīnaṃ uppādakā. Titthiyā nāma yesaṃ tā diṭṭhiyo ruccanti
khamanti. Titthiyasāvakā nāma tesaṃ paccayadāyakā.
Āyatananti ‘‘kambojo assānaṃ āyatanaṃ, gunnaṃ dakkhiṇāpatho
āyatana’’nti ettha sañjātiṭṭhānaṃ āyatanaṃ nāma.
‘‘Manorame
āyatane, sevanti naṃ vihaṅgamā;
Chāyaṃ chāyatthino
yanti, phalatthaṃ phalabhojino’’ti. (a. ni. 5.38) –
Ettha
samosaraṇaṭṭhānaṃ. ‘‘Pañcimāni, bhikkhave, vimuttāyatanānī’’ti (a.
ni. 5.26) ettha kāraṇaṃ. Taṃ idha sabbampi labbhati. Sabbepi hi
diṭṭhigatikā sañjāyamānā imesuyeva tīsu ṭhānesu sañjāyanti,
samosaraṇamānāpi etesuyeva tīsu ṭhānesu samosaranti sannipatanti,
diṭṭhigatikabhāve ca nesaṃ etāneva tīṇi kāraṇānīti titthabhūtāni
sañjātiādinā atthena āyatanānītipi titthāyatanāni. Tenevatthena
titthiyānaṃ āyatanānītipi titthāyatanāni.
Samanuyuñjiyamānānīti kā nāmetā diṭṭhiyoti evaṃ
pucchiyamānāni. Samanugāhiyamānānīti
kiṃkāraṇā etā diṭṭhiyo uppannāti evaṃ sammā anuggāhiyamānāni.
Samanubhāsiyamānānīti paṭinissajjetha etāni
pāpakāni diṭṭhigatānīti evaṃ sammā anusāsiyamānāni. Apica tīṇipi
etāni anuyogapucchāvevacanāneva. Tena vuttaṃ aṭṭhakathāyaṃ –
‘‘samanuyuñjatīti vā samanuggāhatīti vā samanubhāsatīti vā esese
ekaṭṭhe same samabhāge tajjāte taññevā’’ti.
Parampigantvāti
ācariyaparamparā laddhiparamparā attabhāvaparamparāti etesu yaṃkiñci
paramparaṃ gantvāpi. Akiriyāya saṇṭhahantīti
akiriyamatte saṃtiṭṭhanti. ‘‘Amhākaṃ ācariyo pubbekatavādī, amhākaṃ
pācariyo pubbekatavādī, amhākaṃ ācariyapācariyo pubbekatavādī.
Amhākaṃ ācariyo issaranimmānavādī , amhākaṃ pācariyo
issaranimmānavādī, amhākaṃ ācariyapācariyo issaranimmānavādī.
Amhākaṃ ācariyo ahetuapaccayavādī, amhākaṃ pācariyo
ahetuapaccayavādī, amhākaṃ ācariyapācariyo ahetuapaccayavādī’’ti
evaṃ gacchantāni hi etāni ācariyaparamparaṃ gacchanti nāma.
‘‘Amhākaṃ ācariyo pubbekataladdhiko, amhākaṃ pācariyo…pe… amhākaṃ
ācariyapācariyo ahetuapaccayaladdhiko’’ti evaṃ gacchantāni
laddhiparamparaṃ gacchanti nāma. ‘‘Amhākaṃ ācariyassa attabhāvo
pubbekatahetu, amhākaṃ pācariyassa…pe… amhākaṃ ācariyapācariyassa
attabhāvo ahetu apaccayo’’ti evaṃ gacchantāni attabhāvaparamparaṃ
gacchanti nāma. Evaṃ pana suvidūrampi gacchantāni akiriyamatteyeva
saṇṭhahanti, ekopi etesaṃ diṭṭhigatikānaṃ kattā vā kāretā vā na
paññāyati.
Purisapuggaloti satto.
Kāmañca purisotipi vutte puggalotipi vutte sattoyeva vutto hoti,
ayaṃ pana sammutikathā nāma yo yathā jānāti, tassa tathā vuccati.
Paṭisaṃvedetīti attano santāne uppannaṃ
jānāti paṭisaṃviditaṃ karoti, anubhavati vā.
Pubbekatahetūti pubbekatakāraṇā, pubbekatakammapaccayeneva
paṭisaṃvedetīti attho. Iminā kammavedanañca kiriyavedanañca
paṭikkhipitvā ekaṃ vipākavedanameva sampaṭicchanti. Ye vā ime
pittasamuṭṭhānā ābādhā semhasamuṭṭhānā vātasamuṭṭhānā sannipātikā
utupariṇāmajā visamaparihārajā opakkamikā ābādhā kammavipākajā
ābādhāti aṭṭha rogā vuttā, tesu satta paṭikkhipitvā ekaṃ
vipākavedanaṃyeva sampaṭicchanti. Yepime diṭṭhadhammavedanīyaṃ
upapajjavedanīyaṃ aparapariyāyavedanīyanti tayo kammarāsayo vuttā,
tesupi dve paṭibāhitvā ekaṃ aparapariyāyakammaṃyeva sampaṭicchanti.
Yepime diṭṭhadhammavedanīyo vipāko upapajjavedanīyo
aparapariyāyavedanīyoti tayo vipākarāsayo vuttā, tesupi dve
paṭibāhitvā ekaṃ aparapariyāyavipākameva sampaṭicchanti. Yepime
kusalacetanā akusalacetanā vipākacetanā kiriyacetanāti cattāro
cetanārāsayo vuttā, tesupi tayo paṭibāhitvā ekaṃ vipākacetanaṃyeva
sampaṭicchanti.
Issaranimmānahetūti
issaranimmānakāraṇā, issarena nimmitattā paṭisaṃvedetīti attho. Ayaṃ
hi tesaṃ adhippāyo – imā tisso vedanā paccuppanne attanā
katamūlakena vā āṇattimūlakena vā pubbekatena vā ahetuapaccayā vā
paṭisaṃvedituṃ nāma na sakkā, issaranimmānakāraṇāyeva pana imā
paṭisaṃvedetīti. Evaṃvādino panete heṭṭhā vuttesu aṭṭhasu rogesu
ekampi asampaṭicchitvā sabbe paṭibāhanti, heṭṭhā vuttesu ca tīsu
kammarāsīsu tīsu vipākarāsīsu catūsu cetanārāsīsu ekampi
asampaṭicchitvā sabbepi paṭibāhanti.
Ahetuapaccayāti hetuñca
paccayañca vinā, akāraṇeneva paṭisaṃvedetīti attho. Ayañhi nesaṃ
adhippāyo – imā tisso vedanā paccuppanne attanā katamūlakena vā
āṇattimūlakena vā pubbekatena vā issaranimmānahetunā vā
paṭisaṃvedituṃ nāma na sakkā, ahetuapaccayāyeva pana imā
paṭisaṃvedetīti. Evaṃvādino panete heṭṭhā vuttesu rogādīsu ekampi
asampaṭicchitvā sabbaṃ paṭibāhanti.
Evaṃ satthā
mātikaṃ nikkhipitvā idāni taṃ vibhajitvā dassetuṃ
tatra, bhikkhavetiādimāha. Tattha evaṃ
vadāmīti laddhipatiṭṭhāpanatthaṃ evaṃ vadāmīti dasseti.
Laddhiñhi appatiṭṭhāpetvā niggayhamānā laddhito laddhiṃ saṅkamanti,
bho gotama, na mayaṃ pubbekatavādaṃ vadāmātiādīni vadanti. Laddhiyā
pana patiṭṭhāpitāya saṅkamituṃ alabhantā suniggahitā honti, iti
nesaṃ laddhipatiṭṭhāpanatthaṃ evaṃ vadāmīti āha.
Tenahāyasmantoti tena hi āyasmanto. Kiṃ vuttaṃ hoti – yadi
etaṃ saccaṃ, evaṃ sante tena tumhākaṃ vādena.
Pāṇātipātino bhavissanti pubbekatahetūti ye keci loke pāṇaṃ
atipātenti, sabbe te pubbekatahetu pāṇātipātino bhavissanti.
Kiṃkāraṇā? Na hi pāṇātipātakammaṃ attanā katamūlakena na
āṇattimūlakena na issaranimmānahetunā na ahetuapaccayā sakkā
paṭisaṃvedetuṃ, pubbekatahetuyeva paṭisaṃvedetīti ayaṃ vo laddhi.
Yathā ca pāṇātipātino, evaṃ pāṇātipātā viramantāpi pubbekatahetuyeva
viramissantīti. Iti bhagavā tesaṃyeva laddhiṃ gahetvā tesaṃ niggahaṃ
āropeti. Iminā nayena adinnādāyinotiādīsupi
yojanā veditabbā.
Sāratopaccāgacchatanti
sārabhāvena gaṇhantānaṃ. Chandoti
kattukamyatāchando. Idaṃ vā karaṇīyaṃidaṃ vā
akaraṇīyanti ettha ayaṃ adhippāyo – idaṃ vā karaṇīyanti
kattabbassa karaṇatthāya, idaṃ vā akaraṇīyanti akattabbassa
akaraṇatthāya kattukamyatā vā paccattapurisakāro vā na hoti.
Chandavāyāmesu vā asantesu ‘‘idaṃ kattabba’’ntipi ‘‘idaṃ na
kattabba’’ntipi na hoti. Iti karaṇīyākaraṇīye kho
pana saccato thetato anupalabbhiyamāneti evaṃ kattabbe ca
akattabbe ca bhūtato thirato apaññāyamāne alabbhamāne. Yadi hi
kattabbaṃ kātuṃ akattabbato ca viramituṃ labheyya, karaṇīyākaraṇīyaṃ
saccato thetato upalabbheyya. Yasmā pana ubhayampi taṃ esa
nupalabbhati, tasmā taṃ saccato thetato na upalabbhati, evaṃ tasmiṃ
ca anupalabbhiyamāneti attho. Muṭṭhassatīnanti
naṭṭhassatīnaṃ vissaṭṭhassatīnaṃ. Anārakkhānaṃ
viharatanti chasu dvāresu nirārakkhānaṃ viharantānaṃ.
Na hoti paccattaṃ sahadhammiko samaṇavādoti
evaṃ bhūtānaṃ tumhākaṃ vā aññesaṃ vā mayaṃ samaṇāti paccattaṃ
sakāraṇo samaṇavādo na hoti na ijjhati. Samaṇāpi hi
pubbekatakāraṇāyeva honti, assamaṇāpi pubbekatakāraṇāyevāti.
Sahadhammikoti sakāraṇo.
Niggahohotīti mama niggaho hoti, te pana niggahitā hontīti.
Evaṃ
pubbekatavādino niggahetvā idāni issaranimmānavādino niggahetuṃ
tatra, bhikkhavetiādimāha. Tassattho
pubbekatavāde vuttanayeneva veditabbo, tathā ahetukavādepi.
Evaṃ imesaṃ
titthāyatanānaṃ parampi gantvā akiriyāya saṇṭhahanabhāvena
tucchabhāvaṃ aniyyānikabhāvaṃ, asārabhāvena thusakoṭṭanasadisataṃ
āpajjanabhāvena aggisaññāya dhamamānakhajjupanakasarikkhataṃ
taṃdiṭṭhikānaṃ purimassapi majjhimassapi pacchimassapi
atthadassanatāya abhāvena andhaveṇūpamataṃ saddamatteneva tāni
gahetvā sāradiṭṭhikānaṃ pathaviyaṃ patitassa beluvapakkassa
daddabhāyitasaddaṃ sutvā ‘‘pathavī saṃvaṭṭamānā āgacchatī’’ti
saññāya palāyantena sasakena sarikkhabhāvañca dassetvā idāni attanā
desitassa dhammassa sārabhāvañceva niyyānikabhāvañca dassetuṃ
ayaṃkho pana, bhikkhavetiādimāha. Tattha
aniggahitoti aññehi aniggahito niggahetuṃ
asakkuṇeyyo. Asaṃkiliṭṭhoti nikkileso
parisuddho, ‘‘saṃkiliṭṭhaṃ naṃ karissāmā’’ti pavattehipi tathā kātuṃ
asakkuṇeyyo. Anupavajjoti upavādavinimutto.
Appaṭikuṭṭhoti ‘‘kiṃ iminā haratha na’’nti
evaṃ appaṭibāhito , anupakkuṭṭho vā. Viññūhīti
paṇḍitehi. Apaṇḍitānañhi ajānitvā kathentānaṃ vacanaṃ appamāṇaṃ.
Tasmā viññūhīti āha.
Idāni tassa
dhammassa dassanatthaṃ ‘‘katamo ca, bhikkhave’’ti pañhaṃ pucchitvā
‘‘imā cha dhātuyo’’tiādinā nayena mātikaṃ nikkhipitvā
yathāpaṭipāṭiyā vibhajitvā dassento puna imā cha
dhātuyotiādimāha. Tattha dhātuyoti
sabhāvā. Nijjīvanissattabhāvappakāsako hi sabhāvaṭṭho dhātvaṭṭho
nāma. Phassāyatanānīti vipākaphassānaṃ
ākaraṭṭhena āyatanāni. Manopavicārāti
vitakkavicārapādehi aṭṭhārasasu ṭhānesu manassa upavicārā.
Pathavīdhātūti
patiṭṭhādhātu. Āpodhātūti ābandhanadhātu.
Tejodhātūti paripācanadhātu.
Vāyodhātūti vitthambhanadhātu.
Ākāsadhātūti asamphuṭṭhadhātu.
Viññāṇadhātūti vijānanadhātu. Evamidaṃ
dhātukammaṭṭhānaṃ āgataṃ. Taṃ kho panetaṃ saṅkhepato āgataṭṭhāne
saṅkhepatopi vitthāratopi kathetuṃ vaṭṭati. Vitthārato āgataṭṭhāne
saṅkhepato kathetuṃ na vaṭṭati, vitthāratova vaṭṭati. Imasmiṃ pana
titthāyatanasutte idaṃ saṅkhepato chadhātuvasena kammaṭṭhānaṃ
āgataṃ. Taṃ ubhayathāpi kathetuṃ vaṭṭati.
Saṅkhepato
chadhātuvasena kammaṭṭhānaṃ pariggaṇhantopi evaṃ pariggaṇhāti –
pathavīdhātu āpodhātu tejodhātu vāyodhātūti imāni cattāri
mahābhūtāni, ākāsadhātu upādārūpaṃ. Ekasmiṃ ca upādārūpe diṭṭhe
sesāni tevīsati diṭṭhānevāti sallakkhetabbāni. Viññāṇadhātūti cittaṃ
viññāṇakkhandho hoti, tena sahajātā vedanā vedanākkhandho, saññā
saññākkhandho, phasso ca cetanā ca saṅkhārakkhandhoti ime cattāro
arūpakkhandhā nāma. Cattāri pana mahābhūtāni catunnañca mahābhūtānaṃ
upādārūpaṃ rūpakkhandho nāma. Tattha cattāro arūpakkhandhā nāmaṃ,
rūpakkhandho rūpanti nāmañca rūpañcāti dveyeva dhammā honti, tato
uddhaṃ satto vā jīvo vā natthīti evaṃ ekassa bhikkhuno saṅkhepato
chadhātuvasena arahattasampāpakaṃ kammaṭṭhānaṃ veditabbaṃ.
Vitthārato
pariggaṇhanto pana cattāri mahābhūtāni pariggaṇhitvā
ākāsadhātupariggahānusārena tevīsati upādārūpāni pariggaṇhāti. Atha
nesaṃ paccayaṃ upaparikkhanto puna cattāreva mahābhūtāni disvā tesu
pathavīdhātu vīsatikoṭṭhāsā, āpodhātu dvādasa, tejodhātu cattāro,
vāyodhātu chakoṭṭhāsāti koṭṭhāsavasena samodhānetvā dvācattālīsa
mahābhūtāni ca vavatthapetvā tesu tevīsati upādārūpāni pakkhipitvā
pañcasaṭṭhi rūpāni vavatthapeti. Tāni ca vatthurūpena saddhiṃ
chasaṭṭhi hontīti chasaṭṭhi rūpāni passati. Viññāṇadhātu pana
lokiyacittavasena ekāsīti cittāni. Tāni sabbānipi viññāṇakkhandho
nāma hoti. Tehi sahajātā vedanādayopi tattakāyevāti ekāsīti vedanā
vedanākkhandho, ekāsīti saññā saññākkhandho, ekāsīti cetanā
saṅkhārakkhandhoti ime cattāro arūpakkhandhā tebhūmakavasena
gayhamānā catuvīsādhikāni tīṇi dhammasatāni hontīti iti ime ca
arūpadhammā chasaṭṭhi ca rūpadhammāti sabbepi samodhānetvā nāmañca
rūpañcāti dveva dhammā honti, tato uddhaṃ satto vā jīvo vā natthīti
nāmarūpavasena pañcakkhandhe vavatthapetvā tesaṃ paccayaṃ
pariyesanto avijjāpaccayā taṇhāpaccayā kammapaccayā āhārapaccayāti
evaṃ paccayaṃ disvā ‘‘atītepi imehi paccayehi idaṃ vaṭṭaṃ
pavattittha, anāgatepi etehi paccayehi pavattissati, etarahipi
etehiyeva pavattatī’’ti tīsu kālesu kaṅkhaṃ vitaritvā anukkamena
paṭipajjamāno arahattaṃ pāpuṇāti. Evaṃ vitthāratopi chadhātuvasena
arahattasampāpakaṃ kammaṭṭhānaṃ veditabbaṃ.
Cakkhu phassāyatananti
suvaṇṇādīnaṃ suvaṇṇādiākaro viya dve cakkhuviññāṇāni dve
sampaṭicchanāni tīṇi santīraṇānīti imehi sattahi viññāṇehi
sahajātānaṃ sattannaṃ phassānaṃ samuṭṭhānaṭṭhena ākaroti āyatanaṃ.
Sotaṃ phassāyatanantiādīsupi eseva nayo.
Mano phassāyatananti ettha pana dvāvīsati
vipākaphassā yojetabbā. Iti hidaṃ chaphassāyatanānaṃ vasena
kammaṭṭhānaṃ āgataṃ. Taṃ saṅkhepatopi vitthāratopi kathetabbaṃ.
Saṅkhepato tāva – ettha hi purimāni pañca āyatanāni upādārūpaṃ, tesu
diṭṭhesu avasesaṃ upādārūpaṃ diṭṭhameva hoti. Chaṭṭhaṃ āyatanaṃ
cittaṃ, taṃ viññāṇakkhandho hoti, tena sahajātā vedanādayo sesā tayo
arūpakkhandhāti heṭṭhā vuttanayeneva saṅkhepato ca vitthārato ca
arahattasampāpakaṃ kammaṭṭhānaṃ veditabbaṃ.
Cakkhunā rūpaṃ disvāti
cakkhuviññāṇena rūpaṃ passitvā. Somanassaṭṭhāniyanti
somanassassa kāraṇabhūtaṃ. Upavicaratīti
tattha manaṃ cārento upavicarati. Sesapadesupi eseva nayo . Ettha ca
iṭṭhaṃ vā hotu aniṭṭhaṃ vā, yaṃ rūpaṃ disvā somanassaṃ uppajjati,
taṃ somanassaṭṭhāniyaṃ nāma. Yaṃ disvā
domanassaṃ uppajjati, taṃ domanassaṭṭhāniyaṃ
nāma. Yaṃ disvā upekkhā uppajjati, taṃ
upekkhāṭṭhāniyaṃ nāmāti veditabbaṃ. Saddādīsupi
eseva nayo. Iti idaṃ saṅkhepato kammaṭṭhānaṃ āgataṃ. Taṃ kho panetaṃ
saṅkhepato āgataṭṭhāne saṅkhepatopi vitthāratopi kathetuṃ vaṭṭati.
Vitthārato āgataṭṭhāne saṅkhepato kathetuṃ na vaṭṭati. Imasmiṃ pana
titthāyatanasutte idaṃ saṅkhepato aṭṭhārasamanopavicāravasena
kammaṭṭhānaṃ āgataṃ. Taṃ saṅkhepatopi vitthāratopi kathetuṃ vaṭṭati.
Tattha saṅkhepato
tāva – cakkhu sotaṃ ghānaṃ jivhā kāyo, rūpaṃ saddo gandho rasoti
imāni nava upādārūpāni, tesu diṭṭhesu sesaṃ upādārūpaṃ diṭṭhameva
hoti. Phoṭṭhabbaṃ tīṇi mahābhūtāni, tehi diṭṭhehi catutthaṃ
diṭṭhameva hoti. Mano viññāṇakkhandho, tena sahajātā vedanādayo tayo
arūpakkhandhāti heṭṭhā vuttanayeneva saṅkhepato ca vitthārato ca
arahattasampāpakaṃ kammaṭṭhānaṃ veditabbaṃ.
Ariyasaccānīti
ariyabhāvakarāni, ariyapaṭividdhāni vā saccāni. Ayamettha saṅkhepo,
vitthārato panetaṃ padaṃ visuddhimagge (visuddhi. 2.529) pakāsitaṃ.
Channaṃ, bhikkhave, dhātūnanti idaṃ
kimatthaṃ āraddhaṃ? Sukhāvabodhanatthaṃ. Yassa hi tathāgato
dvādasapadaṃ paccayāvaṭṭaṃ kathetukāmo hoti, tassa gabbhāvakkanti
vaṭṭaṃ dasseti. Gabbhāvakkanti vaṭṭasmiṃ hi dassite kathetumpi
sukhaṃ hoti paraṃ avabodhe utumpīti sukhāvabodhanatthaṃ
idamāraddhanti veditabbaṃ. Tattha channaṃ dhātūnanti
heṭṭhā vuttānaṃyeva pathavīdhātuādīnaṃ. Upādāyāti
paṭicca. Etena paccayamattaṃ dasseti. Idaṃ vuttaṃ hoti
‘‘chadhātupaccayā gabbhassāvakkanti hotī’’ti. Kassa channaṃ dhātūnaṃ
paccayena, kiṃ mātu, udāhu pitūti? Na mātu na pitu,
paṭisandhiggaṇhanakasattasseva pana channaṃ dhātūnaṃ paccayena
gabbhassāvakkanti nāma hoti. Gabbho ca nāmesa nirayagabbho
tiracchānayonigabbho pettivisayagabbho manussagabbho devagabbhoti
nānappakāro hoti. Imasmiṃ pana ṭhāne manussagabbho adhippeto.
Avakkanti hotīti okkanti nibbatti pātubhāvo
hoti, kathaṃ hotīti? Tiṇṇaṃ sannipātena. Vuttañhetaṃ –
‘‘Tiṇṇaṃ kho pana,
bhikkhave, sannipātā gabbhassāvakkanti hoti. Katamesaṃ tiṇṇaṃ ? Idha
mātāpitaro ca sannipatitā honti, mātā ca na utunī hoti, gandhabbo ca
na paccupaṭṭhito hoti. Neva tāva gabbhassāvakkanti hoti. Idha
mātāpitaro ca sannipatitā honti, mātā ca utunī hoti, gandhabbo ca na
paccupaṭṭhito hoti, neva tāva gabbhassāvakkanti hoti. Yato ca kho,
bhikkhave, mātāpitaro ca sannipatitā honti, mātā ca utunī hoti,
gandhabbo ca paccupaṭṭhito hoti. Evaṃ tiṇṇaṃ sannipātā
gabbhassāvakkanti hotī’’ti (ma. ni. 1.408).
Okkantiyāsati nāmarūpanti
‘‘viññāṇapaccayā nāmarūpa’’nti vuttaṭṭhāne vatthudasakaṃ kāyadasakaṃ
bhāvadasakaṃ tayo arūpino khandhāti tettiṃsa dhammā gahitā, imasmiṃ
pana ‘‘okkantiyā sati nāmarūpa’’nti vuttaṭṭhāne viññāṇakkhandhampi
pakkhipitvā gabbhaseyyakānaṃ paṭisandhikkhaṇe catuttiṃsa dhammā
gahitāti veditabbā. Nāmarūpapaccayā saḷāyatanantiādīhi
yatheva okkantiyā sati nāmarūpapātubhāvo dassito, evaṃ nāmarūpe sati
saḷāyatanapātubhāvo, saḷāyatane sati phassapātubhāvo, phasse sati
vedanāpātubhāvo dassito.
Vediyamānassāti ettha
vedanaṃ anubhavantopi vediyamānoti vuccati jānantopi. ‘‘Vediyāmahaṃ,
bhante, vediyatīti maṃ saṅgho dhāretū’’ti (cūḷava. aṭṭha. 102) ettha
hi anubhavanto vediyamāno nāma, ‘‘sukhaṃ vedanaṃ vediyamāno sukhaṃ
vedanaṃ vediyāmīti pajānātī’’ti (ma. ni. 1.113; dī. ni. 2.380;
vibha. 363) ettha jānanto. Idhāpi jānantova adhippeto.
Idaṃ dukkhanti paññapemīti evaṃ jānantassa
sattassa ‘‘idaṃ dukkhaṃ ettakaṃ dukkhaṃ, natthi ito uddhaṃ
dukkha’’nti paññapemi bodhemi jānāpemi. Ayaṃ
dukkhasamudayotiādīsupi eseva nayo.
Tattha dukkhādīsu
ayaṃ sanniṭṭhānakathā – ṭhapetvā hi taṇhaṃ tebhūmakā pañcakkhandhā
dukkhaṃ nāma, tasseva pabhāvikā pubbataṇhā dukkhasamudayo nāma,
tesaṃ dvinnampi saccānaṃ anuppattinirodho dukkhanirodho nāma, ariyo
aṭṭhaṅgiko maggo dukkhanirodhagāminī paṭipadā nāma. Iti bhagavā
okkantiyā sati nāmarūpanti kathentopi vediyamānassa jānamānasseva
kathesi, nāmarūpapaccayā saḷāyatananti kathentopi, saḷāyatanapaccayā
phassoti kathentopi, phassapaccayā vedanāti kathentopi,
vediyamānassa kho panāhaṃ, bhikkhave, idaṃ dukkhanti paññapemīti
kathentopi , ayaṃ dukkhasamudayoti, ayaṃ dukkhanirodhoti, ayaṃ
dukkhanirodhagāminī paṭipadāti paññapemīti kathentopi vediyamānassa
jānamānasseva kathesi.
Idāni tāni
paṭipāṭiyā ṭhapitāni saccāni vitthārento
katamañca, bhikkhavetiādimāha. Taṃ sabbaṃ sabbākārena
visuddhimagge (visuddhi. 2.537) vitthāritameva. Tattha vuttanayeneva
veditabbaṃ. Ayaṃ pana viseso – tattha ‘‘dukkhasamudayaṃ ariyasaccaṃ
yāyaṃ taṇhā ponobbhavikā’’ti (ma. ni. 1.133; dī. ni. 2.400; vibha.
203) imāya tantiyā āgataṃ, idha ‘‘avijjāpaccayā saṅkhārā’’ti
paccayākāravasena. Tattha ca dukkhanirodhaṃ ariyasaccaṃ ‘‘yo
tassāyeva taṇhāya asesavirāganirodho’’ti (ma. ni. 1.134; dī. ni.
2.401; vibha. 204) imāya tantiyā āgataṃ, idha ‘‘avijjāyatveva
asesavirāganirodhā’’ti paccayākāranirodhavasena.
Tattha
asesavirāganirodhāti asesavirāgena ca
asesanirodhena ca. Ubhayampetaṃ aññamaññavevacanameva.
Saṅkhāranirodhoti saṅkhārānaṃ
anuppattinirodho hoti. Sesapadesupi eseva nayo. Imehi pana padehi
yaṃ āgamma avijjādayo nirujjhanti, atthato taṃ nibbānaṃ dīpitaṃ
hoti. Nibbānañhi avijjānirodhotipi saṅkhāranirodhotipi evaṃ tesaṃ
tesaṃ dhammānaṃ nirodhanāmena kathīyati. Kevalassāti
sakalassa. Dukkhakkhandhassāti
vaṭṭadukkharāsissa. Nirodho hotīti
appavatti hoti. Tattha yasmā avijjādīnaṃ nirodho nāma khīṇākāropi
vuccati arahattampi nibbānampi, tasmā idha khīṇākāradassanavasena
dvādasasu ṭhānesu arahattaṃ, dvādasasuyeva nibbānaṃ kathitanti
veditabbaṃ. Idaṃ vuccatīti ettha
nibbānameva sandhāya idanti vuttaṃ. Aṭṭhaṅgikoti
na aṭṭhahi aṅgehi vinimutto añño maggo nāma atthi. Yathā pana
pañcaṅgikaṃ tūriyanti vutte pañcaṅgamattameva tūriyanti vuttaṃ hoti,
evamidhāpi aṭṭhaṅgikamattameva maggo hotīti veditabbo.
Aniggahitoti na niggahito. Niggaṇhanto hi
hāpetvā vā dasseti vaḍḍhetvā vā taṃ parivattetvā vā. Tattha yasmā
cattāri ariyasaccāni ‘‘na imāni cattāri, dve vā tīṇi vā’’ti evaṃ
hāpetvāpi ‘‘pañca vā cha vā’’ti evaṃ vaḍḍhetvāpi ‘‘na imāni cattāri
ariyasaccāni, aññāneva cattāri ariyasaccānī’’ti dassetuṃ na sakkā.
Tasmā ayaṃ dhammo aniggahito nāma. Sesaṃ sabbattha uttānamevāti.
|
1.- Này các Tỷ-kheo, có ba y xứ
này của ngoại đạo, dầu có bị các bậc Hiền giả cật vấn, nạn vấn lư
do, thảo luận, vẫn kiên tŕ trong quan điểm truyền thống về vô vi
(không hành động). Thế nào là ba?
|
Santi,
bhikkhave, eke samaṇabrāhmaṇā evaṃvādino evaṃdiṭṭhino
|
Này các Tỷ-kheo, có một số Sa-môn, Bà-la-môn
thuyết như sau, chấp kiến như sau:
|
– ‘yaṃ kiñcāyaṃ
purisapuggalo paṭisaṃvedeti sukhaṃ vā dukkhaṃ vā adukkhamasukhaṃ vā
sabbaṃ taṃ pubbekatahetū’ti.
|
"Phàm có cảm giác ǵ về con người này lănh
thọ lạc, khổ hay không khổ, không lạc, tất cả đều do nhân nghiệp quá
khứ".
|
Santi,
bhikkhave, eke samaṇabrāhmaṇā evaṃvādino evaṃdiṭṭhino
|
Này các Tỷ-kheo, có một số Sa-môn,
Bà-la-môn, thuyết như sau, chấp kiến như sau:
|
– ‘yaṃ kiñcāyaṃ
purisapuggalo paṭisaṃvedeti sukhaṃ vā dukkhaṃ vā adukkhamasukhaṃ vā
sabbaṃ taṃ issaranimmānahetū’ti.
|
"Phàm có cảm giác ǵ về con người này lănh
thọ lạc, khổ hay không khổ, không lạc, tất cả đều do nhân một tạo
hóa tạo ra".
|
Santi,
bhikkhave, eke samaṇabrāhmaṇā evaṃvādino evaṃdiṭṭhino
|
Này các Tỷ-kheo, có một số Sa-môn, hay
Bà-la-môn, thuyết pháp như sau, chấp kiến như sau:
|
– ‘yaṃ kiñcāyaṃ
purisapuggalo paṭisaṃvedeti sukhaṃ vā dukkhaṃ vā adukkhamasukhaṃ vā
sabbaṃ taṃ ahetuappaccayā’’’ti.
|
"Phàm có cảm giác ǵ về con người
này lănh thọ lạc, khổ hay không khổ, không lạc, tất cả đều do không
nhân, không duyên".
|
‘‘Tatra,
bhikkhave, ye te samaṇabrāhmaṇā evaṃvādino evaṃdiṭṭhino –
|
2.- Ở đây, này các Tỷ-kheo, đối với các vị
Sa-môn, Bà-la-môn, thuyết như sau, chấp kiến như sau:
|
‘yaṃ kiñcāyaṃ
purisapuggalo paṭisaṃvedeti sukhaṃ vā dukkhaṃ vā adukkhamasukhaṃ vā
sabbaṃ taṃ pubbekatahetū’ti,
|
"Phàm có cảm giác ǵ về con người này lănh
thọ lạc, khổ hay không khổ, không lạc, tất cả đều do nhân nghiệp quá
khứ".
|
tyāhaṃ
upasaṅkamitvā evaṃ vadāmi – ‘saccaṃ kira tumhe āyasmanto evaṃvādino
evaṃdiṭṭhino – yaṃ kiñcāyaṃ purisapuggalo paṭisaṃvedeti sukhaṃ vā
dukkhaṃ vā adukkhamasukhaṃ vā sabbaṃ taṃ pubbekatahetū’ti ?
|
Đối với các vị ấy, Ta đến và nói:
"Chư Tôn giả, có thật chăng, Chư Tôn giả có thuyết như sau, chấp
kiến như sau: "Phàm có cảm giác ǵ về con người này lănh thọ lạc,
khổ hay không khổ, không lạc, tất cả đều do nhân nghiệp quá khứ?"".
|
Te ca me
[te ce me (sī. syā. kaṃ. pī.)] evaṃ puṭṭhā
‘āmā’ti [āmoti (sī.)] paṭijānanti.
|
Được Ta hỏi vậy, họ trả lời: "Thưa
phải, có như vậy".
|
Tyāhaṃ evaṃ vadāmi
– ‘tenahāyasmanto pāṇātipātino bhavissanti pubbekatahetu,
adinnādāyino bhavissanti pubbekatahetu, abrahmacārino bhavissanti
pubbekatahetu, musāvādino bhavissanti pubbekatahetu, pisuṇavācā
bhavissanti pubbekatahetu, pharusavācā bhavissanti pubbekatahetu,
samphappalāpino bhavissanti pubbekatahetu, abhijjhāluno bhavissanti
pubbekatahetu, byāpannacittā bhavissanti pubbekatahetu,
micchādiṭṭhikā bhavissanti pubbekatahetu’’’.
|
Ta nói với họ như sau: "Như vậy, thời theo
các Tôn giả, do nhân nghiệp quá khứ, sẽ trở thành người sát sanh; do
nhân nghiệp quá khứ, sẽ trở thành người lấy của không cho; do nhân
nghiệp quá khứ, sẽ trở thành người không Phạm hạnh; do nhân nghiệp
quá khứ, sẽ trở thành người nói láo; do nhân nghiệp quá khứ, sẽ trở
thành người nói hai lưỡi; do nhân nghiệp quá khứ, sẽ trở thành người
ác khẩu; do nhân nghiệp quá khứ, sẽ trở thành người nói lời phù
phiếm; do nhân nghiệp quá khứ, sẽ trở thành người tham lam; do nhân
nghiệp quá khứ, sẽ trở thành người tâm sân; do nhân nghiệp quá khứ,
sẽ trở thành người theo tà kiến".
|
‘‘Pubbekataṃ kho
pana, bhikkhave, sārato paccāgacchataṃ na hoti chando vā vāyāmo vā
idaṃ vā karaṇīyaṃ idaṃ vā akaraṇīyanti. Iti karaṇīyākaraṇīye kho
pana saccato thetato anupalabbhiyamāne muṭṭhassatīnaṃ anārakkhānaṃ
viharataṃ na hoti paccattaṃ sahadhammiko samaṇavādo . Ayaṃ kho me,
bhikkhave, tesu samaṇabrāhmaṇesu evaṃvādīsu evaṃdiṭṭhīsu paṭhamo
sahadhammiko niggaho hoti.
|
Nhưng này các Tỷ-kheo, với những
ai trở lại dựa vào nghiệp quá khứ là do kiên thực, với những người
ấy sẽ không có ước muốn, không có tinh tấn, không có "Đây là việc
phải làm", hay "Đây là việc không nên làm". Như vậy, sự cần thiết
cần phải làm hay không cần phải làm không được t́m thấy là chân
thực, là đáng tin cậy, thời danh từ Sa-môn không thể áp dụng đúng
pháp cho các Ông được, v́ các Ông sống thất niệm và với các căn
không hộ tŕ.
Như vậy, này các Tỷ-kheo, đây là
sự chỉ trích đúng pháp thứ nhất của ta đối với các vị Sa-môn,
Bà-la-môn có thuyết như vậy, có chấp kiến như vậy.
|
‘‘Tatra,
bhikkhave, ye te samaṇabrāhmaṇā evaṃvādino evaṃdiṭṭhino –
|
3.- Ở đây, này các Tỷ-kheo, đối với các vị
Sa-môn, Bà-la-môn, thuyết như sau, chấp kiến như sau:
|
‘yaṃ kiñcāyaṃ
purisapuggalo paṭisaṃvedeti sukhaṃ vā dukkhaṃ vā adukkhamasukhaṃ vā
sabbaṃ taṃ issaranimmānahetū’ti
|
"Phàm có cảm giác ǵ về con người này lănh
thọ lạc, khổ hay không khổ, không lạc, tất cả đều do nhân một tạo
hóa tạo ra".
|
tyāhaṃ
upasaṅkamitvā evaṃ vadāmi –
|
Đối với các vị ấy, Ta đến và nói:
|
‘saccaṃ kira
tumhe āyasmanto evaṃvādino evadiṭṭhino – yaṃ kiñcāyaṃ purisapuggalo
paṭisaṃvedeti sukhaṃ vā dukkhaṃ vā adukkhamasukhaṃ vā sabbaṃ taṃ
issaranimmānahetū’ti?
|
"Chư Tôn giả, có thật chăng, Chư
Tôn giả có thuyết như sau: "Phàm có cảm giác ǵ về con người này
lănh thọ lạc, khổ hay không khổ, không lạc, tất cả đều do nhân một
tạo hóa tạo ra? ".
|
Te ca me evaṃ
puṭṭhā ‘āmā’ti paṭijānanti.
|
Được Ta hỏi vậy, họ trả lời: "Thưa
phải, có như vậy".
|
Tyāhaṃ evaṃ vadāmi
– ‘tenahāyasmanto pāṇātipātino bhavissanti issaranimmānahetu,
adinnādāyino bhavissanti issaranimmānahetu, abrahmacārino
bhavissanti issaranimmānahetu, musāvādino bhavissanti
issaranimmānahetu, pisuṇavācā bhavissanti issaranimmānahetu,
pharusavācā bhavissanti issaranimmānahetu, samphappalāpino
bhavissanti issaranimmānahetu, abhijjhāluno bhavissanti
issaranimmānahetu, byāpannacittā bhavissanti issaranimmānahetu,
micchādiṭṭhikā bhavissanti issaranimmānahetu’’’.
|
Ta nói với họ như sau: "Như vậy, thời theo
các Tôn giả, do nhân một vị tạo hóa tạo ra, sẽ trở thành người sát
sanh ... Do nhân một vị tạo hóa tạo ra, sẽ trở thành người theo tà
kiến".
|
‘‘Issaranimmānaṃ
kho pana, bhikkhave, sārato paccāgacchataṃ na hoti chando vā vāyāmo
vā idaṃ vā karaṇīyaṃ idaṃ vā akaraṇīyanti. Iti karaṇīyākaraṇīye kho
pana saccato thetato anupalabbhiyamāne muṭṭhassatīnaṃ anārakkhānaṃ
viharataṃ na hoti paccattaṃ sahadhammiko samaṇavādo.
|
Nhưng này các Tỷ-kheo, với những
ai trở lại dựa vào vị tạo hóa tạo ra là lư do kiên thực, với những
người ấy sẽ không có ước muốn, không có tinh tấn, không có "Đây là
việc phải làm", hay "Đây là việc không nên làm". Như vậy, sự cần
thiết cần phải làm hay không cần phải làm không được t́m thấy là
chân thực, là đáng tin cậy, thời danh từ Sa-môn không thể áp dụng
đúng pháp cho các Ông được, v́ các Ông sống thất niệm và với các căn
không hộ tŕ.
|
Ayaṃ kho me,
bhikkhave, tesu samaṇabrāhmaṇesu evaṃvādīsu evaṃdiṭṭhīsu dutiyo
sahadhammiko niggaho hoti.
|
Như vậy, này các Tỷ-kheo, đây là
sự chỉ trích đúng pháp thứ hai của ta đối với các vị Sa-môn,
Bà-la-môn có thuyết như vậy, có chấp kiến như vậy.
|
‘‘Tatra ,
bhikkhave, ye te samaṇabrāhmaṇā evaṃvādino evaṃdiṭṭhino –
|
Ở đây, này các Tỷ-kheo, đối với các vị
Sa-môn, Bà-la-môn, thuyết như sau, chấp kiến như sau:
|
‘yaṃ kiṃ cāyaṃ
purisapuggalo paṭisaṃvedeti sukhaṃ vā dukkhaṃ vā adukkhamasukhaṃ vā
sabbaṃ taṃ ahetuappaccayā’ti
|
"Phàm có cảm giác ǵ về con người này lănh
thọ lạc, khổ hay không khổ, không lạc, tất cả đều do không nhân
không duyên".
|
tyāhaṃ
upasaṅkamitvā evaṃ vadāmi – ‘saccaṃ kira tumhe āyasmanto evaṃvādino
evaṃdiṭṭhino – yaṃ kiṃ cāyaṃ purisapuggalo paṭisaṃvedeti sukhaṃ vā
dukkhaṃ vā adukkhamasukhaṃ vā sabbaṃ taṃ ahetuappaccayā’ti?
|
Đối với các vị ấy, Ta đến và nói:
"Chư
Tôn giả, có thật chăng, Chư Tôn giả có thuyết như sau chấp kiến như
sau: "Phàm có cảm giác ǵ về con người này lănh thọ lạc, khổ hay
không khổ, không lạc, tất cả đều do không nhân không duyên? "".
|
Te ca me evaṃ
puṭṭhā ‘āmā’ti paṭijānanti .
|
Được Ta hỏi vậy, họ trả lời: "Thưa
phải, có như vậy".
|
Tyāhaṃ evaṃ
vadāmi – ‘tenahāyasmanto pāṇātipātino bhavissanti ahetuappaccayā…pe…
micchādiṭṭhikā bhavissanti ahetuappaccayā’’’.
|
Ta nói với họ như sau: "Như vậy, thời theo
các Tôn giả, do không nhân không duyên, sẽ trở thành người sát sanh
... Do không nhân không duyên, sẽ trở thành người theo tà kiến".
|
‘‘Ahetuappaccayaṃ
[ahetuṃ (sī.), ahetu (syā. kaṃ.), ahetuappaccayā
(pī.), ahetuṃ appaccayaṃ (ka.)] kho pana, bhikkhave, sārato
paccāgacchataṃ na hoti chando vā vāyāmo vā idaṃ vā karaṇīyaṃ idaṃ vā
akaraṇīyanti. Iti karaṇīyākaraṇīye kho pana saccato thetato
anupalabbhiyamāne muṭṭhassatīnaṃ anārakkhānaṃ viharataṃ na hoti
paccattaṃ sahadhammiko samaṇavādo. Ayaṃ kho me, bhikkhave, tesu
samaṇabrāhmaṇesu evaṃvādīsu evaṃdiṭṭhīsu tatiyo sahadhammiko niggaho
hoti.
|
Nhưng này các Tỷ-kheo, với những
ai trở lại dựa vào không nhân không duyên là lư do kiên thực, với
những người ấy sẽ không có ước muốn, không có tinh tấn, không có
"Đây là việc phải làm", hay "Đây là việc không nên làm". Như vậy, sự
cần thiết cần phải làm hay không cần phải làm không được t́m thấy là
chân thực, là đáng tin cậy, thời danh từ Sa-môn không thể áp dụng
đúng pháp cho các Ông được, v́ các Ông sống thất niệm và với các căn
không hộ tŕ.
|
‘‘Imāni kho,
bhikkhave, tīṇi titthāyatanāni yāni paṇḍitehi samanuyuñjiyamānāni
samanugāhiyamānāni samanubhāsiyamānāni parampi gantvā akiriyāya
saṇṭhahanti.
|
Như vậy, này các Tỷ-kheo, đây là
sự chỉ trích đúng pháp thứ ba của ta đối với các vị Sa-môn,
Bà-la-môn có thuyết như vậy, có chấp kiến như vậy. Này các Tỷ-kheo,
đây là ba y xứ của ngoại đạo, dù có được các bậc Tôn giả cật vấn,
nạn vấn lư do thảo luận, vẫn kiên tŕ trong quan điểm truyền thống
về vô vi (không hành động).
|
‘‘Ayaṃ kho pana,
bhikkhave, mayā dhammo desito aniggahito asaṃkiliṭṭho anupavajjo
appaṭikuṭṭho samaṇehi brāhmaṇehi viññūhi. Katamo ca, bhikkhave, mayā
dhammo desito aniggahito asaṃkiliṭṭho anupavajjo appaṭikuṭṭho
samaṇehi brāhmaṇehi viññūhi?
|
5.- Và này các Tỷ-kheo, đây là
pháp Ta thuyết giảng, không bị chỉ trích, không bị uế nhiễm, không
có tội lỗi, không bị các Sa-môn, các Bà-la-môn có trí quở trách. Và
này các Tỷ-kheo, thế nào là pháp ta thuyết giảng, không bị chỉ
trích, không bị uế nhiễm, không có tội lỗi, không bị các Sa-môn, các
Bà-la-môn có trí quở trách?
|
Imā cha dhātuyoti,
bhikkhave, mayā dhammo desito aniggahito asaṃkiliṭṭho anupavajjo
appaṭikuṭṭho samaṇehi brāhmaṇehi viññūhi. Imāni cha
phassāyatanānīti, bhikkhave, mayā dhammo desito aniggahito
asaṃkiliṭṭho anupavajjo appaṭikuṭṭho samaṇehi brāhmaṇehi viññūhi.
Ime aṭṭhārasa manopavicārāti, bhikkhave, mayā dhammo desito
aniggahito asaṃkiliṭṭho anupavajjo appaṭikuṭṭho samaṇehi brāhmaṇehi
viññūhi. Imāni cattāri ariyasaccānīti, bhikkhave, mayā dhammo desito
aniggahito asaṃkiliṭṭho anupavajjo appaṭikuṭṭho samaṇehi brāhmaṇehi
viññūhi.
|
Sáu giới này, này các Tỷ-kheo, là
pháp Ta thuyết giảng, không bị chỉ trích, không bị uế nhiễm, không
có tội lỗi, không bị các Sa-môn, các Bà-la-môn có trí quở trách. Sáu
xúc xứ này, này các Tỷ-kheo, là pháp Ta thuyết giảng, không bị chỉ
trích, không bị uế nhiễm, không có tội lỗi, không bị các
Sa-môn, các Bà-la-môn có trí quở trách. Mười tám ư cận hành này, này
các Tỷ-kheo, là pháp Ta thuyết giảng, không bị chỉ trích, không bị
uế nhiễm, không có tội lỗi, không bị các Sa-môn, các Bà-la-môn
có trí quở trách. Bốn Thánh đế này, này các Tỷ-kheo, là pháp Ta
thuyết giảng, không bị chỉ trích, không bị uế nhiễm, không có tội
lỗi, không bị các Sa-môn, các Bà-la-môn có trí quở trách.
|
‘‘Imā cha
dhātuyoti, bhikkhave, mayā dhammo desito aniggahito asaṃkiliṭṭho
anupavajjo appaṭikuṭṭho samaṇehi brāhmaṇehi viññūhīti. Iti kho
panetaṃ vuttaṃ. Kiñcetaṃ paṭicca vuttaṃ? Chayimā, bhikkhave ,
dhātuyo – pathavīdhātu, āpodhātu, tejodhātu, vāyodhātu, ākāsadhātu,
viññāṇadhātu. Imā cha dhātuyoti, bhikkhave, mayā dhammo desito
aniggahito asaṃkiliṭṭho anupavajjo appaṭikuṭṭho samaṇehi brāhmaṇehi
viññūhīti. Iti yaṃ taṃ vuttaṃ, idametaṃ paṭicca vuttaṃ.
|
6.- Sáu giới này, này các Tỷ-kheo,
là pháp Ta thuyết giảng, không bị chỉ trích, không bị uế nhiễm,
không có tội lỗi, không bị các Sa-môn, các Bà-la-môn có trí quở
trách, được nói đến như vậy. Do duyên ǵ được nói đến? Này các
Tỷ-kheo, có sáu giới này: địa giới, thủy giới, phong giới, hỏa giới,
không giới, thức giới. Sáu giới này, này các Tỷ-kheo, là pháp Ta
thuyết giảng, không bị chỉ trích, không bị uế nhiễm, không có tội
lỗi, không bị các Sa-môn, các Bà-la-môn có trí quở trách. Điều đă
được nói đến, chính do duyên này đă được nói đến.
|
‘‘Imāni cha
phassāyatanānīti, bhikkhave, mayā dhammo desito aniggahito
asaṃkiliṭṭho anupavajjo appaṭikuṭṭho samaṇehi brāhmaṇehi viññūhīti.
Iti kho panetaṃ vuttaṃ. Kiñcetaṃ paṭicca vuttaṃ? Chayimāni,
bhikkhave, phassāyatanāni – cakkhu phassāyatanaṃ, sotaṃ
phassāyatanaṃ, ghānaṃ phassāyatanaṃ, jivhā phassāyatanaṃ, kāyo
phassāyatanaṃ, mano phassāyatanaṃ. Imāni cha phassāyatanānīti,
bhikkhave, mayā dhammo desito aniggahito asaṃkiliṭṭho anupavajjo
appaṭikuṭṭho samaṇehi brāhmaṇehi viññūhīti. Iti yaṃ taṃ vuttaṃ,
idametaṃ paṭicca vuttaṃ.
|
7.- Có sáu xúc xứ này, này các
Tỷ-kheo, là pháp Ta thuyết giảng, không bị chỉ trích, không bị uế
nhiễm, không có tội lỗi, không bị các Sa-môn, các Bà-la-môn có trí
quở trách. Điều đă được nói đến, chính do duyên nào đă được nói đến?
Này các Tỷ-kheo, có sáu xúc xứ này: nhăn xúc xứ, nhĩ xúc xứ, tỷ xúc
xứ, thiệt xúc xứ, thân xúc xứ, ư xúc xứ. Có sáu xúc xứ này, này các
Tỷ-kheo, là pháp Ta thuyết giảng, không bị chỉ trích, không bị uế
nhiễm, không có tội lỗi, không bị các Sa-môn, các Bà-la-môn có trí
quở trách. Điều đă được nói đến, chính do duyên này đă được nói đến.
|
‘‘Ime aṭṭhārasa
manopavicārāti, bhikkhave, mayā dhammo desito aniggahito
asaṃkiliṭṭho anupavajjo appaṭikuṭṭho samaṇehi brāhmaṇehi viññūhīti.
Iti kho panetaṃ vuttaṃ. Kiñcetaṃ paṭicca vuttaṃ? Cakkhunā rūpaṃ
disvā somanassaṭṭhāniyaṃ rūpaṃ upavicarati domanassaṭṭhāniyaṃ rūpaṃ
upavicarati upekkhāṭṭhāniyaṃ rūpaṃ upavicarati, sotena saddaṃ sutvā…
ghānena gandhaṃ ghāyitvā… jivhāya rasaṃ sāyitvā… kāyena phoṭṭhabbaṃ
phusitvā… manasā dhammaṃ viññāya somanassaṭṭhāniyaṃ dhammaṃ
upavicarati domanassaṭṭhāniyaṃ dhammaṃ upavicarati upekkhāṭṭhāniyaṃ
dhammaṃ upavicarati. Ime aṭṭhārasa manopavicārāti, bhikkhave, mayā
dhammo desito aniggahito asaṃkiliṭṭho anupavajjo appaṭikuṭṭho
samaṇehi brāhmaṇehi viññūhīti. Iti yaṃ taṃ vuttaṃ, idametaṃ paṭicca
vuttaṃ.
|
8.-Có mười tám ư cận hành này, này
các Tỷ-kheo, là pháp Ta thuyết giảng, không bị chỉ trích, không bị
uế nhiễm, không có tội lỗi, không bị các Sa-môn, các Bà-la-môn có
trí quở trách. Điều đă được nói đến, chính do duyên nào đă được nói
đến? Khi con mắt thấy sắc, tư tưởng hướng về và đến gần sắc, làm y
xứ cho hỷ, hướng về và đến gần sắc, làm y xứ cho ưu, hướng về và đến
gần sắc, làm y xứ cho xả. Khi tai nghe tiếng, tư tưởng hướng về và
đến gần tiếng, làm y xứ cho hỷ, hướng về và đến gần tiếng, làm y xứ
cho ưu, hướng về và đến gần tiếng, làm y xứ cho xả. Khi mũi ngửi
hương ... khi lưỡi nếm vị ... khi thân cảm xúc ... khi ư nhận thức
pháp, tư tưởng hướng về và đến gần pháp, làm y xứ cho hỷ, hướng về
và đến gần pháp, làm y xứ cho ưu, hướng về và đến gần pháp, làm y xứ
cho xả. Có mười tám ư cận hành này, này các Tỷ-kheo, là pháp Ta
thuyết giảng, không bị chỉ trích, không bị uế nhiễm, không có tội
lỗi, không bị các Sa-môn, các Bà-la-môn có trí quở trách. Điều
đă được nói đến, chính do duyên này đă được nói đến.
|
‘‘Imāni cattāri
ariyasaccānīti, bhikkhave, mayā dhammo desito aniggahito
asaṃkiliṭṭho anupavajjo appaṭikuṭṭho samaṇehi brāhmaṇehi viññūhīti.
Iti kho panetaṃ vuttaṃ. Kiñcetaṃ paṭicca vuttaṃ? Channaṃ, bhikkhave,
dhātūnaṃ upādāya gabbhassāvakkanti hoti; okkantiyā sati nāmarūpaṃ,
nāmarūpapaccayā saḷāyatanaṃ, saḷāyatanapaccayā phasso, phassapaccayā
vedanā. Vediyamānassa kho panāhaṃ, bhikkhave, idaṃ dukkhanti
paññapemi, ayaṃ dukkhasamudayoti paññapemi, ayaṃ dukkhanirodhoti
paññapemi, ayaṃ dukkhanirodhagāminī paṭipadāti paññapemi.
|
9.- Bốn thánh đế này, này các
Tỷ-kheo, là pháp Ta thuyết giảng, không bị chỉ trích, không bị uế
nhiễm, không có tội lỗi, không bị các Sa-môn, các Bà-la-môn có trí
quở trách. Điều đă được nói đến, chính do duyên nào đă được nói đến?
Do chấp thủ sáu giới, này các Tỷ-kheo, nên có nhập thai. Do có nhập
thai, nên có danh sắc. Do duyên danh sắc, nên có sáu xứ. Do duyên
sáu xứ, nên có xúc. Do duyên xúc, nên có thọ. Với người có cảm thọ,
này các Tỷ-kheo, Ta nêu rơ: "Đây là khổ", Ta nêu rơ: "Đây là khổ
tập; Ta nêu rơ: "Đây là khổ diệt", Ta nêu rơ: "Đây là con đường đưa
đến khổ diệt".
|
‘‘Katamañca,
bhikkhave, dukkhaṃ ariyasaccaṃ?
|
10.- Và này các Tỷ-kheo, thế nào
là Khổ Thánh đế?
|
Jātipi dukkhā, jarāpi dukkhā
, ( ) [(byādhipi dukkho) (sī. pī. ka.)
aṭṭhakathāya saṃsandetabbaṃ visuddhi. 2.537] maraṇampi
dukkhaṃ , sokaparidevadukkhadomanassupāyāsāpi dukkhā, (appiyehi
sampayogo dukkho, piyehi vippayogo dukkho,)
[(natthi katthaci)] yampicchaṃ na labhati tampi dukkhaṃ.
Saṃkhittena pañcupādānakkhandhā dukkhā. Idaṃ vuccati, bhikkhave,
dukkhaṃ ariyasaccaṃ.
|
Sanh là khổ, già là khổ, bệnh là
khổ, chết là khổ, sầu bi, khổ, ưu, năo là khổ. Điều mong cầu không
được là khổ. Tóm lại, năm thủ uẩn là khổ. Này các Tỷ-kheo, đây là
Khổ Thánh đế.
|
‘‘Katamañca,
bhikkhave, dukkhasamudayaṃ [dukkhasamudayo (syā.
kaṃ.)] ariyasaccaṃ?
|
11.- Và này các Tỷ-kheo, thế nào
là Thánh đế về Khổ tập?
|
Avijjāpaccayā
saṅkhārā, saṅkhārapaccayā viññāṇaṃ, viññāṇapaccayā nāmarūpaṃ,
nāmarūpapaccayā saḷāyatanaṃ, saḷāyatanapaccayā phasso, phassapaccayā
vedanā, vedanāpaccayā taṇhā, taṇhāpaccayā upādānaṃ, upādānapaccayā
bhavo, bhavapaccayā jāti, jātipaccayā jarāmaraṇaṃ
sokaparidevadukkhadomanassupāyāsā sambhavanti. Evametassa kevalassa
dukkhakkhandhassa samudayo hoti. Idaṃ vuccati, bhikkhave,
dukkhasamudayaṃ ariyasaccaṃ.
|
Vô minh duyên hành, hành duyên
thức, thức duyên sắc, danh sắc duyên sáu xứ, sáu xứ duyên xúc, xúc
duyên thọ, thọ duyên ái, ái duyên thủ, thủ duyên hữu, hữu duyên
sanh, sanh duyên già, chết, sầu, bi, khổ, ưu năo. Như vầy là sự tập
khởi của toàn bộ khổ uẩn này. Này các Tỷ-kheo, đây gọi là Thánh đế
về Khổ tập.
|
‘‘Katamañca,
bhikkhave, dukkhanirodhaṃ [dukkhanirodho (syā.
kaṃ.)] ariyasaccaṃ?
|
12.-Và này các Tỷ-kheo, thế nào là
Thánh đế về Khổ diệt?
|
Avijjāya tveva
asesavirāganirodhā saṅkhāranirodho, saṅkhāranirodhā viññāṇanirodho,
viññāṇanirodhā nāmarūpanirodho, nāmarūpanirodhā saḷāyatananirodho,
saḷāyatananirodhā phassanirodho, phassanirodhā vedanānirodho,
vedanānirodhā taṇhānirodho, taṇhānirodhā upādānanirodho,
upādānanirodhā bhavanirodho, bhavanirodhā jātinirodho, jātinirodhā
jarāmaraṇaṃ sokaparidevadukkhadomanassupāyāsā nirujjhanti.
Evametassa kevalassa dukkhakkhandhassa nirodho hoti. Idaṃ vuccati,
bhikkhave, dukkhanirodhaṃ ariyasaccaṃ.
|
Do vô minh diệt không có tàn dư,
nên các hành diệt. Do hành diệt, nên thức diệt. Do thức diệt nên
danh sắc diệt. Do danh sắc diệt nên sáu xứ diệt. Do sáu xứ diệt nên
xúc diệt. Do xúc diệt nên thọ diệt. Do thọ diệt nên ái diệt. Do ái
diệt nên thủ diệt. Do thủ diệt nên hữu diệt. Do hữu diệt nên sanh
diệt. Do sanh diệt nên già, chết, sầu, bi, khổ, ưu năo đều diệt. Như
vậy là sự đoạn diệt toàn bộ của khổ uẩn này. Này các Tỷ-kheo, Đây
gọi là Thánh đế về Khổ diệt.
|
‘‘Katamañca,
bhikkhave, dukkhanirodhagāminī paṭipadā ariyasaccaṃ?
|
13.-Và này các Tỷ-kheo, thế nào là
Thánh đế về con đường đưa đến Khổ diệt?
|
Ayameva ariyo
aṭṭhaṅgiko maggo, seyyathidaṃ – sammādiṭṭhi, sammāsaṅkappo,
sammāvācā, sammākammanto, sammāājīvo, sammāvāyāmo, sammāsati,
sammāsamādhi. Idaṃ vuccati, bhikkhave, dukkhanirodhagāminī paṭipadā
ariyasaccaṃ. ‘Imāni cattāri ariyasaccānī’ti, bhikkhave, mayā dhammo
desito aniggahito asaṃkiliṭṭho anupavajjo appaṭikuṭṭho samaṇehi
brāhmaṇehi viññūhīti. Iti yaṃ taṃ vuttaṃ idametaṃ paṭicca
vutta’’nti. Paṭhamaṃ.
|
Đây là Thánh đạo Tám ngành, tức là
chánh tri kiến, chánh tư duy, chánh ngữ, chánh nghiệp, chánh mạng,
chánh tinh tấn, chánh niệm, chánh định. Này các Tỷ-kheo, đây gọi là
Thánh đế về con đường đưa đến Khổ diệt.
Bốn Thánh đế này, này các Tỷ-kheo, là pháp
Ta thuyết giảng, không bị chỉ trích, không có uế nhiễm, không có tội
lỗi, không bị các Sa-môn, các Bà-la-môn có trí quở trách. Điều đă
được nói đến, chính do duyên này được nói đến
|
63. ‘‘Tīṇimāni
, bhikkhave, amātāputtikāni bhayānīti assutavā
puthujjano bhāsati. Katamāni tīṇi? Hoti so, bhikkhave, samayo yaṃ
mahāaggiḍāho vuṭṭhāti. Mahāaggiḍāhe
kho pana, bhikkhave, vuṭṭhite tena gāmāpi
ḍayhanti nigamāpi ḍayhanti nagarāpi ḍayhanti. Gāmesupi ḍayhamānesu
nigamesupi ḍayhamānesu nagaresupi ḍayhamānesu tattha mātāpi puttaṃ
nappaṭilabhati, puttopi mātaraṃ nappaṭilabhati
. Idaṃ, bhikkhave, paṭhamaṃ amātāputtikaṃ bhayanti assutavā
puthujjano bhāsati.
‘‘Puna caparaṃ, bhikkhave, hoti so samayo yaṃ
mahāmegho vuṭṭhāti. Mahāmeghe kho pana, bhikkhave, vuṭṭhite
mahāudakavāhako sañjāyati. Mahāudakavāhake kho pana, bhikkhave,
sañjāyante tena gāmāpi vuyhanti nigamāpi vuyhanti nagarāpi vuyhanti.
Gāmesupi vuyhamānesu nigamesupi vuyhamānesu nagaresupi vuyhamānesu
tattha mātāpi puttaṃ nappaṭilabhati, puttopi mātaraṃ nappaṭilabhati.
Idaṃ, bhikkhave, dutiyaṃ amātāputtikaṃ bhayanti assutavā puthujjano
bhāsati.
‘‘Puna caparaṃ, bhikkhave, hoti so samayo yaṃ
bhayaṃ hoti aṭavisaṅkopo, cakkasamāruḷhā jānapadā pariyāyanti. Bhaye
kho pana, bhikkhave, sati aṭavisaṅkope cakkasamāruḷhesu jānapadesu
pariyāyantesu tattha mātāpi puttaṃ nappaṭilabhati, puttopi mātaraṃ
nappaṭilabhati. Idaṃ, bhikkhave, tatiyaṃ amātāputtikaṃ bhayanti
assutavā puthujjano bhāsati. Imāni kho, bhikkhave, tīṇi
amātāputtikāni bhayānīti assutavā puthujjano bhāsati.
‘‘Tāni kho panimāni [imāni kho
(sī.), imāni kho pana (ka.)], bhikkhave, tīṇi
samātāputtikāniyeva bhayāni amātāputtikāni bhayānīti assutavā
puthujjano bhāsati. Katamāni tīṇi? Hoti so, bhikkhave, samayo yaṃ
mahāaggiḍāho vuṭṭhāti. Mahāaggiḍāhe kho pana, bhikkhave, vuṭṭhite
tena gāmāpi ḍayhanti nigamāpi ḍayhanti nagarāpi ḍayhanti. Gāmesupi
ḍayhamānesu nigamesupi ḍayhamānesu nagaresupi ḍayhamānesu hoti so
samayo yaṃ kadāci karahaci mātāpi puttaṃ
paṭilabhati, puttopi mātaraṃ paṭilabhati.
Idaṃ, bhikkhave, paṭhamaṃ samātāputtikaṃyeva bhayaṃ amātāputtikaṃ
bhayanti assutavā puthujjano bhāsati.
‘‘Puna caparaṃ, bhikkhave,
hoti so samayo yaṃ mahāmegho vuṭṭhāti. Mahāmeghe kho pana,
bhikkhave, vuṭṭhite mahāudakavāhako sañjāyati. Mahāudakavāhake kho
pana, bhikkhave, sañjāte tena gāmāpi vuyhanti
nigamāpi vuyhanti nagarāpi vuyhanti. Gāmesupi vuyhamānesu nigamesupi
vuyhamānesu nagaresupi vuyhamānesu hoti so samayo yaṃ kadāci
karahaci mātāpi puttaṃ paṭilabhati, puttopi mātaraṃ paṭilabhati.
Idaṃ, bhikkhave, dutiyaṃ samātāputtikaṃyeva bhayaṃ amātāputtikaṃ
bhayanti assutavā puthujjano bhāsati.
‘‘Puna caparaṃ, bhikkhave, hoti so samayo yaṃ
bhayaṃ hoti aṭavisaṅkopo, cakkasamāruḷhā jānapadā pariyāyanti. Bhaye
kho pana, bhikkhave, sati aṭavisaṅkope cakkasamāruḷhesu jānapadesu
pariyāyantesu hoti so samayo yaṃ kadāci karahaci mātāpi puttaṃ
paṭilabhati, puttopi mātaraṃ paṭilabhati. Idaṃ, bhikkhave, tatiyaṃ
samātāputtikaṃyeva bhayaṃ amātāputtikaṃ bhayanti assutavā puthujjano
bhāsati. ‘‘Imāni kho, bhikkhave, tīṇi samātāputtikāniyeva bhayāni
amātāputtikāni bhayānīti assutavā puthujjano bhāsati’’.
‘‘Tīṇimāni, bhikkhave, amātāputtikāni bhayāni.
Katamāni tīṇi? Jarābhayaṃ, byādhibhayaṃ, maraṇabhayanti. Na,
bhikkhave, mātā puttaṃ jīramānaṃ evaṃ labhati – ‘ahaṃ jīrāmi, mā me
putto jīrī’ti; putto vā pana mātaraṃ jīramānaṃ na evaṃ labhati –
‘ahaṃ jīrāmi, mā me mātā jīrī’’’ti.
‘‘Na, bhikkhave, mātā puttaṃ byādhiyamānaṃ evaṃ
labhati – ‘ahaṃ byādhiyāmi, mā me putto byādhiyī’ti; putto vā pana
mātaraṃ byādhiyamānaṃ na evaṃ labhati – ‘ahaṃ byādhiyāmi, mā me mātā
byādhiyī’’’ti.
‘‘Na, bhikkhave, mātā puttaṃ mīyamānaṃ evaṃ
labhati – ‘ahaṃ mīyāmi, mā me putto mīyī’ti; putto vā pana mātaraṃ
mīyamānaṃ na evaṃ labhati – ‘ahaṃ mīyāmi, mā me mātā mīyī’ti. Imāni
kho, bhikkhave, tīṇi amātāputtikāni bhayānī’’ti.
‘‘Atthi , bhikkhave, maggo
atthi paṭipadā imesañca tiṇṇaṃ samātāputtikānaṃ bhayānaṃ imesañca
tiṇṇaṃ amātāputtikānaṃ bhayānaṃ pahānāya samatikkamāya saṃvattati.
Katamo ca, bhikkhave, maggo katamā ca paṭipadā
imesañca tiṇṇaṃ samātāputtikānaṃ bhayānaṃ imesañca tiṇṇaṃ
amātāputtikānaṃ bhayānaṃ pahānāya
samatikkamāya saṃvattati? Ayameva ariyo aṭṭhaṅgiko maggo,
seyyathidaṃ – sammādiṭṭhi, sammāsaṅkapo, sammāvācā, sammākammanto,
sammāājīvo, sammāvāyāmo, sammāsati, sammāsamādhi. Ayaṃ kho,
bhikkhave, maggo ayaṃ paṭipadā imesañca tiṇṇaṃ samātāputtikānaṃ
bhayānaṃ imesañca tiṇṇaṃ amātāputtikānaṃ bhayānaṃ pahānāya
samatikkamāya saṃvattatī’’ti. Dutiyaṃ.
|
2. Bhayasuttavaṇṇanā
63.
Dutiye amātāputtikānīti
mātā ca putto ca mātāputtaṃ, parittātuṃ samatthabhāvena natthi ettha
mātāputtanti amātāputtikāni. Yanti yasmiṃ
samaye. Tattha mātāpi puttaṃ nappaṭilabhatīti
tasmiṃ aggibhaye uppanne mātāpi puttaṃ passituṃ na labhati, puttopi
mātaraṃ passituṃ na labhatīti attho. Bhayaṃ hotīti
cittutrāsabhayaṃ hoti. Aṭavisaṅkopoti
aṭaviyā saṅkopo. Aṭavīti cettha aṭavivāsino corā veditabbā. Yadā hi
te aṭavito janapadaṃ otaritvā gāmanigamarājadhāniyo paharitvā
vilumpanti, tadā aṭavisaṅkopo nāma hoti, taṃ sandhāyetaṃ vuttaṃ.
Cakkasamārūḷhāti ettha iriyāpathacakkampi
vaṭṭati yānacakkampi. Bhayasmiṃ hi sampatte yesaṃ yānakāni atthi, te
attano parikkhārabhaṇḍaṃ tesu āropetvā palāyanti. Yesaṃ natthi
, te kājena vā ādāya sīsena vā ukkhipitvā
palāyantiyeva. Te cakkasamārūḷhā nāma honti.
Pariyāyantīti ito cito ca gacchanti. Kadācīti
kismiñcideva kāle. Karahacīti tasseva
vevacanaṃ. Mātāpi puttaṃ paṭilabhatīti
āgacchantaṃ vā gacchantaṃ vā ekasmiṃ ṭhāne nilīnaṃ vā passituṃ
labhati. Udakavāhakoti
nadīpūro. Mātāpi puttaṃ paṭilabhatīti
kulle vā uḷumpe vā mattikābhājane vā dārukkhaṇḍe vā laggaṃ
vuyhamānaṃ passituṃ paṭilabhati, sotthinā vā puna uttaritvā gāme vā
araññe vā ṭhitaṃ passituṃ labhatīti.
Evaṃ pariyāyato amātāputtikāni bhayāni dassetvā
idāni nippariyāyena dassento tīṇimānītiādimāha.
Tattha jarābhayanti jaraṃ paṭicca
uppajjanakabhayaṃ. Itaresupi eseva nayo. Vuttampi cetaṃ – ‘‘jaraṃ
paṭicca uppajjati bhayaṃ bhayānakaṃ chambhitattaṃ lomahaṃso cetaso
utrāso. Byādhiṃ paṭicca, maraṇaṃ paṭicca uppajjati bhayaṃ bhayānakaṃ
chambhitattaṃ lomahaṃso cetaso utrāso’’ti (vibha. 921). Sesaṃ
sabbattha uttānamevāti.
|
62.- Các Sợ Hăi.
1. - Có ba sợ hăi này, này các Tỷ-kheo, làm chia rẽ mẹ con, được
người phàm phu không học nói đến. Thế nào là ba?
Có một thời, này các Tỷ-kheo, một hỏa tai lớn khởi lên. Khi hỏa
tai lớn này khởi lên, này các Tỷ-kheo, các làng bị thiêu, các thị
trấn lớn bị thiêu, các thành phố bị thiêu. Khi các làng bị thiêu,
các thị trấn lớn bị thiêu, các thành phố bị thiêu, mẹ không t́m được
con, con không t́m được mẹ. Đây là sợ hăi thứ nhất, này các Tỷ-kheo,
làm chia rẽ mẹ con, được kẻ phàm phu không học nói đến.
2.- Lại nữa, này các Tỷ-kheo, một thời có mưa lớn khởi lên. Khi
mưa lớn khởi lên, này các Tỷ-kheo, lụt lội lớn sanh khởi. Do có lụt
lớn sanh khởi, nên các làng bị cuốn trôi, các thị trấn bị cuốn trôi,
các thành phố bị cuốn trôi. Khi các làng bị cuốn trôi, các thị trấn
bị cuốn trôi, các thành phố bị cuốn trôi, mẹ không t́m được con, con
không t́m được mẹ. Đây là sợ hăi thứ hai, này các Tỷ-kheo, làm chia
rẽ mẹ con, được kẻ phàm phu không học nói đến.
3.- Lại nữa, này các Tỷ-kheo, một thời có sợ hăi về giặc cướp
rừng nổi lên, và dân chúng leo lên xe chạy trốn. Khi sợ hăi giặc
cướp rừng nổi lên, này các Tỷ-kheo, khi dân chúng leo lên xe chạy
trốn, mẹ không t́m được con, con không t́m được mẹ. Đây là sợ hăi
thứ ba, này các Tỷ-kheo, làm chia rẽ mẹ con, được kẻ phàm phu không
học nói đến.
Có ba sợ hăi này, này các Tỷ-kheo, làm chia rẽ mẹ con, được kẻ
phàm phu không học nói đến.
4.- Có ba sợ hăi này, này các Tỷ-kheo, có khi chia rẽ mẹ con, có
khi không chia rẽ mẹ con, được kẻ phàm phu không học nói đến. Thế
nào là ba?
Có một thời, này các Tỷ-kheo, một hỏa tai lớn khởi lên. Khi hỏa
tai lớn này khởi lên, này các Tỹ Kheo, các làng bị thiêu, các thị
trấn lớn bị thiêu, các thành phố bị thiêu. Khi các làng bị thiêu,
các thị trấn lớn bị thiêu, các thành phố bị thiêu, trong khi ấy, có
thời có trường hợp mẹ có thể t́m được con, con có thể t́m được mẹ.
Này các Tỷ-kheo, đây là sợ hăi thứ nhất, có khi làm chia rẽ mẹ con,
có khi không làm chia rẽ mẹ con, được kẻ phàm phu không học nói đến.
Lại nữa, này các Tỷ-kheo, một thời có mưa lớn khởi lên. Do có
thủy tai lớn sanh khởi nên các làng bị cuốn trôi, các thị trấn bị
cuốn trôi, các thành phố bị cuốn trôi. Khi các thành phố bị cuốn
trôi, trong khi ấy, có thời có trường hợp mẹ có thể t́m được con,
con có thể t́m được mẹ. Này các Tỷ-kheo, đây là sợ hăi thứ hai, có
khi làm chia rẽ mẹ con, có khi không làm chia rẽ mẹ con, được kẻ
phàm phu không học nói đến.
Lại nữa, này các Tỷ-kheo, một thời có sợ hăi về giặc cướp rừng
nổi lên. Và dân chúng leo lên xe chạy trốn. Khi sợ hăi về giặc cướp
rừng nổi nên, này các Tỷ-kheo, khi dân chúng leo lên xe chạy trốn,
trong khi ấy, có thời có trường hợp mẹ có thể t́m được con, con có
thể t́m được mẹ. Này các Tỷ-kheo, đây là sợ hăi thứ ba, có khi làm
chia rẽ mẹ con, có khi không làm chia rẽ mẹ con, được kẻ phàm phu
không học nói đến.
Có ba sợ hăi này, này các Tỷ-kheo, có khi làm chia rẽ mẹ con, có
khi không làm chia rẽ mẹ con, được kẻ phàm phu không học nói đến.
5.-Có ba sợ hăi này, này các Tỷ-kheo, làm chia rẽ mẹ con. Thế nào
là ba?
Sợ hăi về già, sợ hăi về bệnh, sợ hăi về chết.
Này các Tỷ-kheo, mẹ không muốn con ḿnh bị già: "Ta nay bị già,
mong rằng con Ta không bị già!". Hay người con không muốn mẹ ḿnh bị
già: "Ta nay bị già, mong rằng mẹ Ta không bị già!".
Này các Tỷ-kheo, mẹ không muốn con ḿnh bị bệnh: "Ta nay bị bệnh,
mong rằng con Ta không bị bệnh!". Hay con không muốn mẹ ḿnh bị
bệnh: "Ta nay bị bệnh, mong rằng mẹ Ta không bị bệnh!".
Này các Tỷ-kheo, mẹ không muốn con ḿnh bị chết: "Ta nay bị chết,
mong rằng con Ta không bị chết!". Hay người con không muốn mẹ ḿnh
bị chết: "Ta nay bị chết, mong rằng mẹ Ta không bị chết!". Đây là ba
sợ hăi, này các Tỷ-kheo, làm chia rẽ mẹ con.
6.- Có con đường, này các Tỷ-kheo, có đạo lộ đưa đến từ bỏ, vượt
qua ba sợ hăi không làm chia rẽ mẹ con này, và ba sợ hăi làm chia rẽ
mẹ con này. Và này các Tỷ-kheo, thế nào là con đường, thế nào là đạo
lộ đưa đến từ bỏ, vượt qua ba sợ hăi không làm chia rẽ mẹ con này,
và ba sợ hăi làm chia rẽ mẹ con này?
Đây là con đường Thánh Tám ngành, tức là chánh tri kiến, chánh tư
duy, chánh ngữ, chánh nghiệp, chánh mạng, chánh tinh tấn, chánh
niệm, chánh định. Đây là con đường, này các Tỷ-kheo, đây là đạo lộ
là đưa đến từ bỏ, vượt qua ba sợ hăi không làm chia rẽ mẹ con này,
và ba sợ hăi làm chia rẽ mẹ con này.
|
3. Venāgapurasuttaṃ
64.
Ekaṃ samayaṃ bhagavā kosalesu cārikaṃ caramāno mahatā
bhikkhusaṅghena saddhiṃ yena venāgapuraṃ nāma kosalānaṃ brāhmaṇagāmo
tadavasari. Assosuṃ kho venāgapurikā brāhmaṇagahapatikā – ‘‘samaṇo
khalu , bho, gotamo sakyaputto sakyakulā
pabbajito venāgapuraṃ anuppatto. Taṃ kho pana bhavantaṃ gotamaṃ evaṃ
kalyāṇo kittisaddo abbhuggato – ‘itipi so bhagavā arahaṃ
sammāsambuddho vijjācaraṇasampanno sugato lokavidū anuttaro
purisadammasārathi satthā devamanussānaṃ buddho bhagavā’ti
[bhagavā (sī. syā kaṃ. pī.) idaṃ suttavaṇṇanāya
aṭṭhakathāya saṃsandetabbaṃ pārā. 1; dī. ni. 1.255 passitabbaṃ].
So imaṃ lokaṃ sadevakaṃ samārakaṃ sabrahmakaṃ sassamaṇabrāhmaṇiṃ
pajaṃ sadevamanussaṃ sayaṃ abhiññā sacchikatvā pavedeti. So dhammaṃ
deseti ādikalyāṇaṃ majjhekalyāṇaṃ pariyosānakalyāṇaṃ sātthaṃ
sabyañjanaṃ, kevalaparipuṇṇaṃ parisuddhaṃ brahmacariyaṃ pakāseti.
Sādhu kho pana tathārūpānaṃ arahataṃ dassanaṃ hotī’’ti.
Atha kho venāgapurikā brāhmaṇagahapatikā yena
bhagavā tenupasaṅkamiṃsu; upasaṅkamitvā appekacce bhagavantaṃ
abhivādetvā ekamantaṃ nisīdiṃsu, appekacce bhagavatā saddhiṃ
sammodiṃsu, sammodanīyaṃ kathaṃ sāraṇīyaṃ
vītisāretvā ekamantaṃ nisīdiṃsu, appekacce yena bhagavā tenañjaliṃ
paṇāmetvā ekamantaṃ nisīdiṃsu, appekacce nāmagottaṃ sāvetvā
ekamantaṃ nisīdiṃsu, appekacce tuṇhībhūtā ekamantaṃ nisīdiṃsu.
Ekamantaṃ nisinno kho venāgapuriko vacchagotto brāhmaṇo bhagavantaṃ
etadavoca –
‘‘Acchariyaṃ , bho gotama,
abbhutaṃ, bho gotama! Yāvañcidaṃ bhoto gotamassa vippasannāni
indriyāni, parisuddho chavivaṇṇo pariyodāto. Seyyathāpi, bho gotama,
sāradaṃ badarapaṇḍuṃ [maṇḍaṃ (ka.)]
parisuddhaṃ hoti pariyodātaṃ; evamevaṃ bhoto gotamassa vippasannāni
indriyāni parisuddho
chavivaṇṇo pariyodāto. Seyyathāpi, bho gotama, tālapakkaṃ sampati
bandhanā pamuttaṃ [muttaṃ (sī. pī. ka.)]
parisuddhaṃ hoti pariyodātaṃ; evamevaṃ bhoto gotamassa vippasannāni
indriyāni parisuddho chavivaṇṇo pariyodāto. Seyyathāpi, bho gotama,
nekkhaṃ [nikkhaṃ-itipi (ma. ni. 3.168)]
jambonadaṃ dakkhakammāraputtasuparikammakataṃ ukkāmukhe
sukusalasampahaṭṭhaṃ paṇḍukambale nikkhittaṃ bhāsate ca tapate ca
virocati ca; evamevaṃ bhoto gotamassa vippasannāni indriyāni
parisuddho chavivaṇṇo pariyodāto. Yāni tāni, bho gotama,
uccāsayanamahāsayanāni, seyyathidaṃ – āsandi pallaṅko gonako cittako
paṭikā paṭalikā tūlikā vikatikā uddalomī ekantalomī kaṭṭissaṃ
koseyyaṃ kuttakaṃ hatthattharaṃ assattharaṃ rathattharaṃ
ajinappaveṇī kadalimigapavarapaccattharaṇaṃ
[kādalimigapavarapaccattharaṇaṃ (sī.)] sauttaracchadaṃ
ubhatolohitakūpadhānaṃ, evarūpānaṃ nūna bhavaṃ gotamo
uccāsayanamahāsayanānaṃ nikāmalābhī akicchalābhī akasiralābhī’’ti.
‘‘Yāni kho pana tāni, brāhmaṇa,
uccāsayanamahāsayanāni, seyyathidaṃ – āsandi pallaṅko gonako cittako
paṭikā paṭalikā tūlikā vikatikā uddalomī ekantalomī kaṭṭissaṃ
koseyyaṃ kuttakaṃ hatthattharaṃ assattharaṃ rathattharaṃ
ajinappaveṇī kadalimigapavarapaccattharaṇaṃ sauttaracchadaṃ
ubhatolohitakūpadhānaṃ. Dullabhāni tāni pabbajitānaṃ laddhā ca pana
[laddhāni ca (sī. syā. kaṃ.), laddhā ca (pī.)]
na kappanti.
‘‘Tīṇi kho, imāni, brāhmaṇa,
uccāsayanamahāsayanāni, yesāhaṃ etarahi nikāmalābhī akicchalābhī
akasiralābhī. Katamāni tīṇi? Dibbaṃ
uccāsayanamahāsayanaṃ, brahmaṃ uccāsayanamahāsayanaṃ, ariyaṃ
uccāsayanamahāsayanaṃ. Imāni kho, brāhmaṇa, tīṇi
uccāsayanamahāsayanāni, yesāhaṃ etarahi nikāmalābhī akicchalābhī
akasiralābhī’’ti.
‘‘Katamaṃ
pana taṃ, bho gotama, dibbaṃ
uccāsayanamahāsayanaṃ, yassa bhavaṃ gotamo etarahi nikāmalābhī
akicchalābhī akasiralābhī’’ti? ‘‘Idhāhaṃ, brāhmaṇa, yaṃ gāmaṃ vā
nigamaṃ vā upanissāya viharāmi, so pubbaṇhasamayaṃ nivāsetvā
pattacīvaramādāya tameva gāmaṃ vā nigamaṃ vā piṇḍāya pavisāmi. So
pacchābhattaṃ piṇḍapātapaṭikkanto vanantaññeva pavisāmi
[pacārayāmi (sī. syā. kaṃ.)]. So yadeva
tattha honti tiṇāni vā paṇṇāni vā tāni ekajjhaṃ saṅgharitvā nisīdāmi
pallaṅkaṃ ābhujitvā ujuṃ kāyaṃ paṇidhāya parimukhaṃ satiṃ
upaṭṭhapetvā. So vivicceva kāmehi vivicca
akusalehi dhammehi savitakkaṃ savicāraṃ vivekajaṃ pītisukhaṃ
paṭhamaṃ jhānaṃ upasampajja viharāmi; vitakkavicārānaṃ vūpasamā
ajjhattaṃ sampasādanaṃ cetaso ekodibhāvaṃ avitakkaṃ avicāraṃ
samādhijaṃ pītisukhaṃ dutiyaṃ jhānaṃ upasampajja viharāmi; pītiyā ca
virāgā upekkhako ca viharāmi sato ca sampajāno sukhañca kāyena
paṭisaṃvedemi, yaṃ taṃ ariyā ācikkhanti – ‘upekkhako satimā
sukhavihārī’ti tatiyaṃ jhānaṃ upasampajja viharāmi; sukhassa ca
pahānā dukkhassa ca pahānā pubbeva somanassadomanassānaṃ atthaṅgamā
adukkhamasukhaṃ upekkhāsatipārisuddhiṃ catutthaṃ jhānaṃ upasampajja
viharāmi. So ce ahaṃ, brāhmaṇa, evaṃbhūto caṅkamāmi, dibbo me eso
tasmiṃ samaye caṅkamo hoti. So ce ahaṃ, brāhmaṇa, evaṃbhūto
tiṭṭhāmi, dibbaṃ me etaṃ tasmiṃ samaye ṭhānaṃ hoti. So ce ahaṃ,
brāhmaṇa, evaṃbhūto nisīdāmi, dibbaṃ me etaṃ tasmiṃ samaye
āsanaṃ hoti. So ce ahaṃ, brāhmaṇa, evaṃbhūto
seyyaṃ kappemi, dibbaṃ me etaṃ tasmiṃ samaye uccāsayanamahāsayanaṃ
hoti. Idaṃ kho, brāhmaṇa, dibbaṃ
uccāsayanamahāsayanaṃ, yassāhaṃ etarahi nikāmalābhī akicchalābhī
akasiralābhī’’ti.
‘‘Acchariyaṃ, bho gotama, abbhutaṃ, bho gotama!
Ko cañño evarūpassa dibbassa uccāsayanamahāsayanassa nikāmalābhī
bhavissati akicchalābhī akasiralābhī, aññatra bhotā gotamena!
‘‘Katamaṃ pana taṃ, bho gotama, brahmaṃ
uccāsayanamahāsayanaṃ, yassa bhavaṃ gotamo etarahi nikāmalābhī
akicchalābhī akasiralābhī’’ti? ‘‘Idhāhaṃ, brāhmaṇa, yaṃ gāmaṃ vā
nigamaṃ vā upanissāya viharāmi, so pubbaṇhasamayaṃ
nivāsetvā pattacīvaramādāya tameva gāmaṃ vā nigamaṃ vā piṇḍāya
pavisāmi. So pacchābhattaṃ piṇḍapātapaṭikkanto vanantaññeva
pavisāmi. So yadeva tattha honti tiṇāni vā paṇṇāni vā tāni ekajjhaṃ
saṅgharitvā nisīdāmi pallaṅkaṃ ābhujitvā ujuṃ kāyaṃ paṇidhāya
parimukhaṃ satiṃ upaṭṭhapetvā. So mettāsahagatena cetasā ekaṃ disaṃ
pharitvā viharāmi, tathā dutiyaṃ, tathā tatiyaṃ, tathā catutthaṃ,
iti uddhamadho tiriyaṃ sabbadhi sabbattatāya sabbāvantaṃ lokaṃ
mettāsahagatena cetasā vipulena mahaggatena appamāṇena averena
abyāpajjhena [abyāpajjhena (sabbattha)]
pharitvā viharāmi. Karuṇāsahagatena cetasā…pe… muditāsahagatena
cetasā…pe… upekkhāsahagatena cetasā ekaṃ disaṃ pharitvā viharāmi,
tathā dutiyaṃ, tathā tatiyaṃ , tathā catutthaṃ
[catutthiṃ (sī.)], iti uddhamadho tiriyaṃ
sabbadhi sabbattatāya sabbāvantaṃ lokaṃ
upekkhāsahagatena cetasā vipulena mahaggatena appamāṇena averena
abyāpajjhena pharitvā viharāmi. So ce ahaṃ, brāhmaṇa, evaṃbhūto
caṅkamāmi, brahmā me eso tasmiṃ samaye caṅkamo hoti. So ce ahaṃ,
brāhmaṇa, evaṃbhūto tiṭṭhāmi…pe… nisīdāmi…pe… seyyaṃ kappemi,
brahmaṃ me etaṃ tasmiṃ samaye uccāsayanamahāsayanaṃ hoti. Idaṃ kho,
brāhmaṇa, brahmaṃ uccāsayanamahāsayanaṃ, yassāhaṃ etarahi
nikāmalābhī akicchalābhī akasiralābhī’’ti.
‘‘Acchariyaṃ , bho gotama,
abbhutaṃ, bho gotama! Ko cañño evarūpassa brahmassa
uccāsayanamahāsayanassa nikāmalābhī bhavissati akicchalābhī
akasiralābhī, aññatra bhotā gotamena!
‘‘Katamaṃ pana taṃ, bho gotama, ariyaṃ
uccāsayanamahāsayanaṃ, yassa bhavaṃ gotamo etarahi nikāmalābhī
akicchalābhī akasiralābhī’’ti? ‘‘Idhāhaṃ, brāhmaṇa, yaṃ gāmaṃ vā
nigamaṃ vā upanissāya viharāmi, so pubbaṇhasamayaṃ nivāsetvā
pattacīvaramādāya tameva gāmaṃ vā nigamaṃ vā piṇḍāya pavisāmi. So
pacchābhattaṃ piṇḍapātapaṭikkanto vanantaññeva pavisāmi. So yadeva
tattha honti tiṇāni vā paṇṇāni vā tāni ekajjhaṃ saṅgharitvā nisīdāmi
pallaṅkaṃ ābhujitvā ujuṃ kāyaṃ paṇidhāya parimukhaṃ satiṃ
upaṭṭhapetvā. So evaṃ jānāmi – ‘rāgo me pahīno ucchinnamūlo
tālāvatthukato anabhāvaṃkato āyatiṃ anuppādadhammo; doso me pahīno
ucchinnamūlo tālāvatthukato anabhāvaṅkato
āyatiṃ anuppādadhammo; moho me pahīno ucchinnamūlo tālāvatthukato
anabhāvaṅkato āyatiṃ anuppādadhammo’. So ce
ahaṃ, brāhmaṇa, evaṃbhūto caṅkamāmi, ariyo me eso tasmiṃ samaye
caṅkamo hoti. So ce ahaṃ, brāhmaṇa, evaṃbhūto tiṭṭhāmi…pe…
nisīdāmi…pe… seyyaṃ kappemi, ariyaṃ me etaṃ tasmiṃ samaye
uccāsayanamahāsayanaṃ hoti. Idaṃ kho, brāhmaṇa, ariyaṃ
uccāsayanamahāsayanaṃ, yassāhaṃ etarahi nikāmalābhī akicchalābhī
akasiralābhī’’ti.
‘‘Acchariyaṃ, bho gotama, abbhutaṃ, bho gotama!
Ko cañño evarūpassa ariyassa uccāsayanamahāsayanassa
nikāmalāmī bhavissati akicchalābhī
akasiralābhī, aññatra bhotā gotamena!
‘‘Abhikkantaṃ, bho gotama, abhikkantaṃ, bho
gotama! Seyyathāpi, bho gotama, nikkujjitaṃ vā ukkujjeyya,
paṭicchannaṃ vā vivareyya, mūḷhassa vā maggaṃ ācikkheyya, andhakāre
vā telapajjotaṃ dhāreyya – ‘cakkhumanto rūpāni dakkhantī’ti;
evamevaṃ kho bhotā gotamena anekapariyāyena dhammo pakāsito. Ete
mayaṃ bhavantaṃ gotamaṃ saraṇaṃ gacchāma
dhammañca bhikkhusaṅghañca. Upāsake no bhavaṃ gotamo dhāretu
ajjatagge pāṇupete saraṇaṃ gate’’ti. Tatiyaṃ.
|
3. Venāgapurasuttavaṇṇanā
64. Tatiye
kosalesūti evaṃnāmake janapade.
Cārikaṃ caramānoti addhānagamanaṃ
gacchanto. Cārikā ca nāmesā bhagavato duvidhā hoti turitacārikā ca
aturitacārikā cāti. Tattha dūrepi bodhaneyyapuggalaṃ disvā tassa
bodhanatthāya sahasā gamanaṃ turitacārikā
nāma . Sā mahākassapapaccuggamanādīsu
daṭṭhabbā. Yaṃ pana gāmanigamapaṭipāṭiyā devasikaṃ
yojanaaddhayojanavasena piṇḍapātacariyādīhi lokaṃ anuggaṇhantassa
gamanaṃ, ayaṃ aturitacārikā nāma. Imaṃ
sandhāyetaṃ vuttaṃ – ‘‘cārikaṃ caramāno’’ti. Vitthārena pana
cārikākathā sumaṅgalavilāsiniyā dīghanikāyaṭṭhakathāya
ambaṭṭhasuttavaṇṇanāyaṃ (dī. ni. aṭṭha. 1.254) vuttā.
Brāhmaṇagāmoti brāhmaṇānaṃ samosaraṇagāmopi
brāhmaṇagāmoti vuccati, brāhmaṇānaṃ bhogagāmopi. Idha samosaraṇagāmo
brāhmaṇavasanagāmoti adhippeto. Tadavasarīti
tattha avasari, sampattoti attho. Vihāro panettha
aniyāmito. Tasmā tassa avidūre buddhānaṃ
anucchaviko eko vanasaṇḍo atthi, satthā taṃ vanasaṇḍaṃ gatoti
veditabbo.
Assosunti suṇiṃsu
upalabhiṃsu, sotadvārasampattavacananigghosānusārena jāniṃsu.
Khoti avadhāraṇatthe, padapūraṇamatte vā
nipāto. Tattha avadhāraṇatthena ‘‘assosuṃ eva, na tesaṃ koci
savanantarāyo ahosī’’ti ayamattho veditabbo. Padapūraṇena
byañjanasiliṭṭhatāmattameva.
Idāni yamatthaṃ assosuṃ, taṃ pakāsetuṃ
samaṇo khalu, bho, gotamotiādi vuttaṃ.
Tattha samitapāpattā samaṇoti veditabbo.
Khalūti anussavatthe nipāto.
Bhoti tesaṃ aññamaññaṃ ālapanamattaṃ.
Gotamoti bhagavato gottavasena paridīpanaṃ,
tasmā ‘‘samaṇo khalu, bho, gotamo’’ti ettha samaṇo kira, bho,
gotamagottoti evamattho daṭṭhabbo. Sakyaputtoti
idaṃ pana bhagavato uccākulaparidīpanaṃ. Sakyakulā
pabbajitoti saddhāpabbajitabhāvaparidīpanaṃ, kenaci
pārijuññena anabhibhūto aparikkhīṇaṃyeva taṃ kulaṃ pahāya saddhāya
pabbajitoti vuttaṃ hoti. Taṃ kho panāti
itthambhūtākhyānatthe upayogavacanaṃ, tassa kho pana bhoto
gotamassāti attho. Kalyāṇoti
kalyāṇaguṇasamannāgato, seṭṭhoti vuttaṃ hoti.
Kittisaddoti kittiyeva, thutighoso vā.
Abbhuggatoti sadevakaṃ lokaṃ ajjhottharitvā uggato. Kinti?
Itipi so bhagavā…pe… buddho bhagavāti.
Tatrāyaṃ padasambandho – so bhagavā itipi arahaṃ, itipi
sammāsambuddho…pe… itipi bhagavāti. Iminā ca iminā ca kāraṇenāti
vuttaṃ hoti.
Tattha ‘‘ārakattā, arīnaṃ arānañca hatattā,
paccayādīnaṃ arahattā, pāpakaraṇe rahābhāvāti imehi kāraṇehi so
bhagavā arahanti veditabbo’’tiādinā nayena
mātikaṃ nikkhipitvā sabbāneva etāni padāni
visuddhimagge (visuddhi. 1.125-127) buddhānussatiniddese
vitthāritānīti tato nesaṃ vitthāro gahetabbo.
Soimaṃ
lokanti so bhavaṃ gotamo imaṃ lokaṃ, idāni vattabbaṃ
nidasseti. Sadevakanti saha devehi
sadevakaṃ. Evaṃ saha mārena samārakaṃ. Saha
brahmunā sabrahmakaṃ. Saha samaṇabrāhmaṇehi
sassamaṇabrāhmaṇiṃ. Pajātattā
pajā, taṃ pajaṃ. Saha devamanussehi
sadevamanussaṃ. Tattha sadevakavacanena
pañcakāmāvacaradevaggahaṇaṃ veditabbaṃ, samārakavacanena
chaṭṭhakāmāvacaradevaggahaṇaṃ, sabrahmakavacanena
brahmakāyikādibrahmaggahaṇaṃ, sassamaṇabrāhmaṇivacanena sāsanassa
paccatthikapaccāmittasamaṇabrāhmaṇaggahaṇaṃ,
samitapāpabāhitapāpasamaṇabrāhmaṇaggahaṇañca, pajāvacanena
sattalokaggahaṇaṃ, sadevamanussavacanena
sammutidevaavasesamanussaggahaṇaṃ. Evamettha tīhi padehi okāsalokena
saddhiṃ sattaloko, dvīhi pajāvasena sattalokova gahitoti veditabbo.
Aparo nayo – sadevakaggahaṇena arūpāvacaraloko
gahito, samārakaggahaṇena chakāmāvacaradevaloko, sabrahmakaggahaṇena
rūpībrahmaloko, sassamaṇabrāhmaṇādiggahaṇena catuparisavasena,
sammutidevehi vā saha manussaloko, avasesasabbasattaloko vā. Porāṇā
panāhu – sadevakanti devatāhi saddhiṃ
avasesalokaṃ. Samārakanti mārena saddhiṃ
avasesalokaṃ. Sabrahmakanti brahmehi
saddhiṃ avasesalokaṃ. Evaṃ sabbepi tibhavūpage satte tīhākārehi tīsu
padesu pakkhipitvā puna dvīhi padehi pariyādātuṃ
sassamaṇabrāhmaṇiṃ pajaṃ sadevamanussanti vuttaṃ. Evaṃ
pañcahi padehi tena tenākārena tedhātukameva pariyādinnanti.
Sayaṃ abhiññā sacchikatvā
pavedetīti sayanti sāmaṃ, aparaneyyo
hutvā. Abhiññāti abhiññāya, adhikena ñāṇena
ñatvāti attho. Sacchikatvāti paccakkhaṃ
katvā , etena anumānādipaṭikkhepo kato.
Pavedetīti bodheti ñāpeti pakāseti.
So dhammaṃ deseti
ādikalyāṇaṃ…pe… pariyosānakalyāṇanti so bhagavā sattesu
kāruññataṃ paṭicca hitvāpi anuttaraṃ vivekasukhaṃ dhammaṃ
deseti. Tañca kho appaṃ vā bahuṃ vā desento
ādikalyāṇādippakārameva deseti, ādimhipi kalyāṇaṃ bhaddakaṃ
anavajjameva katvā deseti, majjhepi,
pariyosānepi kalyāṇaṃ bhaddakaṃ anavajjameva katvā desetīti vuttaṃ
hoti.
Tattha atthi desanāya ādimajjhapariyosānaṃ, atthi
sāsanassa. Desanāya tāva catuppadikāyapi
gāthāya paṭhamapādo ādi nāma, tato dve majjhaṃ nāma, ante eko
pariyosānaṃ nāma. Ekānusandhikassa suttassa nidānaṃ ādi, idamavocāti
pariyosānaṃ, ubhinnaṃ antarā majjhaṃ. Anekānusandhikassa suttassa
paṭhamānusandhi ādi, ante anusandhi pariyosānaṃ, majjhe eko vā dve
vā bahū vā majjhameva.
Sāsanassa
sīlasamādhivipassanā ādi nāma. Vuttampi cetaṃ – ‘‘ko cādi kusalānaṃ
dhammānaṃ, sīlañca suvisuddhaṃ diṭṭhi ca ujukā’’ti (saṃ. ni. 5.369).
‘‘Atthi, bhikkhave, majjhimā paṭipadā tathāgatena abhisambuddhā’’ti
evaṃ vutto pana ariyamaggo majjhaṃ nāma. Phalañceva nibbānañca
pariyosānaṃ nāma. ‘‘Tasmātiha tvaṃ, brāhmaṇa, brahmacariyaṃ
etaṃpāraṃ etaṃpariyosāna’’nti ettha phalaṃ pariyosananti vuttaṃ.
‘‘Nibbānogadhañhi, āvuso visākha, brahmacariyaṃ vussati
nibbānaparāyaṇaṃ nibbānapariyosāna’’nti (ma. ni. 1.466) ettha
nibbānaṃ pariyosānanti vuttaṃ. Idha pana
desanāya ādimajjhapariyosānaṃ adhippetaṃ. Bhagavā hi dhammaṃ desento
ādimhi sīlaṃ dassetvā majjhe maggaṃ pariyosāne nibbānaṃ dasseti.
Tena vuttaṃ – ‘‘so dhammaṃ deseti ādikalyāṇaṃ majjhekalyāṇaṃ
pariyosānakalyāṇa’’nti. Tasmā aññopi dhammakathiko dhammaṃ kathento
–
‘‘Ādimhi sīlaṃ dasseyya, majjhe maggaṃ vibhāvaye;
Pariyosānamhi nibbānaṃ, esā kathikasaṇṭhitī’’ti.
Sātthaṃ sabyañjananti
yassa hi yāgubhattaitthipurisādivaṇṇanānissitā desanā hoti, na so
sātthaṃ deseti. Bhagavā pana tathārūpaṃ desanaṃ pahāya
catusatipaṭṭhānādinissitaṃ desanaṃ deseti. Tasmā ‘‘sātthaṃ
desetī’’ti vuccati. Yassa pana desanā
ekabyañjanādiyuttā vā sabbaniroṭṭhabyañjanā vā
sabbavissaṭṭhabyañjanā vā sabbaniggahitabyañjanā vā, tassa
damiḷakirātayavanādimilakkhānaṃ bhāsā viya
byañjanapāripūriyā abhāvato abyañjanā nāma desanā hoti. Bhagavā pana
–
‘‘Sithilaṃ dhanitañca dīgharassaṃ, lahukaṃ
garukañca niggahītaṃ;
Sambandhaṃ vavatthitaṃ vimuttaṃ, dasadhā
byañjanabuddhiyā pabhedo’’ti. –
Evaṃ vuttaṃ dasavidhaṃ byañjanaṃ amakkhetvā
paripuṇṇabyañjanameva katvā dhammaṃ deseti. Tasmā ‘‘sabyañjanaṃ
katvā desetī’’ti vuccati. Kevalaparipuṇṇanti
ettha kevalanti sakalādhivacanaṃ.
Paripuṇṇanti anūnādhikavacanaṃ. Idaṃ vuttaṃ
hoti – sakalaparipuṇṇameva deseti, ekadesanāpi aparipuṇṇā natthīti.
Parisuddhanti nirupakkilesaṃ. Yo hi ‘‘imaṃ
dhammadesanaṃ nissāya lābhaṃ vā sakkāraṃ vā labhissāmī’’ti deseti,
tassa aparisuddhā desanā nāma hoti. Bhagavā pana lokāmisanirapekkho
hitapharaṇeneva mettābhāvanāya muduhadayo
ullumpanasabhāvasaṇṭhitena cittena deseti. Tasmā parisuddhaṃ
desetīti vuccati. Brahmacariyaṃ pakāsetīti
ettha brahmacariyanti sikkhattayasaṅgahitaṃ sakalaṃ sāsanaṃ. Tasmā
brahmacariyaṃ pakāsetīti so dhammaṃ deseti ādikalyāṇaṃ…pe…
parisuddhaṃ, evaṃ desento ca sikkhattayasaṅgahitaṃ
sakalasāsanabrahmacariyaṃ pakāsetīti evamettha attho daṭṭhabbo.
Brahmacariyanti seṭṭhaṭṭhena brahmabhūtaṃ
cariyaṃ, brahmabhūtānaṃ vā buddhādīnaṃ cariyanti vuttaṃ hoti.
Sādhu kho panāti
sundaraṃ kho pana, atthāvahaṃ sukhāvahanti vuttaṃ hoti.
Tathārūpānaṃ arahatanti yathārūpo so bhavaṃ
gotamo, evarūpānaṃ anekehipi kappakoṭisatasahassehi
dullabhadassanānaṃ byāmappabhāparikkhittehi
asītianubyañjanapaṭimaṇḍitehi dvattiṃsamahāpurisalakkhaṇavarehi
samākiṇṇamanoramasarīrānaṃ anappakadassanānaṃ
atimadhuradhammanigghosānaṃ yathābhūtaguṇādhigamena loke arahantoti
laddhasaddānaṃ arahataṃ. Dassanaṃ hotīti
pasādasommāni akkhīni ummīletvā dassanamattampi sādhu hoti. Sace
pana aṭṭhaṅgasamannāgatena brahmassarena dhammaṃ desentassa
ekapadampi sotuṃ labhissāma, sādhutaraṃyeva bhavissatīti
evaṃ ajjhāsayaṃ katvā. Yena
bhagavā tenupasaṅkamiṃsūti sabbakiccāni pahāya tuṭṭhamānasā
agamaṃsu. Añjaliṃ paṇāmetvāti ete
ubhatopakkhikā, te evaṃ cintesuṃ – ‘‘sace no micchādiṭṭhikā
codessanti ‘kasmā tumhe samaṇaṃ gotamaṃ vanditthā’ti, tesaṃ ‘kiṃ
añjalikaraṇamattenāpi vanditaṃ hotī’ti vakkhāma
. Sace no sammādiṭṭhikā codessanti ‘kasmā bhagavantaṃ na
vanditthā’ti, ‘kiṃ sīsena bhūmiṃ paharanteneva vanditaṃ hoti. Nanu
añjalikammampi vandanā evā’ti vakkhāmā’’ti.
Nāmagottanti
, ‘‘bho gotama, ahaṃ asukassa putto datto nāma
mitto nāma idhāgato’’ti vadantā nāmaṃ sāventi nāma. ‘‘Bho gotama,
ahaṃ vāseṭṭho nāma kaccāno nāma idhāgato’’ti vadantā gottaṃ sāventi
nāma. Ete kira daliddā jiṇṇakulaputtā ‘‘parisamajjhe nāmagottavasena
pākaṭā bhavissāmā’’ti evaṃ akaṃsu. Ye pana
tuṇhībhūtā nisīdiṃsu, te kerāṭikā ceva andhabālā ca. Tattha
kerāṭikā ‘‘ekaṃ dve kathāsallāpe karonte vissāsiko hoti, atha
vissāse sati ekaṃ dve bhikkhā adātuṃ na yutta’’nti tato attānaṃ
mocentā tuṇhībhūtā nisīdanti. Andhabālā aññāṇatāyeva
avakkhittamattikāpiṇḍā viya yattha katthaci tuṇhībhūtā nisīdanti.
Venāgapurikoti
venāgapuravāsī. Etadavocāti pādantato
paṭṭhāya yāva kesaggā tathāgatassa sarīraṃ olokento
asītianubyañjanasamujjalehi dvattiṃsamahāpurisalakkhaṇehi
paṭimaṇḍitaṃ sarīrā nikkhamitvā samantato asītihatthappadesaṃ
ajjhottharitvā ṭhitāhi chabbaṇṇāhi ghanabuddharaṃsīhi samparivāritaṃ
tathāgatassa sarīraṃ disvā sañjātavimhayo vaṇṇaṃ bhaṇanto etaṃ
‘‘acchariyaṃ, bho gotamā’’tiādivacanaṃ avoca.
Tattha yāvañcidanti
adhimattappamāṇaparicchedavacanametaṃ. Tassa vippasannapadena
saddhiṃ sambandho. Yāvañca vippasannāni adhimattavippasannānīti
attho. Indriyānīti cakkhādīni cha
indriyāni. Tassa hi pañcannaṃ indriyānaṃ patiṭṭhitokāsassa
vippasannataṃ disvā tesaṃ vippasannatā pākaṭā ahosi. Yasmā pana sā
mane vippasanneyeva hoti, avippasannacittānañhi indriyappasādo nāma
natthi, tasmāssa manindriyappasādopi pākaṭo ahosi. Taṃ esa
vippasannataṃ gahetvā ‘‘vippasannāni
indriyānī’’ti āha. Parisuddhoti nimmalo.
Pariyodātoti pabhassaro.
Sāradaṃbadarapaṇḍunti saradakāle jātaṃ
nātisuparipakkaṃ badaraṃ. Tañhi parisuddhañceva hoti pariyodātañca.
Tālapakkanti suparipakkatālaphalaṃ.
Sampati bandhanā pamuttanti taṃkhaṇaññeva
bandhanā pamuttaṃ. Tassa hi bandhanamūlaṃ apanetvā paramukhaṃ katvā
phalake ṭhapitassa caturaṅgulamattaṃ ṭhānaṃ olokentānaṃ parisuddhaṃ
pariyodātaṃ hutvā khāyati. Taṃ sandhāyevamāha
. Nekkhaṃ jambonadanti surattavaṇṇassa
jambonadasuvaṇṇassa ghaṭikā.
Dakkhakammāraputtasuparikammakatanti dakkhena
suvaṇṇakāraputtena suṭṭhu kataparikammaṃ.
Ukkāmukhe sukusalasampahaṭṭhanti suvaṇṇakārauddhane pacitvā
sukusalena suvaṇṇakārena ghaṭṭanaparimajjanahaṃsanena suṭṭhu
pahaṭṭhaṃ suparimadditanti attho. Paṇḍukambale
nikkhittanti agginā pacitvā dīpidāṭhāya ghaṃsitvā
gerukaparikammaṃ katvā rattakambale ṭhapitaṃ.
Bhāsateti sañjātaobhāsatāya bhāsate. Tapateti
andhakāraviddhaṃsanatāya tapate. Virocatīti
vijjotamānaṃ hutvā virocati, sobhatīti attho.
Uccāsayanamahāsayanānīti
ettha atikkantappamāṇaṃ uccāsayanaṃ nāma, āyatavitthataṃ
akappiyabhaṇḍaṃ mahāsayanaṃ nāma. Idāni tāni dassento
seyyathidaṃ, āsandītiādimāha. Tattha
āsandīti atikkantappamāṇaṃ āsanaṃ.
Pallaṅkoti pādesu vāḷarūpāni ṭhapetvā kato.
Gonakoti dīghalomako mahākojavo.
Caturaṅgulādhikāni kira tassa lomāni. Cittakoti
vānacittaṃ uṇṇāmayattharaṇaṃ. Paṭikāti
uṇṇāmayo setattharako. Paṭalikāti
ghanapuppho uṇṇāmayattharako, yo
āmalakapaṭṭotipi vuccati. Tūlikāti tiṇṇaṃ
tūlānaṃ aññatarapuṇṇā tūlikā. Vikatikāti
sīhabyagghādirūpavicitro uṇṇāmayattharako.
Uddalomīti ubhatodasaṃ uṇṇāmayattharaṇaṃ. Keci ekato
uggatapupphanti vadanti. Ekantalomīti
ekatodasaṃ uṇṇāmayattharaṇaṃ. Keci ubhato uggatapupphanti vadanti.
Kaṭṭissanti ratanaparisibbitaṃ
koseyyakaṭṭissamayaṃ paccattharaṇaṃ. Koseyyanti
ratanaparisibbitameva kosiyasuttamayaṃ paccattharaṇaṃ.
Kuttakanti soḷasannaṃ nāṭakitthīnaṃ ṭhatvā
naccanayoggaṃ uṇṇāmayattharaṇaṃ. Hatthattharādayo
hatthipiṭṭhādīsu attharaṇakaattharakā ceva
hatthirūpādīni dassetvā kataattharakā ca.
Ajinappaveṇīti ajinacammehi mañcappamāṇena sibbitvā
katappaveṇī. Sesaṃ heṭṭhā vuttatthameva.
Nikāmalābhīti
atikāmalābhī icchiticchitalābhī. Akicchalābhīti
adukkhalābhī. Akasiralābhīti vipulalābhī
mahantalābhī, uḷāruḷārāneva labhati maññeti sandhāya vadati. Ayaṃ
kira brāhmaṇo sayanagaruko, so bhagavato vippasannindriyāditaṃ disvā
‘‘addhā esa evarūpesu uccāsayanamahāsayanesu nisīdati ceva nipajjati
ca. Tenassa vippasannāni indriyāni, parisuddho chavivaṇṇo
pariyodāto’’ti maññamāno imaṃ senāsanavaṇṇaṃ kathesi.
Laddhāca
pana na kappantīti ettha kiñci kiñci kappati.
Suddhakoseyyañhi mañcepi attharituṃ vaṭṭati, gonakādayo ca
bhūmattharaṇaparibhogena, āsandiyā pāde chinditvā, pallaṅkassa
vāḷe bhinditvā, tūlikaṃ vijaṭetvā
‘‘bimbohanañca kātu’’nti (cūḷava. 297) vacanato imānipi ekena
vidhānena kappanti. Akappiyaṃ pana upādāya sabbāneva na kappantīti
vuttāni.
Vanantaññeva pavisāmīti
araññaṃyeva pavisāmi. Yadevāti yāniyeva.
Pallaṅkaṃ ābhujitvāti samantato
ūrubaddhāsanaṃ bandhitvā. Ujuṃ kāyaṃ paṇidhāyāti
aṭṭhārasa piṭṭhikaṇṭake koṭiyā koṭiṃ paṭipādento ujuṃ kāyaṃ
ṭhapetvā. Parimukhaṃ satiṃ upaṭṭhapetvāti
kammaṭṭhānābhimukhaṃ satiṃ ṭhapetvā, pariggahitaniyyānaṃ vā katvāti
attho. Vuttañhetaṃ – ‘‘parīti pariggahaṭṭho. Mukhanti niyyānaṭṭho.
Satīti upaṭṭhānaṭṭho. Tena vuccati parimukhaṃ satiṃ upaṭṭhapetvā’’ti
(paṭi. ma. 1.164). Upasampajja viharāmīti
paṭilabhitvā paccakkhaṃ katvā viharāmi. Evaṃbhūtoti
evaṃ paṭhamajjhānādīsu aññatarasamaṅgī hutvā.
Dibbo me eso tasmiṃ samaye caṅkamo hotīti cattāri hi
rūpajjhānāni samāpajjitvā caṅkamantassa caṅkamo dibbacaṅkamo nāma
hoti, samāpattito vuṭṭhāya caṅkamantassāpi caṅkamo dibbacaṅkamoyeva.
Ṭhānādīsupi eseva nayo. Tathā itaresu dvīsu vihāresu.
Soevaṃ
pajānāmi ‘‘rāgo me pahīno’’ti mahābodhipallaṅke
arahattamaggena pahīnarāgameva dassento ‘‘so evaṃ pajānāmi rāgo me
pahīno’’ti āha. Sesapadesupi eseva nayo. Iminā pana kiṃ kathitaṃ
hotīti? Paccavekkhaṇā kathitā, paccavekkhaṇāya phalasamāpatti
kathitā. Phalasamāpattiñhi samāpannassapi samāpattito vuṭṭhitassāpi
caṅkamādayo ariyacaṅkamādayo honti. Sesamettha uttānatthamevāti.
|
63.- Venaga
1-7
1. Một thời, Thế Tôn đang đi du hành giữa dân chúng Kosala cùng
với đại chúng Tỷ-kheo, đi đến một làng Bà-la-môn Kosala, tên là
Venàgapura. Các gia chủ Bà-la-môn ở Venàgapura được nghe: "Sa-môn
Gotama, ḍng họ Thích-ca, xuất gia từ gia tộc Thích-ca đến
Venàgapura. Tiếng đồn tốt đẹp sau đây được truyền đi về Thế Tôn
Gotama: "Đây là Thế Tôn, bậc A-la-hán, Chánh Đẳng Giác, Minh Hạnh
Túc, Thiện Thệ, Thế Gian Giải, Vô Thượng Sĩ Điều Ngự Trượng Phu,
Thiên Nhân sư, Phật, Thế Tôn. Ngài với thắng trí, tự thân chứng ngộ
và tuyên bố về thế giới này, cùng với Thiên Giới, Ma Giới, Phạm
Thiên Giới, cùng với chúng Sa-môn, Bà-la-môn, các loài Trời, loài
Người. Ngài thuyết pháp, sơ thiện, trung thiện, hậu thiện, có nghĩa,
có văn, và giới thiệu đời sống Phạm hạnh hoàn toàn đầy đủ trong
sạch". Tốt đẹp thay được chiêm ngưỡng một vị A-la-hán như vậy".
2. Rồi các Bà-la-môn gia chủ ở Venàgapura đi đến Thế Tôn, sau khi
đến, có người đảnh lễ Sa-môn Gotama rồi ngồi xuống một bên; có người
nói lên với Sa-môn Gotama những lời chào đón hỏi thăm rồi ngồi xuống
một bên; có người chắp tay vái chào Sa-môn Gotama rồi ngồi xuống một
bên; có người xưng tên và ḍng họ rồi ngồi xuống một bên; có người
im lặng rồi ngồi xuống một bên. Ngồi xuống một bên, Bà-la-môn
Vacchagotta, người xứ Venàgapura bạch Thế Tôn:
3- Thật vi diệu thay, Tôn giả Gotama! Thật hy hữu thay, Tôn giả
Gotama! Các căn của Tôn giả Gotama thật trong sáng, màu da thật
thanh tịnh chói sáng. Ví như, thưa Tôn giả Gotama, trái táo vàng vào
mùa thu, được thanh tịnh chói sáng; cũng vậy, các căn của Tôn giả
Gotama thật trong sáng, màu da thật thanh tịnh chói sáng. Ví như,
thưa Tôn giả Gotama, trái cây tala chín vừa rời khỏi cành, thanh
tịnh, chói sáng; cũng vậy, các căn của Tôn giả Gotama thật trong
sáng, màu da thật thanh tịnh, chói sáng. Ví như, thưa Tôn giả
Gotama, một đồ trang sức bằng vàng đỏ, được người thợ vàng thiện xảo
khéo luyện trong ḷ, khéo đạp và đặt trên tấm vải vàng, được chiếu
sáng, chói sáng, rực sáng; cũng vậy, các căn của Tôn giả Gotama thật
trong sáng, màu da thật thanh tịnh chói sáng.
Thưa Tôn giả Gotama, c̣n các giường cao và lớn như ghế bành, nệm
trải giường bằng lông cừu, vải trải giường nhiều tấm, nhiều màu,
chăn len trắng, chăn len thêu bông, nệm bông, nệm thêu h́nh các con
thú, mền bằng lông thú cả hai phía, mền bằng lông thú một phía, mền
có đính ngọc, mền bằng lụa, tấm thảm lớn có thể chứa mười sáu người
múa, nệm voi, nệm ngựa, nệm xe, nệm bằng da sơn dương khâu lại với
nhau, nệm bằng da con sơn dương gọi là Kadali, tấm thảm có lầu che
phía trên, ghế dài có hai đầu gối chân màu đỏ. Các loại giường cao
và giường lớn như vậy, chắc Tôn giả Gotama có được không khó khăn,
có được không mệt nhọc, có được không phí sức?
4. - Này Bà-la-môn, các giường cao và lớn ấy, như ghế bành ... có
hai đầu gối chân màu đỏ, thật rất khó được các vật ấy. Và nếu có
được, cũng không thích hợp với những người xuất gia.
Này Bà-la-môn, có ba loại giường cao và giường lớn này, nay Ta
được chúng không khó khăn, có được không mệt nhọc, có được không phí
sức. Thế nào là ba?
Giường cao, giường lớn chư Thiên, giường cao, giường lớn Phạm
thiên, giường cao, giường lớn Bậc thánh. Ba giường cao, giường lớn
này, này Bà-la-môn, Ta được chúng không khó khăn, có được không mệt
nhọc, có được không phí sức.
5- Và thưa Tôn giả Gotama, thế nào là giường cao, giường lớn chư
Thiên, mà Tôn giả Gotama được không có khó khăn ... được chúng không
có phí sức?
Ở đây, này Bà-la-môn, Ta sống gần một làng hay một thị trấn. Buổi
sáng, Ta đắp y, cầm y bát, đi vào làng ấy hay vào thị trấn ấy để
khất thực. Sau khi ăn xong, trên con đường đi khất thực trở về, Ta
đi đến góc cuối của ngôi rừng. Ở tại đấy, Ta lượm cỏ hay lá chất
thành một đống, rồi ta ngồi kiết già, lưng thẳng, để niệm trước mặt,
ly dục, ly pháp bất thiện, Ta chứng đạt và an trú sơ Thiền, một
trạng thái hỷ lạc do ly dục sanh, có tầm có tứ. Làm cho chỉ tịnh tầm
và tứ, Ta chứng đạt và an trú Thiền thứ hai, một trạng thái hỷ lạc
do định sanh, không tầm không tứ, nội tĩnh nhất tâm. Ly hỷ, trú xả,
chánh niệm tỉnh giác, thân cảm lạc thọ mà các bậc Thánh gọi là xả
niệm lạc trú, Ta chứng đạt và an trú Thiền thứ ba. Đoạn lạc và đoạn
khổ, chấm dứt hỷ ưu đă cảm thọ trước, Ta chứng đạt và an trú Thiền
thứ tư, không khổ lạc, xả niệm thanh tịnh.
Này Bà-la-môn, trong trạng thái như vậy, nếu ta đi kinh hành,
thời trong lúc ấy, chỗ kinh hành của Ta thuộc chư Thiên. Này
Bà-la-môn, trong trạng thái như vậy, nếu ta đứng, thời trong lúc ấy,
chỗ đứng của Ta thuộc chư Thiên. Này Bà-la-môn, trong trạng thái như
vậy, nếu ta ngồi, thời trong lúc ấy, chỗ ngồi của ta thuộc Chư
Thiên. Này Bà-la-môn, trong trạng thái như vậy, nếu ta nằm, thời
trong lúc ấy giường cao và giường lớn của Ta thuộc chư Thiên. Này
Bà-la-môn, đây là giường cao, giường lớn thuộc chư Thiên, mà Ta có
được không khó khăn, được chúng không có mệt nhọc, được chúng không
phí sức.
- Thật vi diệu thay, Tôn giả Gotama! Thật hy hữu thay, Tôn giả
Gotama! Ai khác, ngoài Tôn giả Gotama, có thể có được giường cao,
giường lớn chư Thiên như vậy, được chúng không có khó khăn, được
chúng không có mệt nhọc, được chúng không có phí sức!
6. -Thế nào, thưa Tôn giả Gotama, thế nào là giường cao, giường
lớn Phạm thiên, mà Tôn giả Gotama được chúng không khó khăn, được
chúng không mệt nhọc, được chúng không phí sức?
Ở đây, này Bà-la-môn, Ta sống gần một làng hay một thị trấn. Buổi
sáng, Ta đắp y, cầm y bát, đi vào làng ấy hay thị trấn ấy để khất
thực. Sau khi ăn xong, trên con đường đi khất thực trở về, Ta đi đến
góc cuối của ngôi rừng. Ở tại đấy, Ta lượm cỏ hay lá chất thành một
đống, rồi ta ngồi kiết già, lưng thẳng, để niệm trước mặt. Ta an
trú, biến măn một phương với tâm câu hữu với từ, cũng vậy phương thứ
hai, cũng vậy phương thứ ba, cũng vậy phương thứ tư. Như vậy, cùng
khắp thế giới, trên, dưới, bề ngang, hết thảy phương xứ cùng khắp vô
biên giới.Ta an trú biến măn với tâm câu hữu với từ, quảng đại, đại
hành, vô biên, không hận, không sân. Với tâm câu hữu với bi, ... Với
tâm câu hữu với hỷ, ... Với tâm câu hữu với xả, cũng vậy phương thứ
hai ... quảng đại, đại hành, vô biên, không hận, không sân.
Này Bà-la-môn, trong trạng thái như vậy, nếu ta đi kinh hành,
thời trong lúc ấy, chỗ kinh hành của Ta thuộc Phạm Thiên. Này
Bà-la-môn, trong trạng thái như vậy, nếu ta đứng, thời trong lúc ấy,
chỗ đứng của Ta thuộc Phạm Thiên. Này Bà-la-môn, trong trạng thái
như vậy, nếu ta ngồi, thời trong lúc ấy, chỗ Ta ngồi thuộc Phạm
Thiên. Này Bà-la-môn, trong trạng thái như vậy, nếu Ta nằm, thời
trong lúc ấy, các giường cao giường lớn của Ta thuộc Phạm Thiên. Này
Bà-la-môn, đây là giường cao, giường lớn thuộc Phạm Thiên, mà Ta có
được không khó khăn, được chúng không có mệt nhọc, được chúng không
phí sức.
Thật vi diệu thay, Tôn giả Gotama! Thật hy hữu thay, Tôn giả
Gotama! Ai khác, ngoài Tôn giả Gotama, có thể có được giường cao,
giường lớn Phạm Thiên như vậy, được chúng không có khó khăn, được
chúng không có mệt nhọc, được chúng không có phí sức!
7. Thế nào, thưa Tôn giả Gotama, thế nào là giường cao, giường
lớn bậc Thánh, mà Tôn giả Gotama được chúng không khó khăn, được
chúng không mệt nhọc, được chúng không phí sức?
Ở đây, này Bà-la-môn, Ta sống gần một làng hay một thị trấn. Buổi
sáng, Ta đắp y, cầm y bát, đi vào làng ấy hay thị trấn ấy để khất
thực. Sau khi ăn xong, trên con đường đi khất thực trở về, Ta đi đến
góc cuối của ngôi rừng. Ở tại đấy, Ta lượm cỏ hay lá chất thành một
đống, rồi ta ngồi kiết già, lưng thẳng, để niệm trước mặt. Ta biết
rơ như sau: "Tham ái đă được Ta đoạn tận, chặt đứt từ gốc rễ, làm
cho như thân cây tala, làm cho không thể hiện hữu, làm cho không thể
sanh khởi trong tương lai. Sân đă được ta đoạn tận, chặt đứt từ gốc
rễ, làm cho như thân cây tala, làm cho không thể hiện hữu, làm cho
không thể sanh khởi trong tương lai. Si đă được Ta đoạn tận, chặt
đứt từ gốc rễ, làm cho như thân cây tala, làm cho không thể hiện
hữu, làm cho không thể sanh khởi trong tương lai".
Này Bà-la-môn, trong trạng thái như vậy, nếu ta đi kinh hành,
thời trong lúc ấy, chỗ kinh hành của Ta thuộc bậc Thánh. Này
Bà-la-môn, trong trạng thái như vậy, nếu ta đứng, thời trong lúc ấy,
chỗ đứng của Ta thuộc bậc Thánh. Này Bà-la-môn, trong trạng thái như
vậy, nếu ta ngồi, thời trong lúc ấy, chỗ Ta ngồi thuộc bậc Thánh.
Này Bà-la-môn, trong trạng thái như vậy, nếu ta nằm, thời trong lúc
ấy, các giường cao, giường lớn, của Ta thuộc bậc Thánh. Này
Bà-la-môn, đây là giường cao, giường lớn thuộc bậc Thánh, mà Ta có
được, không có khó khăn, được chúng không có mệt nhọc, được chúng
không phí sức.
- Thật vi diệu thay, Tôn giả Gotama! Thật hy hữu thay, Tôn giả
Gotama! Ai khác, ngoài Tôn giả Gotama, có thể có được giường cao,
giường lớn bậc Thánh như vậy, được chúng không có khó khăn, được
chúng không có mệt nhọc, được chúng không có phí sức!
Thật vi diệu thay, Tôn giả Gotama! Thật vi diệu thay, Tôn giả
Gotama! Thưa Tôn giả, như người dựng đứng những ǵ bị quăng ngă
xuống, hay tŕnh bày cái ǵ bị che kín, hay chỉ đường cho người bị
lạc hướng, hay cầm đèn sáng vào bóng tối để những ai có mắt có thể
thấy sắc. Cũng vậy, Chánh pháp đă được Tôn giả Gotama dùng nhiều
phương tiện thuyết giảng. Con nay xin quy y Tôn giả Gotama, quy y
Pháp, quy y Tăng. Mong Tôn giả Gotama nhận con làm đệ tử cư sĩ, từ
nay cho đến mạng chung, con trọn đời quy ngưỡng.
|
4. Sarabhasuttaṃ
65.
Evaṃ me sutaṃ – ekaṃ samayaṃ bhagavā rājagahe viharati gijjhakūṭe
pabbate. Tena kho pana samayena sarabho nāma paribbājako
acirapakkanto hoti imasmā dhammavinayā. So rājagahe parisati
[parisatiṃ (sī. pī.)] evaṃ vācaṃ bhāsati –
‘‘aññāto mayā samaṇānaṃ sakyaputtikānaṃ dhammo. Aññāya ca panāhaṃ
samaṇānaṃ sakyaputtikānaṃ dhammaṃ evāhaṃ tasmā dhammavinayā
apakkanto’’ti. Atha kho sambahulā bhikkhū pubbaṇhasamayaṃ nivāsetvā
pattacīvaramādāya rājagahaṃ piṇḍāya pavisiṃsu.
Assosuṃ kho te bhikkhū sarabhassa paribbājakassa rājagahe parisati
evaṃ vācaṃ bhāsamānassa – ‘‘aññāto mayā
samaṇānaṃ sakyaputtikānaṃ dhammo. Aññāya ca panāhaṃ samaṇānaṃ
sakyaputtikānaṃ dhammaṃ evāhaṃ tasmā dhammavinayā apakkanto’’ti.
Atha kho te bhikkhū rājagahe piṇḍāya caritvā
pacchābhattaṃ piṇḍapātapaṭikkantā yena bhagavā tenupasaṅkamiṃsu;
upasaṅkamitvā bhagavantaṃ abhivādetvā ekamantaṃ nisīdiṃsu. Ekamantaṃ
nisinnā kho te bhikkhū bhagavantaṃ etadavocuṃ – ‘‘sarabho nāma,
bhante, paribbājako acirapakkanto imasmā dhammavinayā. So rājagahe
parisati evaṃ vācaṃ bhāsati – ‘aññāto mayā samaṇānaṃ sakyaputtikānaṃ
dhammo. Aññāya ca panāhaṃ samaṇānaṃ sakyaputtikānaṃ dhammaṃ evāhaṃ
tasmā dhammavinayā apakkanto’ti. Sādhu bhante, bhagavā yena
sippinikātīraṃ [sappinikātīraṃ (sī. pī.),
sappiniyā tīraṃ (syā. kaṃ.)] paribbājakārāmo
yena sarabho paribbājako tenupasaṅkamatu
anukampaṃ upādāyā’’ti. Adhivāsesi bhagavā tuṇhībhāvena.
Atha kho bhagavā sāyanhasamayaṃ paṭisallānā
vuṭṭhito yena sippinikātīraṃ paribbājakārāmo yena sarabho
paribbājako tenupasaṅkami; upasaṅkamitvā paññatte āsane nisīdi
. Nisajja kho bhagavā sarabhaṃ paribbājakaṃ
etadavoca – ‘‘saccaṃ kira tvaṃ, sarabha, evaṃ vadesi – ‘aññāto mayā
samaṇānaṃ sakyaputtikānaṃ dhammo. Aññāya ca panāhaṃ samaṇānaṃ
sakyaputtikānaṃ dhammaṃ evāhaṃ tasmā dhammavinayā apakkanto’’’ti?
Evaṃ vutte sarabho paribbājako tuṇhī ahosi.
Dutiyampi kho, bhagavā sarabhaṃ
paribbājakaṃ etadavoca – ‘‘vadehi, sarabha, kinti te aññāto
samaṇānaṃ sakyaputtikānaṃ dhammo? Sace te aparipūraṃ bhavissati,
ahaṃ paripūressāmi. Sace pana te paripūraṃ bhavissati, ahaṃ
anumodissāmī’’ti. Dutiyampi kho sarabho paribbājako tuṇhī ahosi.
Tatiyampi kho bhagavā sarabhaṃ paribbājakaṃ
etadavoca – (‘‘yo [mayā (syā. kaṃ. pī.)]
kho sarabha paññāyati samaṇānaṃ sakyaputtikānaṃ dhammo)
[( ) sī. potthake natthi] ‘‘vadehi,
sarabha, kinti te aññāto samaṇānaṃ sakyaputtikānaṃ dhammo? Sace te
aparipūraṃ bhavissati, ahaṃ paripūressāmi.
Sace pana te paripūraṃ bhavissati, ahaṃ anumodissāmī’’ti. Tatiyampi
kho sarabho paribbājako tuṇhī ahosi.
Atha kho te paribbājakā sarabhaṃ paribbājakaṃ
etadavocuṃ – ‘‘yadeva kho tvaṃ, āvuso sarabha, samaṇaṃ gotamaṃ
yāceyyāsi tadeva te samaṇo gotamo pavāreti. Vadehāvuso sarabha,
kinti te aññāto samaṇānaṃ sakyaputtikānaṃ dhammo? Sace te aparipūraṃ
bhavissati, samaṇo gotamo paripūressati. Sace pana te paripūraṃ
bhavissati, samaṇo gotamo anumodissatī’’ti. Evaṃ vutte sarabho
paribbājako tuṇhībhūto maṅkubhūto pattakkhandho adhomukho
pajjhāyanto appaṭibhāno nisīdi.
Atha kho bhagavā sarabhaṃ
paribbājakaṃ tuṇhībhūtaṃ maṅkubhūtaṃ pattakkhandhaṃ adhomukhaṃ
pajjhāyantaṃ appaṭibhānaṃ viditvā te paribbājake etadavoca –
‘‘Yo kho maṃ, paribbājakā
[paribbājako (pī. ka.)], evaṃ vadeyya – ‘sammāsambuddhassa te
paṭijānato ime dhammā anabhisambuddhā’ti, tamahaṃ
tattha sādhukaṃ samanuyuñjeyyaṃ
samanugāheyyaṃ samanubhāseyyaṃ. So vata mayā sādhukaṃ
samanuyuñjiyamāno samanugāhiyamāno samanubhāsiyamāno aṭṭhānametaṃ
anavakāso yaṃ so tiṇṇaṃ ṭhānānaṃ nāññataraṃ
[aññataraṃ (ka.)] ṭhānaṃ nigaccheyya, aññena vā aññaṃ
paṭicarissati, bahiddhā kathaṃ apanāmessati, kopañca dosañca
appaccayañca pātukarissati, tuṇhībhūto maṅkubhūto
[tuṇhībhūto vā maṅkubhūto (sī. syā. kaṃ.), tuṇhībhūto vā maṅkubhūto
vā (pī.)] pattakkhandho adhomukho pajjhāyanto appaṭibhāno
nisīdissati, seyyathāpi sarabho paribbājako.
‘‘Yo kho maṃ, paribbājakā, evaṃ vadeyya –
‘khīṇāsavassa te paṭijānato ime āsavā aparikkhīṇā’ti, tamahaṃ tattha
sādhukaṃ samanuyuñjeyyaṃ samanugāheyyaṃ samanubhāseyyaṃ. So vata
mayā sādhukaṃ samanuyuñjiyamāno samanugāhiyamāno samanubhāsiyamāno
aṭṭhānametaṃ anavakāso yaṃ so tiṇṇaṃ ṭhānānaṃ nāññataraṃ ṭhānaṃ
nigaccheyya, aññena vā aññaṃ paṭicarissati, bahiddhā kathaṃ
apanāmessati, kopañca dosañca appaccayañca
pātukarissati, tuṇhībhūto maṅkubhūto pattakkhandho adhomukho
pajjhāyanto appaṭibhāno nisīdissati, seyyathāpi sarabho paribbājako.
‘‘Yo kho maṃ, paribbājakā, evaṃ vadeyya – ‘yassa
kho pana te atthāya dhammo desito, so na niyyāti takkarassa sammā
dukkhakkhayāyā’ti, tamahaṃ tattha sādhukaṃ samanuyuñjeyyaṃ
samanugāheyyaṃ samanubhāseyyaṃ. So vata mayā sādhukaṃ
samanuyuñjiyamāno samanugāhiyamāno samanubhāsiyamāno aṭṭhānametaṃ
anavakāso yaṃ so tiṇṇaṃ ṭhānānaṃ nāññataraṃ ṭhānaṃ nigaccheyya,
aññena vā aññaṃ paṭicarissati, bahiddhā kathaṃ
apanāmessati, kopañca dosañca appaccayañca pātukarissati,
tuṇhībhūto maṅkubhūto pattakkhandho adhomukho pajjhāyanto
appaṭibhāno nisīdissati, seyyathāpi sarabho paribbājako’’ti. Atha
kho bhagavā sippinikātīre paribbājakārāme tikkhattuṃ sīhanādaṃ
naditvā vehāsaṃ pakkāmi.
Atha kho te paribbājakā
acirapakkantassa bhagavato sarabhaṃ paribbājakaṃ samantato
vācāyasannitodakena [vācāsattitodakena (sī.)]
sañjambharimakaṃsu [sañcumbharimakaṃsu (pī., dī.
ni. 1.421) saṃ. ni. 2.243 uparipāṭho viya] – ‘‘seyyathāpi,
āvuso sarabha, brahāraññe jarasiṅgālo ‘sīhanādaṃ nadissāmī’ti
siṅgālakaṃyeva [segālakaṃyeva (sī. syā. kaṃ.
pī.)] nadati, bheraṇḍakaṃyeva nadati
[bhedaṇḍakaṃ (ka.)]; evamevaṃ kho tvaṃ, āvuso sarabha,
aññatreva samaṇena gotamena ‘sīhanādaṃ nadissāmī’ti
siṅgālakaṃyeva nadasi bheraṇḍakaṃyeva nadasi.
Seyyathāpi, āvuso sarabha, ambukasañcarī
[ambakamaddarī (sī.)] ‘purisakaravitaṃ
[phussakaravitaṃ (sī.), pussakaravitaṃ (syā. kaṃ. pī.)]
ravissāmī’ti ambukasañcariravitaṃyeva ravati; evamevaṃ kho tvaṃ,
āvuso sarabha, aññatreva samaṇena gotamena ‘purisakaravitaṃ
ravissāmī’ti, ambukasañcariravitaṃyeva ravasi. Seyyathāpi, āvuso
sarabha, usabho suññāya gosālāya gambhīraṃ naditabbaṃ maññati;
evamevaṃ kho tvaṃ, āvuso sarabha, aññatreva samaṇena gotamena
gambhīraṃ naditabbaṃ maññasī’’ti. Atha kho te paribbājakā sarabhaṃ
paribbājakaṃ samantato vācāyasannitodakena
sañjambharimakaṃsūti. Catutthaṃ.
|
4. Sarabhasuttavaṇṇanā
65. Catutthe
rājagaheti evaṃnāmake
nagare. Gijjhakūṭe pabbateti
gijjhasadisānissa kūṭāni, gijjhā vā tassa kūṭesu vasantīti
gijjhakūṭo, tasmiṃ gijjhakūṭe pabbate. Etenassa rājagahaṃ
gocaragāmaṃ katvā viharantassa vasanaṭṭhānaṃ dassitaṃ.
Gijjhakūṭasmiñhi tathāgataṃ uddissa vihāro
kārito, gijjhakūṭavihārotvevassa nāmaṃ. Tatthāyaṃ tasmiṃ samaye
viharatīti. Sarabho nāma paribbājako acirapakkanto
hotīti sarabhoti evaṃnāmako paribbājako imasmiṃ sāsane
pabbajitvā nacirasseva pakkanto hoti, adhunā vibbhantoti attho.
Sammāsambuddhe hi loke uppanne titthiyā naṭṭhalābhasakkārā ahesuṃ,
tiṇṇaṃ ratanānaṃ mahālābhasakkāro uppajji. Yathāha –
‘‘Tena kho pana samayena bhagavā sakkato hoti
garukato mānito pūjito apacito lābhī
cīvarapiṇḍapātasenāsanagilānapaccayabhesajjaparikkhārānaṃ.
Aññatitthiyā pana paribbājakā asakkatā honti agarukatā amānitā
apūjitā na lābhino
cīvarapiṇḍapātasenāsanagilānapaccayabhesajjaparikkhārāna’’nti
(udā.14; saṃ.ni.1.2.70).
Te evaṃ parihīnalābhasakkārā pañcasatamattā
ekasmiṃ paribbājakārāme sannipatitvā sammantayiṃsu – ‘‘bho, mayaṃ
samaṇassa gotamassa uppannakālato paṭṭhāya hatalābhasakkārā jātā,
samaṇassa gotamassa sāvakānañcassa ekaṃ avaṇṇaṃ upadhāretha, avaṇṇaṃ
pattharitvā etassa sāsanaṃ garahitvā amhākaṃ
lābhasakkāraṃ uppādessāmā’’ti. Te vajjaṃ olokentā – ‘‘tīsu dvāresu
ājīve cāti catūsupi ṭhānesu samaṇassa gotamassa vajjaṃ passituṃ na
sakkā, imāni cattāri ṭhānāni muñcitvā aññattha olokethā’’ti
āhaṃsu. Atha nesaṃ antare eko evamāha – ‘‘ahaṃ
aññaṃ na passāmi, ime anvaḍḍhamāsaṃ sannipatitvā dvāravātapānāni
pidhāya sāmaṇerānampi pavesanaṃ na denti. Jīvitasadisāpi upaṭṭhākā
daṭṭhuṃ na labhanti, āvaṭṭanimāyaṃ osāretvā osāretvā janaṃ āvaṭṭetvā
āvaṭṭetvā khādanti. Sace taṃ mayaṃ āharituṃ sakkhissāma, evaṃ no
lābhasakkārauḷāro bhavissatī’’ti. Aparopi evameva vadanto uṭṭhāsi.
Sabbe ekavādā ahesuṃ. Tato āhaṃsu – ‘‘yo taṃ āharituṃ sakkhissati,
taṃ mayaṃ amhākaṃ samaye jeṭṭhakaṃ karissāmā’’ti.
Tato koṭito paṭṭhāya ‘‘tvaṃ sakkhissasi, tvaṃ
sakkhissasī’’ti pucchitvā ‘‘ahaṃ na sakkhissāmi, ahaṃ na
sakkhissāmī’’ti bahūhi vutte sarabhaṃ pucchiṃsu – ‘‘tvaṃ sakkhissasi
ācariyā’’ti. So āha – ‘‘agaru etaṃ āharituṃ, sace tumhe attano
kathāya ṭhatvā maṃ jeṭṭhakaṃ karissathā’’ti.
Agaru etamācariya āhara, tvaṃ katoyevāsi amhehi jeṭṭhakoti. So āha –
‘‘taṃ āharantena thenetvā vā vilumpitvā vā āharituṃ na sakkā,
samaṇassa pana gotamassa sāvakasadisena hutvā tassa sāvake vanditvā
vattapaṭivattaṃ katvā tesaṃ patte bhattaṃ bhuñjitvā āharituṃ sakkā.
Ruccati vo etassa ettakassa kiriyā’’ti. Yaṃkiñci katvā āharitvā ca
no dehīti. Tena hi maṃ disvā apassantā viya bhaveyyāthāti
paribbājakānaṃ saññaṃ datvā dutiyadivase pātova uṭṭhāya
gijjhakūṭamahāvihāraṃ gantvā diṭṭhadiṭṭhānaṃ bhikkhūnaṃ
pañcapatiṭṭhitena pāde vandi. Bhikkhū āhaṃsu – ‘‘aññe paribbājakā
caṇḍā pharusā, ayaṃ pana saddho bhavissati pasanno’’ti. Bhante,
tumhe ñatvā yuttaṭṭhānasmiṃyeva pabbajitā, mayaṃ pana anupadhāretvā
atittheneva pakkhantā aniyyānikamagge vicarāmāti. So evaṃ vatvā
diṭṭhe diṭṭhe bhikkhū punappunaṃ vandati, nhānodakādīni paṭiyādeti,
dantakaṭṭhaṃ kappiyaṃ karoti, pāde dhovati makkheti, atirekabhattaṃ
labhitvā bhuñjati.
Taṃ iminā nīhārena vasantaṃ
eko mahāthero disvā, ‘‘paribbājaka, tvaṃ saddho pasanno, kiṃ
na pabbajasī’’ti. Ko maṃ, bhante,
pabbājessati. Mayañhi cirakālaṃ bhadantānaṃ paccatthikā hutvā
vicarimhāti. Thero ‘‘sace tvaṃ pabbajitukāmo, ahaṃ taṃ
pabbājessāmī’’ti vatvā pabbājesi. So pabbajitakālato paṭṭhāya
nirantaraṃ vattapaṭivattamakāsi. Atha naṃ thero vatte pasīditvā
nacirasseva upasampādesi. So uposathadivase bhikkhūhi saddhiṃ
uposathaggaṃ pavisitvā bhikkhū mahantena ussāhena pātimokkhaṃ
paggaṇhante disvā ‘‘iminā nīhārena osāretvā osāretvā lokaṃ khādanti,
katipāhena harissāmī’’ti cintesi. So pariveṇaṃ gantvā upajjhāyaṃ
vanditvā, ‘‘bhante, ko nāmo ayaṃ dhammo’’ti pucchi. Pātimokkho nāma,
āvusoti. Uttamadhammo esa, bhante, bhavissatīti. Āma, āvuso,
sakalasāsanadhāraṇī ayaṃ sikkhāti. Bhante, sace esa sikkhādhammo
uttamo, imameva paṭhamaṃ gaṇhāmīti. Gaṇhāvusoti thero sampaṭicchi.
So gaṇhanto paribbājake passitvā ‘‘kīdisaṃ ācariyā’’ti pucchito,
‘‘āvuso, mā cintayittha, katipāhena āharissāmī’’ti vatvā nacirasseva
uggaṇhitvā upajjhāyaṃ āha – ‘‘ettakameva, bhante, udāhu aññampi
atthī’’ti. Ettakameva, āvusoti.
So punadivase yathānivatthapārutova
gahitanīhāreneva pattaṃ gahetvā gijjhakūṭā nikkhamma
paribbājakārāmaṃ agamāsi. Paribbājakā disvā ‘‘kīdisaṃ, ācariya,
nāsakkhittha maññe āvaṭṭanimāyaṃ āharitu’’nti
taṃ parivārayiṃsu. Mā cintayittha, āvuso, āhaṭā me āvaṭṭanimāyā, ito
paṭṭhāya amhākaṃ lābhasakkāro mahā bhavissati. Tumhe aññamaññaṃ
samaggā hotha, mā vivādaṃ akatthāti. Sace te, ācariya, suggahitā,
amhepi naṃ vācehīti. So ādito paṭṭhāya pātimokkhaṃ osāresi. Atha te
sabbepi – ‘‘etha, bho, nagare vicarantā samaṇassa gotamassa avaṇṇaṃ
kathessāmā’’ti anugghāṭitesuyeva nagaradvāresu dvārasamīpaṃ gantvā
vivaṭena dvārena sabbapaṭhamaṃ pavisiṃsu. Evaṃ
saliṅgeneva apakkantaṃ taṃ paribbājakaṃ sandhāya – ‘‘sarabho nāma
paribbājako acirapakkanto hotī’’ti vuttaṃ.
Taṃ divasaṃ pana bhagavā
paccūsasamaye lokaṃ olokento idaṃ addasa – ‘‘ajja sarabho
paribbājako nagare vicaritvā pakāsanīyakammaṃ karissati, tiṇṇaṃ
ratanānaṃ avaṇṇaṃ kathento visaṃ siñcitvā paribbājakārāmaṃ
gamissati, ahampi tattheva gamissāmi, catassopi parisā tattheva
osarissanti. Tasmiṃ samāgame caturāsīti pāṇasahassāni amatapānaṃ
pivissantī’’ti. Tato ‘‘tassa okāso hotu, yathāruciyā avaṇṇaṃ
pattharatū’’ti cintetvā ānandattheraṃ āmantesi – ‘‘ānanda,
aṭṭhārasasu mahāvihāresu bhikkhusaṅghassa mayā saddhiṃyeva piṇḍāya
carituṃ ārocehī’’ti. Thero tathā akāsi. Bhikkhū pattacīvaramādāya
satthārameva parivārayiṃsu. Satthā bhikkhusaṅghaṃ ādāya
dvāragāmasamīpeyeva piṇḍāya cari. Sarabhopi paribbājakehi saddhiṃ
nagaraṃ paviṭṭho tattha tattha parisamajjhe
rājadvāravīthicatukkādīsu ca gantvā ‘‘aññāto mayā samaṇānaṃ
sakyaputtiyānaṃ dhammo’’tiādīni abhāsi. Taṃ sandhāya
so rājagahe parisati evaṃ vācaṃ bhāsatītiādi
vuttaṃ. Tattha aññātoti ñāto avabuddho,
pākaṭaṃ katvā uggahitoti dīpeti. Aññāyāti
jānitvā. Apakkantoti saliṅgeneva apakkanto.
Sace hi samaṇassa gotamassa sāsane koci sāro abhavissa, nāhaṃ
apakkamissaṃ. Tassa pana sāsanaṃ asāraṃ nissāraṃ, āvaṭṭanimāyaṃ
osāretvā samaṇā lokaṃ khādantīti evamatthaṃ dīpento evamāha.
Atha kho sambahulā bhikkhūti
atha evaṃ tasmiṃ paribbājake bhāsamāne araññavāsino pañcasatā
bhikkhū ‘‘asukaṭṭhānaṃ nāma satthā piṇḍāya carituṃ gato’’ti ajānantā
bhikkhācāravelāyaṃ rājagahaṃ piṇḍāya pavisiṃsu. Te sandhāyetaṃ
vuttaṃ. Assosunti suṇiṃsu.
Yenabhagavā tenupasaṅkamiṃsūti
‘‘imaṃ kāraṇaṃ dasabalassa ārocessāmā’’ti upasaṅkamiṃsu.
Sippinikātīranti
sippinikāti
evaṃnāmikāya nadiyā tīraṃ. Adhivāsesi bhagavā
tuṇhībhāvenāti kāyaṅgavācaṅgāni acopetvā abbhantare khantiṃ
dhāretvā citteneva adhivāsesīti attho. Evaṃ adhivāsetvā puna cintesi
– ‘‘kiṃ nu kho ajja mayā sarabhassa vādaṃ maddituṃ gacchantena
ekakena gantabbaṃ , udāhu
bhikkhusaṅghaparivutenā’’ti. Athassa etadahosi – sacāhaṃ
bhikkhusaṅghaparivuto gamissāmi, mahājano evaṃ cintessati – ‘‘samaṇo
gotamo vāduppattiṭṭhānaṃ gacchanto pakkhaṃ ukkhipitvā gantvā
parisabalena uppannaṃ vādaṃ maddati, paravādīnaṃ sīsaṃ ukkhipituṃ na
detī’’ti. Na kho pana mayhaṃ uppanne vāde paraṃ gahetvā
maddanakiccaṃ atthi, ahameva gantvā maddissāmi. Anacchariyaṃ cetaṃ
yvāhaṃ idāni buddhabhūto attano uppannaṃ vādaṃ maddeyyaṃ, cariyaṃ
caraṇakāle ahetukapaṭisandhiyaṃ nibbattenāpi hi mayā vahitabbaṃ
dhuraṃ añño vahituṃ samattho nāma nāhosi. Imassa panatthassa
sādhanatthaṃ –
‘‘Yato yato garu dhuraṃ, yato gambhīravattanī;
Tadāssu kaṇhaṃ yuñjenti, svāssu taṃ vahate
dhura’’nti. (jā. 1.1.29) –
Idaṃ kaṇhajātakaṃ āharitabbaṃ. Atīte kira eko
satthavāho ekissā mahallikāya gehe nivāsaṃ gaṇhi. Athassa ekissā
dhenuyā rattibhāgasamanantare gabbhavuṭṭhānaṃ ahosi. Sā ekaṃ
vacchakaṃ vijāyi. Mahallikāya vacchakaṃ diṭṭhakālato paṭṭhāya
puttasineho udapādi. Punadivase satthavāhaputto – ‘‘tava gehavetanaṃ
gaṇhāhī’’ti āha. Mahallikā ‘‘mayhaṃ aññena kiccaṃ na atthi, imameva
vacchakaṃ dehī’’ti āha. Gaṇha, ammāti. Sā taṃ gaṇhitvā khīraṃ
pāyetvā yāgubhattatiṇādīni dadamānā posesi. So
vuddhimanvāya paripuṇṇarūpo balavīriyasampanno ahosi sampannācāro,
kāḷako nāma nāmena. Athekassa satthavāhassa pañcahi sakaṭasatehi
āgacchantassa udakabhinnaṭṭhāne sakaṭacakkaṃ laggi. So dasapi
vīsampi tiṃsampi yojetvā nīharāpetuṃ asakkonto kāḷakaṃ upasaṅkamitvā
āha – ‘‘tāta, tava vetanaṃ dassāmi, sakaṭaṃ me ukkhipitvā dehī’’ti.
Evañca pana vatvā taṃ ādāya – ‘‘añño iminā saddhiṃ dhuraṃ vahituṃ
samattho natthī’’ti dhurasakaṭe yottaṃ bandhitvā taṃ ekakaṃyeva
yojesi. So taṃ sakaṭaṃ ukkhipitvā thale patiṭṭhāpetvā eteneva
nihārena pañca sakaṭasatāni nīhari. So sabbapacchimasakaṭaṃ
nīharitvā mociyamāno ‘‘su’’nti katvā sīsaṃ ukkhipi.
Satthavāho
‘‘ayaṃ ettakāni sakaṭāni ukkhipanto evaṃ na
akāsi, vetanatthaṃ maññe karotī’’ti sakaṭagaṇanāya kahāpaṇe gahetvā
pañcasatabhaṇḍikaṃ tassa gīvāya bandhāpesi. So aññesaṃ attano
santikaṃ allīyituṃ adento ujukaṃ gehameva agamāsi. Mahallikā disvā
mocetvā kahāpaṇabhāvaṃ ñatvā ‘‘kasmā, putta, evamakāsi, mā tvaṃ
‘mayā kammaṃ katvā ābhatena ayaṃ jīvissatī’ti saññamakāsī’’ti vatvā
goṇaṃ uṇhodakena nhāpetvā telena abbhañjitvā ‘‘ito paṭṭhāya puna mā
evamakāsī’’ti ovadi. Evaṃ satthā ‘‘cariyaṃ caraṇakāle
ahetukapaṭisandhiyaṃ nibbattenāpi hi mayā vahitabbadhuraṃ añño
vahituṃ samattho nāma nāhosī’’ti cintetvā ekakova agamāsi. Taṃ
dassetuṃ atha kho bhagavā sāyanhasamayaṃ
paṭisallānā vuṭṭhitotiādi vuttaṃ.
Tattha paṭisallānāti
puthuttārammaṇehi cittaṃ paṭisaṃharitvā sallānato,
phalasamāpattitoti attho. Tenupasaṅkamīti
paribbājakesu sakalanagare pakāsanīyakammaṃ katvā nagarā nikkhamma
paribbājakārāme sannipatitvā ‘‘sace, āvuso sarabha, samaṇo gotamo
āgamissati, kiṃ karissasī’’ti. Samaṇe gotame
ekaṃ karonte ahaṃ dve karissāmi, dve karonte cattāri, cattāri
karonte pañca, pañca karonte dasa, dasa karonte vīsati, vīsati
karonte tiṃsaṃ, tiṃsaṃ karonte cattālīsaṃ, cattālīsaṃ karonte
paññāsaṃ, paññāsaṃ karonte sataṃ, sataṃ karonte sahassaṃ karissāmīti
evaṃ aññamaññaṃ sīhanādakathaṃ samuṭṭhāpetvā nisinnesu upasaṅkami.
Upasaṅkamanto pana yasmā paribbājakārāmassa
nagaramajjheneva maggo, tasmā surattadupaṭṭaṃ nivāsetvā
sugatamahācīvaraṃ pārupitvā vissaṭṭhabalo rājā viya ekakova
nagaramajjhena agamāsi. Micchādiṭṭhikā disvā ‘‘paribbājakā samaṇassa
gotamassa pakāsanīyakammaṃ karontā avaṇṇaṃ patthariṃsu, so ete
anuvattitvā saññāpetuṃ gacchati maññe’’ti anubandhiṃsu.
Sammādiṭṭhikāpi ‘‘sammāsambuddho pattacīvaraṃ ādāya ekakova
nikkhanto, ajja sarabhena saddhiṃ mahādhammasaṅgāmo bhavissati.
Mayampi tasmiṃ samāgame kāyasakkhino bhavissāmā’’ti anubandhiṃsu.
Satthā passantasseva mahājanassa paribbājakārāmaṃ upasaṅkami.
Paribbājakā rukkhānaṃ
khandhaviṭapasākhantarehi samuggacchantā chabbaṇṇaghanabuddharasmiyo
disvā ‘‘aññadā evarūpo obhāso nāma natthi, kiṃ nu kho eta’’nti
ulloketvā ‘‘samaṇo gotamo āgacchatī’’ti
āhaṃsu. Taṃ sutvāva sarabho jāṇukantare sīsaṃ ṭhapetvā adhomukho
nisīdi. Evaṃ tasmiṃ samaye bhagavā taṃ ārāmaṃ upasaṅkamitvā paññatte
āsane nisīdi. Tathāgato hi jambudīpatale aggakule jātattā
aggāsanārahotissa sabbattha āsanaṃ paññattameva hoti. Evaṃ paññatte
mahārahe buddhāsane nisīdi.
Te paribbājakā sarabhaṃ
paribbājakaṃ etadavocunti sammāsambuddhe kira sarabhena
saddhiṃ ettakaṃ kathenteyeva bhikkhusaṅgho
satthu padānupadiko hutvā paribbājakārāmaṃ sampāpuṇi, catassopi
parisā paribbājakārāmeyeva osariṃsu. Tato te paribbājakā
‘‘acchariyaṃ samaṇassa gotamassa kammaṃ, sakalanagaraṃ vicaritvā
avaṇṇaṃ pattharitvā pakāsanīyakammaṃ katvā āgatānaṃ verīnaṃ
paṭisattūnaṃ paccāmittānaṃ santikaṃ āgantvā thokampi viggāhikakathaṃ
na kathesi, āgatakālato paṭṭhāya satapākatelena makkhento viya
amatapānaṃ pāyento viya madhurakathaṃ kathetī’’ti sabbepi
sammāsambuddhaṃ anuvattantā etadavocuṃ.
Yāceyyāsīti āyāceyyāsi
pattheyyāsi piheyyāsi. Tuṇhībhūtoti
tuṇhībhāvaṃ upagato. Maṅkubhūtoti
nittejataṃ āpanno. Pattakkhandhoti
onatagīvo. Adhomukhoti heṭṭhāmukho.
Sammāsambuddhassa te paṭijānatoti ‘‘ahaṃ
sammāsambuddho, sabbe dhammā mayā abhisambuddhā’’ti evaṃ paṭijānato
tava. Anabhisambuddhāti ime nāma dhammā
tayā anabhisambuddhā. Tatthāti tesu
anabhisambuddhāti evaṃ dassitadhammesu. Aññena vā
aññaṃ paṭicarissatīti aññena vā vacanena aññaṃ vacanaṃ
paṭicchādessati, aññaṃ pucchito aññaṃ kathessatīti adhippāyo.
Bahiddhā kathaṃ apanāmessatīti bahiddhā
aññaṃ āgantukakathaṃ āharanto purimakathaṃ apanāmessati.
Appaccayanti anabhiraddhiṃ atuṭṭhākāraṃ
pātukarissatīti pākaṭaṃ karissati. Ettha ca
appaccayena domanassaṃ vuttaṃ, purimehi dvīhi mandabalavabhedo
kodhoyeva.
Evaṃ bhagavā
paṭhamavesārajjena sīhanādaṃ naditvā puna dutiyādīhi nadanto
yo kho maṃ paribbājakātiādimāha. Tattha
yassa kho pana te atthāya dhammo desitoti
yassa maggassa vā phalassa vā atthāya tayā
catusaccadhammo desito. So na niyyātīti so
dhammo na niyyāti na niggacchati, na taṃ atthaṃ sādhetīti vuttaṃ
hoti. Takkarassāti yo naṃ karoti, tassa
paṭipattipūrakassa puggalassāti attho. Sammā
dukkhakkhayāyāti hetunā nayena kāraṇena sakalassa
vaṭṭadukkhassa khayāya. Atha vā
yassa kho pana te atthāya dhammo desitoti
yassa te atthāya dhammo desito. Seyyathidaṃ – rāgapaṭighātatthāya
asubhakammaṭṭhānaṃ, dosapaṭighātatthāya mettābhāvanā,
mohapaṭighātatthāya pañca dhammā, vitakkupacchedāya ānāpānassati.
So na niyyāti takkarassa sammā dukkhakkhayāyāti
so dhammo yo naṃ yathādesitaṃ karoti, tassa takkarassa sammā hetunā
nayena kāraṇena vaṭṭadukkhakkhayāya na niyyāti na niggacchati, taṃ
atthaṃ na sādhetīti ayamettha attho. Seyyathāpi
sarabho paribbājakoti yathā ayaṃ sarabho paribbājako
pajjhāyanto appaṭibhāno nisinno, evaṃ nisīdissatīti.
Evaṃ tīhi padehi sīhanādaṃ naditvā desanaṃ
nivattentasseva tathāgatassa tasmiṃ ṭhāne sannipatitā
caturāsītipāṇasahassaparimāṇā parisā amatapānaṃ pivi, satthā
parisāya amatapānassa pītabhāvaṃ ñatvā vehāsaṃ abbhuggantvā pakkāmi.
Tamatthaṃ dassetuṃ atha kho bhagavātiādi
vuttaṃ. Tattha sīhanādanti seṭṭhanādaṃ
abhītanādaṃ appaṭinādaṃ. Vehāsaṃ pakkāmīti
abhiññāpādakaṃ catutthajjhānaṃ samāpajjitvā vuṭṭhāya adhiṭṭhāya
saddhiṃ bhikkhusaṅghena ākāsaṃ pakkhandi. Evaṃ pakkhando ca pana
taṃkhaṇaññeva gijjhakūṭamahāvihāre patiṭṭhāsi.
Vācāya sannitodakenāti
vacanapatodena. Sañjambharimakaṃsūti
sambharitaṃ nirantaraphuṭaṃ akaṃsu, upari
vijjhiṃsūti vuttaṃ hoti. Brahāraññeti
mahāraññe. Sīhanādaṃ nadissāmīti sīhassa
nadato ākāraṃ disvā ‘‘ayampi tiracchānagato, ahampi, imassa cattāro
pādā, mayhampi, ahampi evameva sīhanādaṃ nadissāmī’’ti cintesi. So
sīhassa sammukhā nadituṃ asakkonto tasmiṃ
gocarāya pakkante ekako nadituṃ ārabhi. Athassa siṅgālasaddoyeva
nicchari. Tena vuttaṃ – siṅgālakaṃyeva nadatīti.
Bheraṇḍakanti tasseva vevacanaṃ. Apica
bhinnassaraṃ amanāpasaddaṃ nadatīti vuttaṃ hoti.
Evameva kho tvanti iminā opammena paribbājakā tathāgataṃ
sīhasadisaṃ katvā sarabhaṃ siṅgālasadisaṃ akaṃsu.
Ambukasañcarīti khuddakakukkuṭikā.
Purisakaravitaṃ ravissāmīti mahākukkuṭaṃ ravantaṃ disvā
‘‘imassapi dve pādā dve pakkhā, mayhampi tatheva, ahampi evarūpaṃ
ravitaṃ ravissāmī’’ti sā tassa sammukhā ravituṃ asakkontī tasmiṃ
pakkante ravamānā kukkuṭikāravaṃyeva ravi. Tena vuttaṃ –
ambukasañcariravitaṃyeva ravatīti.
Usabhoti goṇo. Suññāyāti
tucchāya jeṭṭhakavasabhehi virahitāya .
Gambhīraṃ naditabbaṃ maññatīti
jeṭṭhakavasabhassa nādasadisaṃ gambhīranādaṃ naditabbaṃ maññati.
Sesaṃ sabbattha uttānatthamevāti.
|
64.- Sarabha
1-6
Như vầy tôi nghe.
Một thời Thế Tôn ở Ràjagaha (Vương Xá), tại núi Gijjhakùta (Linh
Thứu).
Lúc bấy giờ, du sĩ Sarabha, từ bỏ pháp và Luật này không bao lâu,
đang tuyên bố như sau với hội chúng ở Ràjagaha: "Ta đă hiểu rơ pháp
của các Sa-môn Thích tử. Và v́ hiểu rơ pháp của các Sa-môn Thích tử,
nên ta đă từ bỏ Pháp và Luật ấy".
2. Rồi có nhiều Tỷ-kheo, vào buổi sáng đắp y, cầm bát y đi vào
Ràjagaha để khất thực. Các vị Tỷ-kheo ấy, nghe du sĩ Sarabha tuyên
bố như sau với hội chúng ở Ràjagaha: "Ta đă hiểu rơ pháp của các
Sa-môn Thích tử. Và v́ hiểu rơ pháp của các Sa-môn Thích tử, nên ta
đă từ bỏ Pháp và Luật ấy".
Rồi các vị Tỷ-kheo đi khất thực ở Ràjagaha xong, trên con đường
khất thực trở về, đi đến Thế Tôn, sau khi đến, đảnh lễ Thế Tôn rồi
ngồi xuống một bên. Ngồi xuống một bên, các Tỷ-kheo ấy bạch Thế Tôn:
- Du sĩ Sarabha, bạch Thế Tôn, đă từ bỏ Pháp và Luật này không
bao lâu. Vị ấy tuyên bố: "Ta đă hiểu rơ pháp của các Sa-môn Thích
tử. Và v́ hiểu rơ pháp của các Sa-môn Thích tử, nên ta đă từ bỏ Pháp
và Luật ấy". Lành thay, bạch Thế Tôn, nếu Thế Tôn v́ ḷng lân mẫn,
hăy đi đến du sĩ Sarabha!
Thế Tôn im lặng nhận lời.
3.- Thế Tôn vào buổi chiều, từ chỗ Thiền định đứng dậy, đi đến bờ
sông Sappinikàti, khu vườn của các du sĩ, đến du sĩ Sarabha; sau khi
đến, ngồi xuống trên chỗ đă soạn sẵn. Sau khi ngồi xuống, Thế Tôn
nói với du sĩ Sarabha:
- Có thật chăng, này Sarabha, Ông đă nói như sau: "Ta đă hiểu rơ
pháp của các Sa-môn Thích tử. Và v́ hiểu rơ pháp của các Sa-môn
Thích tử, nên ta đă từ bỏ Pháp và Luật này "?
Khi được nghe nói như vậy, du sĩ Sarabha giữ im lặng.
Lần thứ hai, Thế Tôn nói với du sĩ Sarabha:
- Hăy nói lên, này Sarabha, Ông đă hiểu rơ pháp các Sa-môn Thích
tử như thế nào? Nếu Ông hiểu chưa được đầy đủ, thời Ta sẽ làm cho
được đầy đủ. Nhưng nếu Ông hiểu được đầy đủ, thời Ta sẽ hoan hỉ tiếp
nhận.
Lần thứ hai, du sĩ Sarabha giữ im lặng.
Lần thứ ba, Thế Tôn nói với du sĩ Sarabha:
- Chính do Ta, này Sarabha, pháp các Sa-môn Thích tử được tŕnh
bày lên. Hăy nói lên, này Sarabha, Ông đă hiểu rơ pháp các Sa-môn
Thích tử như thế nào? Nếu Ông hiểu chưa được đầy đủ, thời Ta sẽ làm
cho được đầy đủ. Nhưng nếu Ông hiểu được đầy đủ, thời Ta sẽ hoan hỉ
tiếp nhận.
Lần thứ ba, du sĩ Sarabha giữ im lặng.
Rồi các du sĩ ở Ràjagaha nói với du sĩ Sarabha:
- Này Hiền giả, những điều ǵ, Hiền giả cần hỏi Sa-môn Gotama,
Sa-môn Gotama đă cho Hiền giả có cơ hội nói lên. Hăy nói lên, này
Sarabha, Hiền giả đă hiểu pháp các Sa-môn Thích tử như thế nào? Nếu
Hiền giả hiểu chưa được đầy đủ, Sa-môn Gotama sẽ làm cho đầy đủ. Nếu
Hiền giả hiểu được đầy đủ, Sa-môn Gotama sẽ hoan hỷ tiếp nhận.
Được nói như vậy, du sĩ Sarabha giữ im lặng, hoang mang, rụt vai,
cúi đầu, sửng sờ, không thể trả lời.
5. Rồi Thế Tôn biết được du sĩ Sarabha đang giữ im lặng, hoang
mang, rụt vai, cúi đầu, sửng sờ, ngồi không trả lời, liền nói với
các du sĩ ấy:
- Này các du sĩ, ai nói với Ta như sau: "Dầu Ông tự cho là đă
Chánh Đẳng Giác, nhưng Ông không có Chánh Đẳng Giác các pháp này". Ở
đây, Ta sẽ khéo cật vấn, nạn vấn, thảo luận với người ấy. Người ấy
bị Ta khéo cật vấn, nạn vấn, thảo luận như vậy, không có chỗ nào,
không có trường hợp nào, ngoài cách dựa vào một trong ba thái độ như
sau: Hoặc là tránh né về vấn đề với một vấn đề khác, sẽ hướng dẫn
câu chuyện ra ngoài đề tài chính, hay tỏ lộ phẫn nộ, sân hận, và bất
măn hay im lặng, hoang mang, rụt vai, cúi đầu, sửng sờ, không nói
ǵ, như du sĩ Sarabha.
Này các du sĩ, nếu có ai nói về ta như sau: "Dầu Ông tự cho đă
đoạn tận các lậu hoặc, nhưng các lậu hoặc này chưa được đoạn tận!".
Ở đây, Ta sẽ khéo cật vấn, nạn vấn, thảo luận với người ấy. Người ấy
bị Ta khéo cật vấn, nạn vấn, thảo luận như vậy, không có chỗ nào,
không có trường hợp nào, ngoài cách dựa vào một trong ba thái độ như
sau: Hoặc là tránh né về vấn đề với một vấn đề khác, sẽ hướng dẫn
câu chuyện ra ngoài đề tài chính, hay tỏ lộ phẫn nộ, sân hận, và bất
măn hay im lặng, hoang mang, rụt vai, cúi đầu, sửng sờ, không nói
ǵ, như du sĩ Sarabha.
Này các du sĩ, nếu có ai nói về Ta như sau: "Pháp do Ông thuyết
giảng với mục đích chơn chánh đoạn tận khổ đau, không có đưa người
thực hành đến mục đích ấy". Ở đây, Ta sẽ khéo cật vấn, nạn vấn, thảo
luận với người ấy. Người ấy bị Ta khéo cật vấn, nạn vấn, thảo luận
như vậy, không có chỗ nào, không có trường hợp nào, ngoài cách dựa
vào một trong ba thái độ như sau: Hoặc là tránh né về vấn đề với một
vấn đề khác, sẽ hướng dẫn câu chuyện ra ngoài đề tài chính, hay tỏ
lộ phẫn nộ, sân hận, và bất măn hay im lặng, hoang mang, rụt vai,
cúi đầu, sửng sờ, không nói ǵ, như du sĩ Sarabha.
Rồi Thế Tôn, tại khu vườn các du sĩ, trên bờ sông Sappinnikàti,
sau khi rống lên ba lần tiếng rống con sư tử, liền ra đi trên hư
không.
6. Các du sĩ ấy, sau khi Thế Tôn ra đi không bao lâu, liền bao
vây du sĩ Sarabha, công kích du sĩ Sarabha với những ḍng nước nhiếc
mắng như sau:
- "Này Hiền giả Sarabha, như con dă can già yếu trong rừng rậm
nghĩ rằng: "Ta sẽ rống tiếng con Sư tử", nhưng nó chỉ thốt ra tiếng
rú con dă can, chỉ thốt ra tiếng rú con thú ăn thịt. Cũng vậy, này
Hiền giả Sarabha, ngoài Sa-môn Gotama có thể có tiếng rống con sư
tử, Ông nghĩ: "Ta sẽ rống tiếng rống con sư tử", nhưng Ông chỉ thốt
ra tiếng rú con dă can, chỉ thốt ra tiếng rú con thú ăn thịt.
Ví như, này Hiền giả Sarabha, con gà con nghĩ rằng: "Ta sẽ gáy
lên tiếng gáy con gà trống", nhưng nó chỉ có thể thốt ra tiếng kêu
con gà con. Cũng vậy, này Hiền giả Sarabha, ngoài Sa-môn Gotama có
thể gáy lên tiếng gáy gà trống, Ông nghĩ: "Ta có thể gáy lên tiếng
gáy con gà trống", nhưng Ông chỉ thốt ra tiếng gáy con gà con.
Ví như, con ḅ cái con, này Hiền giả Sarabha, khi chuồng ḅ trống
không, nghĩ rằng có thể rống tiếng rống sâu đậm con ḅ đực. Cũng
vậy, này Hiền giả Sarabha, ngoài Sa-môn Gotama ra, Ông nghĩ rằng Ông
có thể rống lên tiếng rống sâu đậm con ḅ đực, nhưng Ông chỉ thốt ra
tiếng rống con ḅ cái con.
Như vậy, các du sĩ ấy bao vây du sĩ Sarabha, công kích du sĩ
Sarabha với những ḍng nước nhiếc mắng như vậy.
|
5. Kesamuttisuttaṃ
66.
Evaṃ me sutaṃ – ekaṃ samayaṃ bhagavā kosalesu cārikaṃ caramāno
mahatā bhikkhusaṅghena saddhiṃ yena kesamuttaṃ
[kesaputtaṃ (sī. syā. kaṃ. pī.)] nāma kālāmānaṃ nigamo
tadavasari. Assosuṃ kho kesamuttiyā kālāmā – ‘‘samaṇo khalu, bho,
gotamo sakyaputto sakyakulā pabbajito
kesamuttaṃ anuppatto. Taṃ kho pana bhavantaṃ gotamaṃ evaṃ kalyāṇo
kittisaddo abbhuggato – ‘itipi so bhagavā…pe… sādhu kho pana
tathārūpānaṃ arahataṃ dassanaṃ hotī’’’ti.
Atha kho kesamuttiyā kālāmā yena bhagavā
tenupasaṅkamiṃsu; upasaṅkamitvā appekacce bhagavantaṃ abhivādetvā
ekamantaṃ nisīdiṃsu, appekacce bhagavatā saddhiṃ sammodiṃsu,
sammodanīyaṃ kathaṃ sāraṇīyaṃ vītisāretvā ekamantaṃ nisīdiṃsu,
appekacce yena bhagavā tenañjaliṃ paṇāmetvā ekamantaṃ nisīdiṃsu,
appekacce nāmagottaṃ sāvetvā ekamantaṃ nisīdiṃsu, appekacce
tuṇhībhūtā ekamantaṃ nisīdiṃsu. Ekamantaṃ nisinnā kho te kesamuttiyā
kālāmā bhagavantaṃ etadavocuṃ –
‘‘Santi, bhante, eke samaṇabrāhmaṇā kesamuttaṃ
āgacchanti. Te sakaṃyeva vādaṃ dīpenti jotenti, parappavādaṃ pana
khuṃsenti vambhenti paribhavanti omakkhiṃ
[opapakkhiṃ (sī. syā. kaṃ. pī.), omakkhikaṃ (ka.)] karonti.
Aparepi, bhante, eke samaṇabrāhmaṇā kesamuttaṃ
āgacchanti . Tepi sakaṃyeva vādaṃ dīpenti
jotenti, parappavādaṃ pana khuṃsenti vambhenti paribhavanti omakkhiṃ
karonti. Tesaṃ no, bhante , amhākaṃ hoteva
kaṅkhā hoti vicikicchā – ‘ko su nāma imesaṃ bhavataṃ
samaṇabrāhmaṇānaṃ saccaṃ āha, ko musā’’’ti? ‘‘Alañhi vo, kālāmā,
kaṅkhituṃ alaṃ vicikicchituṃ. Kaṅkhanīyeva pana
[kaṅkhanīyeva ca pana (saṃyuttanikāye)] vo ṭhāne vicikicchā
uppannā’’.
‘‘Etha tumhe, kālāmā, mā anussavena, mā
paramparāya, mā itikirāya, mā piṭakasampadānena, mā takkahetu, mā
nayahetu, mā ākāraparivitakkena , mā
diṭṭhinijjhānakkhantiyā, mā bhabbarūpatāya, mā samaṇo no garūti.
Yadā tumhe, kālāmā, attanāva jāneyyātha – ‘ime dhammā akusalā, ime
dhammā sāvajjā, ime dhammā viññugarahitā, ime dhammā samattā
samādinnā [samādiṇṇā (ka.)] ahitāya
dukkhāya saṃvattantī’’’ti, atha tumhe, kālāmā, pajaheyyātha.
‘‘Taṃ kiṃ maññatha, kālāmā, lobho purisassa
ajjhattaṃ uppajjamāno uppajjati hitāya vā ahitāya vā’’ti?
‘‘Ahitāya, bhante’’.
‘‘Luddho panāyaṃ, kālāmā, purisapuggalo lobhena
abhibhūto pariyādinnacitto pāṇampi hanati, adinnampi ādiyati,
paradārampi gacchati, musāpi bhaṇati, parampi tathattāya
[tadatthāya (ka.)] samādapeti, yaṃ sa
[yaṃ tassa (ka.) anantarasutte pana ‘‘yaṃ’ sa’’
itveva sabbatthapi dissati] hoti dīgharattaṃ ahitāya
dukkhāyā’’ti.
‘‘Evaṃ, bhante’’.
‘‘Taṃ kiṃ maññatha, kālāmā, doso purisassa
ajjhattaṃ uppajjamāno uppajjati hitāya vā ahitāya vā’’ti?
‘‘Ahitāya, bhante’’.
‘‘Duṭṭho panāyaṃ, kālāmā, purisapuggalo dosena
abhibhūto pariyādinnacitto pāṇampi hanati
[hanti (sī. pī.)], adinnampi ādiyati,
paradārampi gacchati, musāpi bhaṇati, parampi tathattāya samādapeti,
yaṃ sa hoti dīgharattaṃ ahitāya dukkhāyā’’ti.
‘‘Evaṃ, bhante’’.
‘‘Taṃ kiṃ maññatha, kālāmā, moho
purisassa ajjhattaṃ uppajjamāno uppajjati
hitāya vā ahitāya vā’’ti?
‘‘Ahitāya, bhante’’.
‘‘Mūḷho panāyaṃ, kālāmā,
purisapuggalo mohena abhibhūto pariyādinnacitto pāṇampi hanati,
adinnampi ādiyati, paradārampi gacchati, musāpi bhaṇati, parampi
tathattāya samādapeti, yaṃ sa hoti dīgharattaṃ ahitāya dukkhāyā’’ti.
‘‘Evaṃ, bhante’’.
‘‘Taṃ kiṃ maññatha, kālāmā, ime dhammā kusalā vā
akusalā vā’’ti?
‘‘Akusalā, bhante’’.
‘‘Sāvajjā vā anavajjā vā’’ti?
‘‘Sāvajjā, bhante’’.
‘‘Viññugarahitā vā viññuppasatthā vā’’ti?
‘‘Viññugarahitā, bhante’’.
‘‘Samattā samādinnā ahitāya dukkhāya saṃvattanti,
no vā? Kathaṃ vā [kathaṃ vā vo (?)] ettha
hotī’’ti ?
‘‘Samattā, bhante, samādinnā ahitāya dukkhāya
saṃvattantīti. Evaṃ no ettha hotī’’ti.
‘‘Iti kho, kālāmā, yaṃ taṃ avocumhā
[avocumha (sī. syā. kaṃ. pī.) a. ni. 4.193]
– ‘etha tumhe, kālāmā! Mā anussavena, mā
paramparāya, mā itikirāya, mā piṭakasampadānena, mā takkahetu, mā
nayahetu, mā ākāraparivitakkena, mā diṭṭhinijjhānakkhantiyā, mā
bhabbarūpatāya, mā samaṇo no garūti. Yadā tumhe kālāmā attanāva
jāneyyātha – ‘ime dhammā akusalā, ime dhammā sāvajjā, ime dhammā
viññugarahitā, ime dhammā samattā samādinnā ahitāya dukkhāya
saṃvattantīti, atha tumhe, kālāmā, pajaheyyāthā’ti, iti yaṃ taṃ
vuttaṃ, idametaṃ paṭicca vuttaṃ.
‘‘Etha tumhe, kālāmā, mā anussavena, mā
paramparāya, mā itikirāya, mā piṭakasampadānena, mā takkahetu, mā
nayahetu, mā ākāraparivitakkena, mā diṭṭhinijjhānakkhantiyā, mā
bhabbarūpatāya, mā samaṇo no garūti. Yadā
tumhe, kālāmā, attanāva jāneyyātha – ‘ime dhammā kusalā, ime dhammā
anavajjā, ime dhammā viññuppasatthā, ime dhammā samattā samādinnā
hitāya sukhāya saṃvattantī’ti, atha tumhe, kālāmā, upasampajja
vihareyyātha.
‘‘Taṃ kiṃ maññatha, kālāmā, alobho purisassa
ajjhattaṃ uppajjamāno uppajjati hitāya vā ahitāya vā’’ti?
‘‘Hitāya, bhante’’.
‘‘Aluddho panāyaṃ, kālāmā, purisapuggalo lobhena
anabhibhūto apariyādinnacitto neva pāṇaṃ hanati, na adinnaṃ ādiyati,
na paradāraṃ gacchati, na musā bhaṇati, na parampi tathattāya
samādapeti , yaṃ sa hoti dīgharattaṃ hitāya
sukhāyā’’ti.
‘‘Evaṃ, bhante’’.
‘‘Taṃ kiṃ maññatha, kālāmā, adoso purisassa
ajjhattaṃ uppajjamāno uppajjati…pe… amoho purisassa ajjhattaṃ
uppajjamāno uppajjati…pe… hitāya sukhāyā’’ti.
‘‘Evaṃ bhante’’ .
‘‘Taṃ kiṃ maññatha, kālāmā, ime dhammā kusalā vā
akusalā vā’’ti?
‘‘Kusalā , bhante’’.
‘‘Sāvajjā vā anavajjā vā’’ti?
‘‘Anavajjā, bhante’’.
‘‘Viññugarahitā vā viññuppasatthā vā’’ti?
‘‘Viññuppasatthā, bhante’’.
‘‘Samattā samādinnā hitāya
sukhāya saṃvattanti no vā? Kathaṃ vā ettha hotī’’ti?
‘‘Samattā, bhante, samādinnā hitāya sukhāya
saṃvattanti. Evaṃ no ettha hotī’’ti.
‘‘Iti kho, kālāmā, yaṃ taṃ avocumhā – ‘etha
tumhe, kālāmā! Mā anussavena, mā paramparāya, mā itikirāya, mā
piṭakasampadānena, mā takkahetu, mā nayahetu, mā ākāraparivitakkena,
mā diṭṭhinijjhānakkhantiyā, mā bhabbarūpatāya, mā samaṇo no garūti.
Yadā tumhe, kālāmā, attanāva jāneyyātha – ime dhammā kusalā, ime
dhammā anavajjā, ime dhammā viññuppasatthā, ime dhammā samattā
samādinnā hitāya sukhāya saṃvattantīti, atha tumhe, kālāmā,
upasampajja vihareyyāthā’ti, iti yaṃ taṃ
vuttaṃ idametaṃ paṭicca vuttaṃ.
‘‘Sa kho so [yo kho (ka.)],
kālāmā, ariyasāvako evaṃ vigatābhijjho vigatabyāpādo asammūḷho
sampajāno patissato [sato (ka.)]
mettāsahagatena cetasā ekaṃ disaṃ pharitvā viharati, tathā dutiyaṃ,
tathā tatiyaṃ, tathā catutthaṃ, iti uddhamadho tiriyaṃ sabbadhi
sabbattatāya sabbāvantaṃ lokaṃ mettāsahagatena cetasā vipulena
mahaggatena appamāṇena averena abyāpajjhena pharitvā viharati.
Karuṇāsahagatena cetasā…pe… muditāsahagatena cetasā…pe…
upekkhāsahagatena cetasā ekaṃ disaṃ pharitvā viharati, tathā dutiyaṃ
, tathā tatiyaṃ, tathā catutthaṃ, iti
uddhamadho tiriyaṃ sabbadhi sabbattatāya sabbāvantaṃ lokaṃ
upekkhāsahagatena cetasā vipulena mahaggatena appamāṇena averena
abyāpajjhena pharitvā viharati.
‘‘Sa
[sace (ka.)] kho so, kālāmā, ariyasāvako evaṃ averacitto evaṃ
abyāpajjhacitto evaṃ asaṃkiliṭṭhacitto evaṃ visuddhacitto. Tassa
diṭṭheva dhamme cattāro assāsā adhigatā honti. ‘Sace kho pana atthi
paro loko, atthi sukatadukkaṭānaṃ
[sukaṭadukkaṭānaṃ (sī. syā. kaṃ. pī.)] kammānaṃ phalaṃ
vipāko, athāhaṃ [ṭhānamahaṃ (sī. pī.), ṭhānametaṃ
yenāhaṃ (syā. kaṃ.)] kāyassa bhedā paraṃ maraṇā sugatiṃ
saggaṃ lokaṃ upapajjissāmī’ti, ayamassa paṭhamo assāso adhigato
hoti.
‘‘‘Sace kho pana natthi
paro loko, natthi sukatadukkaṭānaṃ kammānaṃ phalaṃ vipāko, athāhaṃ
[idhāhaṃ (sī. syā. kaṃ. pī.)] diṭṭheva
dhamme averaṃ abyāpajjhaṃ anīghaṃ sukhiṃ [sukhaṃ
(sī.), sukhī (syā. kaṃ.)] attānaṃ pariharāmī’ti, ayamassa
dutiyo assāso adhigato hoti.
‘‘‘Sace kho pana karoto karīyati pāpaṃ, na kho
panāhaṃ kassaci pāpaṃ cetemi. Akarontaṃ kho pana maṃ pāpakammaṃ kuto
dukkhaṃ phusissatī’ti, ayamassa tatiyo assāso adhigato hoti.
‘‘‘Sace kho pana karoto na karīyati pāpaṃ,
athāhaṃ ubhayeneva visuddhaṃ attānaṃ samanupassāmī’ti, ayamassa
catuttho assāso adhigato hoti.
‘‘Sa kho so, kālāmā, ariyasāvako evaṃ averacitto
evaṃ abyāpajjhacitto evaṃ asaṃkiliṭṭhacitto evaṃ visuddhacitto.
Tassa diṭṭheva dhamme ime cattāro assāsā adhigatā hontī’’ti.
‘‘Evametaṃ, bhagavā, evametaṃ, sugata! Sa kho so,
bhante, ariyasāvako evaṃ averacitto evaṃ
abyāpajjhacitto evaṃ asaṃkiliṭṭhacitto evaṃ visuddhacitto. Tassa
diṭṭheva dhamme cattāro assāsā adhigatā honti.
‘Sace kho pana atthi paro loko, atthi sukatadukkaṭānaṃ kammānaṃ
phalaṃ vipāko, athāhaṃ kāyassa bhedā paraṃ maraṇā sugatiṃ saggaṃ
lokaṃ upapajjissāmī’ti, ayamassa paṭhamo assāso adhigato hoti.
‘‘‘Sace kho pana natthi paro loko, natthi
sukatadukkaṭānaṃ kammānaṃ phalaṃ vipāko, athāhaṃ
diṭṭheva dhamme averaṃ abyāpajjhaṃ anīghaṃ sukhiṃ attānaṃ
pariharāmī’ti, ayamassa dutiyo assāso adhigato hoti.
‘‘Sace kho pana karoto karīyati pāpaṃ, na kho
panāhaṃ – kassaci pāpaṃ cetemi, akarontaṃ kho pana maṃ pāpakammaṃ
kuto dukkhaṃ phusissatī’ti, ayamassa tatiyo assāso adhigato hoti.
‘‘‘Sace kho pana karoto na
karīyati pāpaṃ, athāhaṃ ubhayeneva visuddhaṃ attānaṃ
samanupassāmī’ti, ayamassa catuttho assāso adhigato hoti.
‘‘Sa kho so, bhante, ariyasāvako evaṃ averacitto
evaṃ abyāpajjhacitto evaṃ asaṃkiliṭṭhacitto evaṃ visuddhacitto.
Tassa diṭṭheva dhamme ime cattāro assāsā adhigatā honti.
‘‘Abhikkantaṃ, bhante…pe… ete mayaṃ, bhante,
bhagavantaṃ saraṇaṃ gacchāma dhammañca bhikkhusaṅghañca. Upāsake no,
bhante, bhagavā dhāretu ajjatagge pāṇupete saraṇaṃ gate’’ti.
Pañcamaṃ.
|
5. Kesamuttisuttavaṇṇanā
66. Pañcame
kālāmānaṃ nigamoti kālāmā nāma khattiyā,
tesaṃ nigamo. Kesamuttiyāti
kesamuttanigamavāsino. Upasaṅkamiṃsūti
sappinavanītādibhesajjāni ceva aṭṭhavidhapānakāni ca gāhāpetvā
upasaṅkamiṃsu. Sakaṃyeva vādaṃ dīpentīti
attanoyeva laddhiṃ kathenti. Jotentīti
pakāsenti. Khuṃsentīti ghaṭṭenti.
Vambhentīti
avajānanti. Paribhavantīti lāmakaṃ karonti.
Omakkhiṃ karontīti ukkhittakaṃ karonti,
ukkhipitvā chaḍḍenti. Aparepi, bhanteti so
kira aṭavimukhe gāmo, tasmā tattha aṭaviṃ atikkantā ca
atikkamitukāmā ca vāsaṃ kappenti. Tesupi paṭhamaṃ āgatā attano
laddhiṃ dīpetvā pakkamiṃsu, pacchā āgatā ‘‘kiṃ te jānanti, amhākaṃ
antevāsikā te, amhākaṃ santike kiñci kiñci sippaṃ uggaṇhiṃsū’’ti
attano laddhiṃ dīpetvā pakkamiṃsu. Kālāmā ekaladdhiyampi saṇṭhahituṃ
na sakkhiṃsu. Te etamatthaṃ dīpetvā bhagavato evamārocetvā
tesaṃ no, bhantetiādimāhaṃsu. Tattha
hoteva kaṅkhāti hotiyeva kaṅkhā.
Vicikicchāti tasseva vevacanaṃ.
Alanti yuttaṃ.
Māanussavenāti
anussavakathāyapi mā gaṇhittha. Mā paramparāyāti
paramparakathāyapi mā gaṇhittha. Mā itikirāyāti
evaṃ kira etanti mā gaṇhittha. Mā
piṭakasampadānenāti amhākaṃ piṭakatantiyā saddhiṃ sametīti mā
gaṇhittha. Mā takkahetūti takkaggāhenapi mā
gaṇhittha. Mā nayahetūti nayaggāhenapi mā
gaṇhittha. Mā ākāraparivitakkenāti
sundaramidaṃ kāraṇanti evaṃ kāraṇaparivitakkenapi mā gaṇhittha.
Mā diṭṭhinijjhānakkhantiyāti amhākaṃ
nijjhāyitvā khamitvā gahitadiṭṭhiyā saddhiṃ sametītipi mā gaṇhittha.
Mā bhabbarūpatāyāti ayaṃ bhikkhu
bhabbarūpo, imassa kathaṃ gahetuṃ yuttantipi mā gaṇhittha.
Mā samaṇo no garūti ayaṃ samaṇo amhākaṃ
garu, imassa kathaṃ gahetuṃ yuttantipi mā gaṇhittha.
Samattāti paripuṇṇā.
Samādinnāti gahitā parāmaṭṭhā.
Yaṃsa hotīti yaṃ kāraṇaṃ tassa puggalassa
hoti. Alobhādayo lobhādipaṭipakkhavasena
veditabbā. Vigatābhijjhotiādīhi mettāya
pubbabhāgo kathito.
Idāni mettādikaṃ kammaṭṭhānaṃ kathento
mettāsahagatenātiādimāha. Tattha
kammaṭṭhānakathāya vā bhāvanānaye vā pāḷivaṇṇanāya vā yaṃ vattabbaṃ
siyā, taṃ sabbaṃ visuddhimagge (visuddhi. 1.240) vuttameva.
Evaṃ averacittoti evaṃ akusalaverassa ca
puggalaverino ca natthitāya averacitto.
Abyābajjhacittoti kodhacittassa abhāvena niddukkhacitto.
Asaṃkiliṭṭhacittoti kilesassa natthitāya
asaṃkiliṭṭhacitto. Visuddhacittoti
kilesamalābhāvena visuddhacitto hotīti attho.
Tassāti tassa evarūpassa ariyasāvakassa.
Assāsāti avassayā patiṭṭhā. Sace kho pana
atthi paro lokoti yadi imamhā lokā paraloko nāma atthi.
Athāhaṃ kāyassa bhedā parammaraṇā…pe…
upapajjissāmīti atthetaṃ kāraṇaṃ, yenāhaṃ kāyassa bhedā
parammaraṇā sugatiṃ saggaṃ lokaṃ upapajjissāmīti evaṃ sabbattha nayo
veditabbo. Anīghanti niddukkhaṃ.
Sukhinti sukhitaṃ.
Ubhayeneva visuddhaṃ attānaṃ samanupassāmīti yañca pāpaṃ na
karomi, yañca karotopi na karīyati, iminā ubhayenāpi visuddhaṃ
attānaṃ samanupassāmi. Sesaṃ sabbattha uttānatthamevāti.
|
65.- Các Vị Ở Kesaputta
1-17
1.- Như vầy tôi nghe. Một thời, Thế Tôn đang đi du hành giữa dân
chúng Kosala, cùng với đại chúng Tỷ-kheo, đi đến Kesaputta, thị trấn
của các người Kàlàmà.
Các người Kàlàmà ở Kesaputta được nghe: "Sa-môn Gotama là Thích
tử, xuất gia từ ḍng họ Thích ca đă đến Kesaputta. Tiếng đồn tốt đẹp
như sau được truyền đi về Sa-môn Gotama: Ngài là Thế Tôn, bậc Ứng
Cúng A-la-hán, Chánh Đẳng Giác, Minh Hạnh Túc, Thiên Tuệ, Thế Gian
Giải, Vô Thượng Sĩ, Điều Ngự Trượng Phu, Thiên Nhân Sư, Phật, Thế
Tôn. Sau khi tự thực chứng, Ngài đă giảng dạy chư thiên và loài
người, hàng tu sĩ và cư sĩ, vua chúa cùng thường dân, Ngài đă giảng
Pháp cao diệu từ chặng đầu, chặng giữa, cho đến chặng cuối; Ngài đă
giảng đời sống phạm hạnh chi tiết và rơ ràng, toàn hảo, hoàn toàn
tinh khiết. Lành thay, nếu chúng tôi được yết kiến một vị Ứng cúng
như vậy".
2.- Rồi các người Kàlàmà ở Kesaputta đi đến Thế Tôn. Sau khi đến,
có người đảnh lễ Thế Tôn rồi ngồi xuống một bên; có người nói lên
với Thế Tôn những lời chào đón thăm hỏi, sau khi nói lên những lời
chào đón thăm hỏi thân hữu rồi ngồi xuống một bên; có người chắp tay
vái chào Thế Tôn rồi ngồi xuống một bên; có người xưng tên và ḍng
họ rồi ngồi xuống một bên; có người im lặng rồi ngồi xuống một bên.
Sau khi ngồi xuống một bên, các người Kàlàmà ở Kesaputta bạch Thế
Tôn:
- Có một số Sa-môn, Bà-la-môn, bạch Thế Tôn, đi đến Kesaputta. Họ
làm sáng tỏ, làm chói sáng quan điểm của ḿnh, nhưng họ bài xích
quan điểm người khác, khinh miệt, chê bai, xuyên tạc. Bạch Thế Tôn,
lại có một số Sa-môn, Bà-la-môn khác cũng đi đến Kesaputta, họ làm
sáng tỏ, làm chói sáng quan điểm của ḿnh, nhưng họ bài xích quan
điểm người khác, khinh miệt, chê bai, xuyên tạc. Đối với họ, bạch
Thế Tôn, chúng con có những nghi ngờ phân vân: "Trong những Tôn giả
Sa-môn này, ai nói sự thật, ai nói láo?"
3. - Đương nhiên, này các Kàlàmà, các Ông có những nghi ngờ!
Đương nhiên, này các Kàlàmà, các Ông có những phân vân! Trong những
trường hợp đáng nghi ngờ, các Ông đương nhiên khởi lên phân vân.
Này các Kàlàmà, chớ có tin v́ nghe báo cáo, chớ có tin v́ nghe
truyền thuyết; chớ có tin v́ theo truyền thống; chớ có tin v́ được
kinh điển truyền tụng; chớ có tin v́ lư luận suy diễn; chớ có tin v́
diễn giải tương tự; chớ có tin v́ đánh giá hời hợt những dữ kiện;
chớ có tin v́ phù hợp với định kiến; chớ có tin v́ phát xuất từ nơi
có uy quyền, chớ có tin v́ vị Sa-môn là bậc đạo sư của ḿnh.
Nhưng này các Kàlàmà, khi nào tự ḿnh biết rơ như sau: "Các pháp
này là bất thiện; Các pháp này là đáng chê; Các pháp này bị các
người có trí chỉ trích; Các pháp này nếu thực hiện và chấp nhận đưa
đến bất hạnh khổ đau", thời này Kàlàmà, hăy từ bỏ chúng!
4. Các Ông nghĩ thế nào, này Kàlàmà! Ḷng tham khởi lên trong nội
tâm người nào, khởi lên như vậy là đưa lại hạnh phúc hay bất hạnh?
- Bất hạnh, bạch Thế Tôn.
- Người này có tham, này các Kàlàmà, bị tham chinh phục, tâm bị
xâm chiếm, giết các sinh vật, lấy của không cho, đi đến vợ người,
nói láo, khích lệ người khác cũng làm như vậy. Như vậy, có làm cho
người ấy bất hạnh đau khổ lâu dài hay không?
- Thưa có, bạch Thế Tôn.
5. - Các Ông nghĩ thế nào, này các Kàlàmà, ḷng sân khi khởi lên
trong nội tâm người nào, khởi lên như vậy là đưa lại hạnh phúc hay
bất hạnh?
- Bất hạnh, bạch Thế Tôn.
- Người này có sân, này các Kàlàmà, bị sân chinh phục, tâm bị xâm
chiếm, giết các sinh vật, lấy của không cho, đi đến vợ người, nói
láo, khích lệ người khác cũng làm như vậy. Như vậy, có làm cho người
ấy bất hạnh đau khổ lâu dài hay không?
- Thưa có, bạch Thế Tôn..
6. - Các Ông nghĩ thế nào, này các Kàlàmà, ḷng si khi khởi lên
trong nội tâm người nào, khởi lên như vậy là đưa lại hạnh phúc hay
bất hạnh?
- Bất hạnh, bạch Thế Tôn.
- Người này có si, này các Kàlàmà, bị si chinh phục, tâm bị xâm
chiếm, giết các sinh vật, lấy của không cho, đi đến vợ người, nói
láo, khích lệ người khác cũng làm như vậy. Như vậy, có làm cho người
ấy bất hạnh đau khổ lâu dài hay không?
- Thưa có, bạch Thế Tôn.
7. - Các Ông nghĩ thế nào, này các Kàlàmà, các pháp này là thiện
hay bất thiện?
- Là bất thiện, bạch Thế Tôn.
- Đáng chê hay không đáng chê?
- Có tội, bạch Thế Tôn.
- Bị người có trí quở trách hay không bị người có trí quở trách?
- Bị người có trí quở trách, bạch Thế Tôn.
- Nếu được thực hiện, được chấp nhận, có đưa đến bất hạnh đau khổ
không? Hay ở đây, là như thế nào?
- Được thực hiện, được chấp nhận, bạch Thế Tôn, chúng đưa đến bất
hạnh, đau khổ, ở đây, đối với chúng con là vậy.
8. - Như vậy, này các Kàlàmà, điều Ta vừa nói với các Ông: "Chớ
có tin v́ nghe báo cáo, chớ có tin v́ nghe truyền thuyết; chớ có tin
v́ theo truyền thống; chớ có tin v́ được kinh điển truyền tụng; chớ
có tin v́ lư luận suy diễn; chớ có tin v́ diễn giải tương tự; chớ có
tin v́ đánh giá hời hợt những dữ kiện; chớ có tin v́ phù hợp với
định kiến; chớ có tin v́ phát xuất từ nơi có uy quyền, chớ có tin v́
vị Sa-môn là bậc đạo sư của ḿnh.".
Nhưng này các Kàlàmà, khi nào tự ḿnh biết rơ như sau: "Các pháp
này là bất thiện; Các pháp này là đáng chê; Các pháp này bị các
người có trí quở trách; Các pháp này nếu thực hiện và chấp nhận đưa
đến bất hạnh khổ đau", thời này Kàlàmà, hăy từ bỏ chúng! Điều đă
được nói lên như vậy, chính do duyên như vậy được nói lên.
9. Này các Kàlàmà, chớ có tin v́ nghe báo cáo, chớ có tin v́ nghe
truyền thuyết; chớ có tin v́ theo truyền thống; chớ có tin v́ được
kinh điển truyền tụng; chớ có tin v́ lư luận suy diễn; chớ có tin v́
diễn giải tương tự; chớ có tin v́ đánh giá hời hợt những dữ kiện;
chớ có tin v́ phù hợp với định kiến; chớ có tin v́ phát xuất từ nơi
có uy quyền, chớ có tin v́ vị Sa-môn là bậc đạo sư của ḿnh.
Nhưng này các Kàlàmà, khi nào tự ḿnh biết như sau: "Các pháp này
là thiện; Các pháp này là không đáng chê; Các pháp này không bị các
người có trí chỉ trích; Các pháp này nếu thực hiện và chấp nhận đưa
đến hạnh phúc an lạc", thời này Kàlàmà, hăy tự đạt đến và an trú!
10. Các Ông nghĩ thế nào, này các Kàlàmà, không tham, khi khởi
lên trong nội tâm người nào, khởi lên như vậy, là đưa lại hạnh phúc
hay bất hạnh cho người ấy?
- Hạnh phúc, bạch Thế Tôn.
- Người này không tham, này các Kàlàmà, không bị tham chinh phục,
tâm không bị xâm chiếm, không giết các sinh vật, không lấy của không
cho, không đi đến vợ người, không nói láo, khích lệ người khác cũng
làm như vậy. Như vậy, có làm cho người ấy hạnh phúc an lạc lâu dài
hay không?
- Thưa có, bạch Thế Tôn.
11. - Các Ông nghĩ thế nào, này các Kàlàmà, không sân, khi khởi
lên trong nội tâm người nào, khởi lên như vậy là đưa lại hạnh phúc
hay bất hạnh cho người ấy?
- Hạnh phúc, bạch Thế Tôn.
- Người này không sân, này các Kàlàmà, không bị sân chinh phục,
tâm không bị xâm chiếm, không giết các sinh vật, không lấy của không
cho, không đi đến vợ người, không nói láo, khích lệ người khác cũng
làm như vậy. Như vậy, có đem lại đem lại hạnh phúc, an lạc lâu dài
cho người ấy hay không?
- Thưa có, bạch Thế Tôn.
12. - Các Ông nghĩ thế nào, này các Kàlàmà, không si khi khởi lên
trong nội tâm người nào, khởi lên như vậy là đưa lại hạnh phúc hay
bất hạnh cho người ấy?
- Hạnh phúc, bạch Thế Tôn.
- Người này không si, này các Kàlàmà, không bị si chinh phục, tâm
không bị xâm chiếm, không giết các sinh vật, không lấy của không
cho, không đi đến vợ người, không nói láo, khích lệ người khác cũng
làm như vậy. Như vậy, có đem lại hạnh phúc an lạc lâu dài cho người
ấy hay không?
- Thưa có, bạch Thế Tôn.
13. - Các Ông nghĩ thế nào, này các Kàlàmà, các pháp này là thiện
hay bất thiện?
- Là thiện, bạch Thế Tôn.
- Các pháp này là đáng chê hay không đáng chê?
- Không đáng chê, bạch Thế Tôn.
- Bị người có trí quở trách hay được người có trí tán thán?
- Được người trí tán thán, bạch Thế Tôn.
- Nếu được thực hiện, được chấp nhận, có đưa đến hạnh phúc an lạc
không, hay ở đây, là như thế nào?
- Được thực hiện, được chấp nhận, bạch Thế Tôn, chúng đưa đến
hạnh phúc, an lạc. Ở đây, đối với chúng con là vậy.
14. - Này các Kàlàmà, chớ có tin v́ nghe báo cáo, chớ có tin v́
nghe truyền thuyết; chớ có tin v́ theo truyền thống; chớ có tin v́
được kinh điển truyền tụng; chớ có tin v́ nhân lư luận siêu h́nh;
chớ có tin v́ đúng theo một lập trường; chớ có tin v́ đánh giá hời
hợt những dữ kiện; chớ có tin v́ phù hợp với định kiến; chớ có tin
v́ phát xuất từ nơi có uy quyền, chớ có tin v́ vị Sa-môn là bậc đạo
sư của ḿnh.
Nhưng này các Kàlàmà, khi nào tự ḿnh biết rơ như sau: "Các pháp
này là thiện; Các pháp này là không có tội; Các pháp này được người
có trí tán thán; Các pháp này nếu được thực hiện, được chấp nhận đưa
đến hạnh phúc an lạc", thời này Kàlàmà, hăy chứng đạt và an trú!
Điều đă được nói lên như vậy, chính do duyên như vậy được nói lên.
15. - Này các Kàlàmà, vị Thánh đệ tử nào ly tham, ly sân, ly si
như vậy, tỉnh giác, chánh niệm, với tâm câu hữu với Từ biến măn một
phương; cũng vậy phương thứ hai; cũng vậy phương thứ ba; cũng vậy
phương thứ tư.
Như vậy, cùng khắp thế giới, trên, dưới, bề ngang, hết thảy
phương xứ, cùng khắp vô biên giới, vị ấy an trú biến măn với tâm câu
hữu với Từ, quảng đại, đại hành, vô biên, không hận, không sân.
Vị Thánh đệ tử nào ly tham, ly sân, ly si như vậy, tỉnh giác,
chánh niệm, với tâm câu hữu với Bi biến măn một phương; cũng vậy
phương thứ hai; cũng vậy phương thứ ba; cũng vậy phương thứ tư.
Như vậy, cùng khắp thế giới, trên, dưới, bề ngang, hết thảy
phương xứ, cùng khắp vô biên giới, vị ấy an trú biến măn với tâm câu
hữu với Bi, quảng đại, đại hành, vô biên, không hận, không sân.
Vị Thánh đệ tử nào ly tham, ly sân, ly si như vậy, tỉnh giác,
chánh niệm, với tâm câu hữu với Hỷ biến măn một phương; cũng vậy
phương thứ hai; cũng vậy phương thứ ba; cũng vậy phương thứ tư.
Như vậy, cùng khắp thế giới, trên, dưới, bề ngang, hết thảy
phương xứ, cùng khắp vô biên giới, vị ấy an trú biến măn với tâm câu
hữu với Hỷ, quảng đại, đại hành, vô biên, không hận, không sân.
Vị Thánh đệ tử nào ly tham, ly sân, ly si như vậy, tỉnh giác,
chánh niệm, với tâm câu hữu với Xả biến măn một phương; cũng vậy
phương thứ hai; cũng vậy phương thứ ba; cũng vậy phương thứ tư.
Như vậy, cùng khắp thế giới, trên, dưới, bề ngang, hết thảy
phương xứ, cùng khắp vô biên giới, vị ấy an trú biến măn với tâm câu
hữu với Xả, quảng đại, đại hành, vô biên, không hận, không sân.
16. Thánh đệ tử ấy, này các Kàlàmà, với tâm không oán như vậy,
không sân như vậy, không uế nhiễm như vậy, thanh tịnh như vậy, ngay
trong hiện tại, người ấy đạt được bốn sự an ổn:
i) "Nếu có đời sau, nếu có kết quả dị thục các nghiệp thiện ác,
sau khi thân hoại mạng chung, ta sẽ sanh lên cơi thiện, cơi trời,
cơi đời này"; đây là an ổn thứ nhất vị ấy có được.
ii) "Nếu không có đời sau, nếu không có kết quả dị thục các
nghiệp thiện ác, thời ở đây, trong hiện tại, ta tự sống với tâm
không oán, không sân, không phiền năo, được an lạc"; đây là an ổn
thứ hai vị ấy có được.
iii) "Nếu việc ác có làm, nhưng ta không có tâm ác đối với ai cả,
và nếu ta không làm điều ác, sao ta có thể cảm thọ khổ đau được";
đây là an ổn thứ ba vị ấy có được.
iv) "Nếu việc ác không có làm, như vậy, cả hai phương diện (do ta
làm vô ư hay cố ư), ta quán thấy ta hoàn toàn thanh tịnh"; đây là an
ổn thứ tư vị ấy có được.
Thánh đệ tử ấy, này các Kàlàmà, với tâm không oán như vậy, với
tâm không sân như vậy, với tâm không uế nhiễm như vậy, với tâm thanh
tịnh như vậy, ngay trong hiện tại, vị có được bốn an ổn này.
17. - Sự việc là như vậy, bạch Thế Tôn! Sự việc là như vậy, bạch
Thiện Thệ! Thánh đệ tử ấy, bạch Thế Tôn, với tâm không oán như vậy,
với tâm không sân như vậy, với tâm không uế nhiễm như vậy, với tâm
thanh tịnh như vậy, ngay trong hiện tại, vị có được bốn an ổn:
"Nếu có đời sau, nếu có kết quả dị thục các nghiệp thiện ác, sau
khi thân hoại mạng chung, ta sẽ được sanh lên cơi thiện, cơi Trời,
cơi đời này"; đây là an ổn thứ nhất vị ấy có được.
"Nếu không có đời sau, nếu không có kết quả dị thục các nghiệp
thiện ác, thời ở đây, trong hiện tại, ta tự sống với tâm không oán,
không sân, không phiền năo, được an lạc"; đây là an ổn thứ hai vị ấy
có được.
"Nếu việc ác có làm, nhưng ta không có tâm ác đối với ai cả, và
nếu ta không làm điều ác, sao ta có thể cảm thọ khổ đau được"; đây
là an ổn thứ ba vị ấy có được.
"Nếu việc ác không có làm, như vậy, cả hai phương diện (do ta làm
vô ư hay cố ư), ta quán thấy ta hoàn toàn thanh tịnh"; đây là an ổn
thứ tư vị ấy có được.
Vị Thánh đệ tử ấy, bạch Thế Tôn, với tâm không oán như vậy, với
tâm không sân như vậy, với tâm không uế nhiễm như vậy, với tâm thanh
tịnh như vậy, ngay trong hiện tại, vị có được bốn an ổn này.
Thật vi diệu thay, bạch Thế Tôn! Thật vi diệu thay, bạch Thế Tôn!
Bạch Thế Tôn, như người dựng đứng những ǵ bị quăng ngă xuống, hay
tŕnh bày cái ǵ bị che kín, hay chỉ đường cho người bị lạc hướng,
hay cầm đèn sáng vào bóng tối để những ai có mắt có thể thấy sắc.
Cũng vậy, Chánh pháp đă được Tôn giả Gotama dùng nhiều phương
tiện thuyết giảng. Chúng con nay xin quy y Thế Tôn, quy y Pháp,
quy y chúng Tỷ-kheo. Mong Thế Tôn nhận chúng con làm đệ tử cư sĩ, từ
nay cho đến mạng chung, chúng con xin trọn đời quy ngưỡng.
|
6. Sāḷhasuttaṃ
67.
Evaṃ me sutaṃ – ekaṃ samayaṃ āyasmā nandako sāvatthiyaṃ viharati
pubbārāme migāramātupāsāde. Atha kho sāḷho ca migāranattā sāṇo ca
sekhuniyanattā [rohaṇo ca
pekhuṇiyanattā (sī. syā. kaṃ. pī.)] yenāyasmā nandako
tenupasaṅkamiṃsu; upasaṅkamitvā āyasmantaṃ nandakaṃ abhivādetvā
ekamantaṃ nisīdiṃsu. Ekamantaṃ nisinnaṃ kho sāḷhaṃ migāranattāraṃ
āyasmā nandako etadavoca –
‘‘Etha tumhe, sāḷhā, mā anussavena, mā
paramparāya, mā itikirāya, mā piṭakasampadānena, mā takkahetu, mā
nayahetu, mā ākāraparivitakkena, mā diṭṭhinijjhānakkhantiyā, mā
bhabbarūpatāya, mā samaṇo no garūti. Yadā tumhe, sāḷhā
, attanāva jāneyyātha
‘ime dhammā akusalā, ime dhammā sāvajjā, ime dhammā viññugarahitā,
ime dhammā samattā samādinnā ahitāya dukkhāya saṃvattantī’ti, atha
tumhe sāḷhā pajaheyyātha.
‘‘Taṃ kiṃ maññatha, sāḷhā, atthi lobho’’ti?
‘‘Evaṃ, bhante’’.
‘‘Abhijjhāti kho ahaṃ, sāḷhā, etamatthaṃ vadāmi.
Luddho kho ayaṃ, sāḷhā, abhijjhālu pāṇampi hanati, adinnampi
ādiyati, paradārampi gacchati, musāpi bhaṇati, parampi tathattāya
samādapeti, yaṃ sa hoti dīgharattaṃ ahitāya dukkhāyā’’ti.
‘‘Evaṃ, bhante’’.
‘‘Taṃ kiṃ maññatha, sāḷhā,
atthi doso’’ti?
‘‘Evaṃ, bhante’’.
‘‘Byāpādoti kho ahaṃ, sāḷhā, etamatthaṃ vadāmi.
Duṭṭho kho ayaṃ, sāḷhā, byāpannacitto pāṇampi hanati, adinnampi
ādiyati, paradārampi gacchati, musāpi bhaṇati, parampi tathattāya
samādapeti, yaṃ sa hoti dīgharattaṃ ahitāya dukkhāyā’’ti.
‘‘Evaṃ, bhante’’.
‘‘Taṃ kiṃ maññatha, sāḷhā, atthi moho’’ti?
‘‘Evaṃ, bhante’’.
‘‘Avijjāti kho ahaṃ, sāḷhā, etamatthaṃ vadāmi.
Mūḷho kho ayaṃ, sāḷhā , avijjāgato pāṇampi
hanati, adinnampi ādiyati, paradārampi gacchati, musāpi bhaṇati,
parampi tathattāya samādapeti, yaṃ sa hoti dīgharattaṃ ahitāya
dukkhāyā’’ti.
‘‘Evaṃ, bhante’’.
‘‘Taṃ kiṃ maññatha, sāḷhā, ime dhammā kusalā vā
akusalā vā’’ti?
‘‘Akusalā, bhante’’.
‘‘Sāvajjā vā anavajjā
vā’’ti?
‘‘Sāvajjā, bhante’’.
‘‘Viññugarahitā vā viññuppasatthā vā’’ti?
‘‘Viññugarahitā, bhante’’.
‘‘Samattā samādinnā ahitāya dukkhāya saṃvattanti,
no vā? Kathaṃ vā ettha hotī’’ti?
‘‘Samattā , bhante,
samādinnā ahitāya dukkhāya saṃvattantīti. Evaṃ no ettha hotī’’ti.
‘‘Iti kho, sāḷhā, yaṃ taṃ avocumhā – ‘etha tumhe,
sāḷhā, mā anussavena, mā paramparāya, mā itikirāya, mā
piṭakasampadānena, mā takkahetu, mā nayahetu, mā ākāraparivitakkena,
mā diṭṭhinijjhānakkhantiyā, mā bhabbarūpatāya, mā samaṇo no garūti.
Yadā tumhe, sāḷhā, attanāva jāneyyātha – ime dhammā akusalā, ime
dhammā sāvajjā, ime dhammā viññugarahitā, ime dhammā samattā
samādinnā ahitāya dukkhāya saṃvattantīti, atha tumhe, sāḷhā,
pajaheyyāthā’ti, iti yaṃ taṃ vuttaṃ idametaṃ paṭicca vuttaṃ.
‘‘Etha tumhe, sāḷhā, mā anussavena, mā
paramparāya, mā itikirāya, mā piṭakasampadānena, mā takkahetu, mā
nayahetu, mā ākāraparivitakkena, mā diṭṭhinijjhānakkhantiyā, mā
bhabbarūpatāya, mā samaṇo no garūti. Yadā tumhe, sāḷhā, attanāva
jāneyyātha – ‘ime dhammā kusalā, ime dhammā anavajjā, ime dhammā
viññuppasatthā, ime dhammā samattā
samādinnā hitāya sukhāya saṃvattantī’ti, atha
tumhe, sāḷhā, upasampajja vihareyyātha.
‘‘Taṃ kiṃ maññatha, sāḷhā, atthi alobho’’ti?
‘‘Evaṃ, bhante’’.
‘‘Anabhijjhāti kho ahaṃ,
sāḷhā, etamatthaṃ vadāmi. Aluddho kho ayaṃ, sāḷhā, anabhijjhālu neva
pāṇaṃ hanati, na adinnaṃ ādiyati, na paradāraṃ gacchati, na musā
bhaṇati, parampi na tathattāya samādapeti, yaṃ sa hoti dīgharattaṃ
hitāya sukhāyā’’ti.
‘‘Evaṃ, bhante’’.
‘‘Taṃ kiṃ maññatha, sāḷhā, atthi adoso’’ti?
‘‘Evaṃ, bhante’’.
‘‘Abyāpādoti kho ahaṃ, sāḷhā, etamatthaṃ vadāmi.
Aduṭṭho kho ayaṃ, sāḷhā, abyāpannacitto neva pāṇaṃ hanati, na
adinnaṃ ādiyati, na paradāraṃ gacchati, na musā bhaṇati, parampi na
tathattāya samādapeti, yaṃ sa hoti dīgharattaṃ hitāya sukhāyā’’ti.
‘‘Evaṃ, bhante’’.
‘‘Taṃ kiṃ maññatha, sāḷhā, atthi amoho’’ti?
‘‘Evaṃ, bhante’’.
‘‘Vijjāti kho ahaṃ, sāḷhā, etamatthaṃ vadāmi.
Amūḷho kho ayaṃ, sāḷhā, vijjāgato neva pāṇaṃ
hanati, na adinnaṃ ādiyati, na paradāraṃ gacchati, na musā bhaṇati,
parampi na tathattāya samādapeti, yaṃ sa hoti dīgharattaṃ hitāya
sukhāyā’’ti.
‘‘Evaṃ, bhante’’.
‘‘Taṃ kiṃ maññatha, sāḷhā, ime dhammā kusalā vā
akusalā vā’’ti?
‘‘Kusalā, bhante’’.
‘‘Sāvajjā vā anavajjā vā’’ti?
‘‘Anavajjā, bhante’’.
‘‘Viññugarahitā vā viññuppasatthā vā’’ti?
‘‘Viññuppasatthā ,
bhante’’.
‘‘Samattā samādinnā hitāya sukhāya saṃvattanti,
no vā? Kathaṃ vā ettha hotī’’ti?
‘‘Samattā, bhante, samādinnā
hitāya sukhāya saṃvattantīti. Evaṃ no ettha hotī’’ti.
‘‘Iti kho, sāḷhā, yaṃ taṃ avocumhā – ‘etha tumhe,
sāḷhā, mā anussavena, mā paramparāya, mā itikirāya, mā
piṭakasampadānena, mā takkahetu, mā nayahetu, mā ākāraparivitakkena,
mā diṭṭhinijjhānakkhantiyā, mā bhabbarūpatāya, mā samaṇo no garūti.
Yadā tumhe, sāḷhā, attanāva jāneyyātha – ime dhammā kusalā, ime
dhammā anavajjā, ime dhammā viññuppasatthā, ime dhammā samattā
samādinnā dīgharattaṃ hitāya sukhāya
saṃvattantīti, atha tumhe, sāḷhā, upasampajja vihareyyāthā’ti, iti
yaṃ taṃ vuttaṃ idametaṃ paṭicca vuttaṃ.
‘‘Sa kho so, sāḷhā, ariyasāvako evaṃ
vigatābhijjho vigatabyāpādo asammūḷho sampajāno patissato
mettāsahagatena cetasā…pe… karuṇā…pe… muditā…pe… upekkhāsahagatena
cetasā ekaṃ disaṃ pharitvā viharati, tathā dutiyaṃ, tathā tatiyaṃ,
tathā catutthaṃ, iti uddhamadho tiriyaṃ sabbadhi sabbattatāya
sabbāvantaṃ lokaṃ upekkhāsahagatena cetasā vipulena mahaggatena
appamāṇena averena abyāpajjhena pharitvā viharati. So evaṃ pajānāti
– ‘atthi idaṃ, atthi hīnaṃ, atthi paṇītaṃ, atthi imassa saññāgatassa
uttari [uttariṃ (sī. syā. kaṃ. pī.)]
nissaraṇa’nti. Tassa evaṃ jānato evaṃ passato kāmāsavāpi cittaṃ
vimuccati, bhavāsavāpi cittaṃ vimuccati, avijjāsavāpi
cittaṃ vimuccati; vimuttasmiṃ vimuttamiti ñāṇaṃ hoti. ‘Khīṇā jāti,
vusitaṃ brahmacariyaṃ, kataṃ karaṇīyaṃ, nāparaṃ itthattāyā’ti
pajānāti.
‘‘So evaṃ pajānāti – ‘ahu pubbe lobho, tadahu
akusalaṃ, so etarahi natthi, iccetaṃ kusalaṃ; ahu pubbe doso…pe… ahu
pubbe moho, tadahu akusalaṃ, so etarahi natthi, iccetaṃ kusala’nti.
So diṭṭheva dhamme nicchāto nibbuto sītibhūto sukhappaṭisaṃvedī
brahmabhūtena attanā viharatī’’ti. Chaṭṭhaṃ.
|
6. Sāḷhasuttavaṇṇanā
67. Chaṭṭhe
migāranattāti
migāraseṭṭhino nattā. Sekhuniyanattāti
sekhuniyaseṭṭhino nattā. Upasaṅkamiṃsūti
bhuttapātarāsā dāsakammakaraparivutā
upasaṅkamiṃsu. Tesaṃ kira purebhatte pubbaṇhasamayeyeva gehe eko
pañho samuṭṭhito, taṃ pana kathetuṃ okāso nāhosi. Te ‘‘taṃ pañhaṃ
sossāmā’’ti therassa santikaṃ gantvā vanditvā tuṇhī nisīdiṃsu. Thero
‘‘gāme taṃ samuṭṭhitaṃ pañhaṃ sotuṃ āgatā bhavissantī’’ti tesaṃ
manaṃ ñatvā tameva pañhaṃ ārabhanto etha tumhe
sāḷhātiādimāha. Tattha atthi lobhoti
lubbhanasabhāvo lobho nāma atthīti pucchati.
Abhijjhāti kho ahaṃ sāḷhā etamatthaṃ vadāmīti etaṃ
lobhasaṅkhātaṃ atthaṃ ahaṃ ‘‘abhijjhā’’ti vadāmi, ‘‘taṇhā’’ti
vadāmīti samuṭṭhitapañhassa atthaṃ dīpento āha. Evaṃ sabbavāresu
nayo netabbo.
Soevaṃ
pajānātīti so cattāro brahmavihāre bhāvetvā ṭhito ariyasāvako
samāpattito vuṭṭhāya vipassanaṃ ārabhanto evaṃ pajānāti.
Atthi idanti atthi dukkhasaccasaṅkhātaṃ
khandhapañcakaṃ nāmarūpavasena paricchinditvā pajānanto esa ‘‘evaṃ
pajānāti atthi ida’’nti vutto. Hīnanti
samudayasaccaṃ. Paṇītanti maggasaccaṃ.
Imassa saññāgatassa uttari nissaraṇanti
imassa vipassanāsaññāsaṅkhātassa saññāgatassa uttari nissaraṇaṃ nāma
nibbānaṃ, tamatthīti iminā nirodhasaccaṃ dasseti.
Vimuttasmiṃ vimuttamiti ñāṇanti ekūnavīsatividhaṃ
paccavekkhaṇañāṇaṃ kathitaṃ. Ahu pubbe lobhoti
pubbe me lobho ahosi. Tadahu akusalanti taṃ
akusalaṃ nāma ahosi, tadā vā akusalaṃ nāma ahosi.
Iccetaṃ kusalanti iti etaṃ kusalaṃ, tasseva akusalassa
natthibhāvaṃ kusalaṃ khemanti sandhāya vadati.
Nicchātoti nittaṇho. Nibbutoti
abbhantare santāpakarānaṃ kilesānaṃ abhāvena
nibbuto. Sītibhūtoti sītalībhūto.
Sukhappaṭisaṃvedīti kāyikacetasikassa
sukhassa paṭisaṃveditā. Brahmabhūtenāti
seṭṭhabhūtena. Sesaṃ sabbattha uttānatthamevāti.
|
66.- Sàlhà
1-13
Như vầy tôi nghe.
Một thời Tôn giả Nandaka trú ở Sàvatthi, tại Đông Viên, ở lâu đài mẹ
của Migàra.
Rồi Sàlhà, cháu của Migàra, và Rohana, cháu của Pekhuniya đi đến Tôn
giả Nandaka; sau khi đến, đảnh lễ Tôn giả Nandaka rồi ngồi xuống một
bên. Ngồi xuống một bên, Tôn giả Nandaka nói với Sàlhà, cháu trai
của Migàra như sau:
2. - Hăy đến, này các Sàlhà Nandaka, chớ có tin v́ nghe theo truyền
thống; chớ có tin v́ nghe theo người ta nói; chớ có tin v́ được Kinh
Tạng truyền tụng; chớ có tin v́ nhân lư luận siêu h́nh; chớ có tin
v́ đúng theo một lập trường; chớ có tin v́ đánh giá hời hợt những dữ
kiện; chớ có tin v́ phù hợp với định kiến; chớ có tin v́ phát xuất
từ nơi có uy quyền, chớ có tin v́ vị Sa-môn là bậc đạo sư của ḿnh.
Nhưng này các Sàlhà, khi nào tự ḿnh biết như sau: "Các pháp này là
bất thiện; các pháp này là có tội; các pháp này bị người trí quở
trách; các pháp này nếu được thực hành và chấp nhận, đưa lại bất
hạnh và đau khổ", thời này các Sàlhà, các thầy cần phải từ bỏ chúng.
Này các Sàlhà, các thầy nghĩ thế nào, có tham hay không?
- Thưa có, bạch Tôn giả.
- Tham, này các Sàlhà, ta nói nghĩa này là vậy. Này các Sàlhà, người
có tham này bị tham chinh phục, giết các sinh loại, lấy của không
cho, đi đến vợ người, nói láo, khích lệ người khác cùng làm như vậy,
như vậy có làm người ấy bất hạnh đau khổ lâu dài hay không?
- Thưa có, bạch Tôn giả.
4. - Này các Sàlhà, các thầy nghĩ thế nào, có sân hay không?
- Thưa có, bạch Tôn giả.
- Sân, này các Sàlhà, ta nói nghĩa này là vậy. Này các Sàlhà, người
có sân này bị sân chinh phục, giết các sinh loại, lấy của không cho,
đi đến vợ người, nói láo, khích lệ người khác cũng làm như vậy, như
vậy có làm người ấy bất hạnh đau khổ lâu dài hay không?
- Thưa có, bạch Tôn giả.
5. - Này các Sàlhà, các thầy nghĩ thế nào, có si hay không?
- Thưa có, bạch Tôn giả.
- Si, này các Sàlhà, ta nói nghĩa này là vậy. Này các Sàlhà, người
có si này bị si chinh phục, giết các sinh loại, lấy của không cho,
đi đến vợ người, nói láo, khích lệ người khác cũng làm như vậy, như
vậy có làm người ấy bất hạnh đau khổ lâu dài hay không?
- Thưa có, bạch Tôn giả.
6. - Các thầy nghĩ thế nào, này các Sàlhà. Các pháp này là thiện hay
bất thiện?
- Là bất thiện, thưa Tôn giả.
- Có tội hay không có tội?
- Có tội, thưa Tôn giả.
- Bị người có trí quở trách hay được người có trí tán thán?
- Bị người có trí quở trách, thưa Tôn giả.
- Được thực hiện, được chấp thuận, có đưa lại bất hạnh hay đau khổ
không? Hay ở đây là thế nào?
- Được thực hiện, được chấp thuận, thưa Tôn giả, chúng đưa lại bất
hạnh đau khổ. Ở đây, đối với chúng con là như vậy.
7.-Như vậy, này các Sàlhà, điều ta vừa nói với các thầy, "Chớ có tin
v́ nghe theo truyền thống; chớ có tin v́ nghe theo người ta nói; chớ
có tin v́ được Kinh Tạng truyền tụng; chớ có tin v́ nhân lư luận;
chớ có tin v́ nhân định lư; chớ có tin, sau khi thẩm lự hay chấp
nhận một vài lư thuyết; chớ có tin v́ thấy là thích hợp; chớ có tin,
sau khi thẩm lự hay chấp nhận một vài lư thuyết, chớ có tin v́ thấy
là thích hợp; chớ có tin v́ vị Sa-môn là bậc đạo sư của ḿnh". Này
các Sàlhà, khi nào tự ḿnh biết như sau: "Các pháp này là bất thiện;
các pháp này là có tội; các pháp này bị người có trí quở trách; các
pháp này nếu được thực hành và chấp nhận, đưa lại bất hạnh và đau
khổ", thời này các Sàlhà, hăy từ bỏ chúng! Điều này đă được nói lên
như vậy, chính là do duyên như vậy được nói lên.
Như vậy, này các Sàlhà, chớ có tin v́ nghe theo truyền thống; chớ có
tin v́ nghe theo người ta nói; chớ có tin v́ được Kinh Tạng truyền
tụng; chớ có tin v́ nhân lư luận siêu h́nh; chớ có tin v́ đúng theo
một lập trường; chớ có tin v́ đánh giá hời hợt những dữ kiện; chớ có
tin v́ phù hợp với định kiến; chớ có tin v́ phát xuất từ nơi có uy
quyền, chớ có tin v́ vị Sa-môn là bậc đạo sư của ḿnh. Nhưng này các
Sàlhà, khi nào tự ḿnh biết như sau: "Các pháp này là thiện; các
pháp này là không có tội; các pháp này không bị người có trí quở
trách; các pháp này nếu được thực hành và chấp nhận, đưa đến hạnh
phúc an lạc", thời này các Sàlhà, hăy đạt đến và an trú!
8. - Các Ông nghĩ như thế nào, này các Sàlhà, không tham khi khởi
lên trong nội tâm người nào, khởi lên như vậy là đưa lại bất hạnh
hay hạnh phúc lâu dài cho người ấy?
- Hạnh phúc, thưa Tôn giả.
- Người này không tham, này các Sàlhà, không bị tham chinh phục, tâm
không bị xâm chiếm, không giết các sinh vật, không lấy của không
cho, không đi đến vợ người, không nói láo, khích lệ người khác cũng
làm như vậy. Như vậy, có làm cho người ấy được hạnh phúc, an lạc lâu
dài hay không?
- Thưa có, bạch Tôn giả.
9. - Các Ông nghĩ như thế nào, này các Sàlhà, không sân khi khởi lên
trong nội tâm người nào, khởi lên như vậy là đưa lại bất hạnh hay
hạnh phúc lâu dài cho người ấy?
- Hạnh phúc, thưa Tôn giả.
- Người này không sân, này các Sàlhà, không bị sân chinh phục, tâm
không bị xâm chiếm, không giết các sinh vật, không lấy của không
cho, không đi đến vợ người, không nói láo, không khích lệ người khác
cũng làm như vậy. Như vậy, có làm cho người ấy được hạnh phúc, an
lạc lâu dài hay không?
- Thưa có, bạch Tôn giả.
10. - Các Ông nghĩ như thế nào, này các Sàlhà, không si khi khởi lên
trong nội tâm người nào, khởi lên như vậy là đưa lại bất hạnh hay
hạnh phúc lâu dài cho người ấy?
- Hạnh phúc, thưa Tôn giả.
- Người này không si, này các Sàlhà, không bị si chinh phục, tâm
không bị xâm chiếm, không giết các sinh vật, không lấy của không
cho, không đi đến vợ người, không nói láo, khích lệ người khác cũng
làm như vậy. Như vậy, có làm cho người ấy được hạnh phúc, an lạc lâu
dài hay không?
- Thưa có, bạch Tôn giả.
11. - Các ông nghĩ thế nào, này các Sàlhà. Các pháp này là thiện hay
bất thiện?
- Là thiện, bạch Tôn giả.
- Các Pháp này là tội hay không có tội?
- Không có tội, bạch Tôn giả.
- Bị người trí quở trách hay được người trí tán thán?
- Được người trí tán thán, bạch Tôn giả.
- Nếu được thực hiện, được chấp thuận, có đem đến hạnh phúc an lạc
không? Hay ở đây là như thế nào?
- Được thực hiện, được chấp thuận, bạch Tôn giả, chúng đưa đến hạnh
phúc an lạc. Ở đây, đối với chúng con là như vậy.
12.- Như vậy, này các Sàlhà, điều ta vừa nói với các thầy, "Chớ có
tin v́ theo truyền thống; chớ có tin v́ nghe người ta nói, chớ có
tin v́ được Kinh Tạng truyền tụng; chớ có tin v́ nhân lư luận siêu
h́nh, chớ có tin v́ đúng theo một lập trường; chớ có tin v́ đánh giá
hời hợt những dữ kiện; chớ có tin v́ phù hợp với định kiến; chớ có
tin v́ phát xuất từ nơi có uy quyền; chớ có tin v́ vị Sa-môn là bậc
đạo sư của ḿnh". Nhưng này các Sàlhà, khi nào tự ḿnh biết như sau:
"Các pháp này là thiện; các pháp này không có tội; các pháp này được
các người trí tán thán; các pháp này nếu được thực hiện, được chấp
nhận, đưa lại hạnh phúc an lạc", thời này các Sàlhà, hăy chứng đạt
và an trú! Điều đă được nói lên như vậy, chính là do duyên như vậy
được nói lên.
13.- Này các Sàlhà, vị Thánh đệ tử nào ly tham, ly sân, ly si như
vậy, tỉnh giác, chánh niệm, với tâm câu hữu với Từ ... với tâm câu
hữu với Bi ... với tâm câu hữu với Hỷ ... với tâm câu hữu với Xả,
biến măn một phương, cũng vậy phương thứ hai, cũng vậy phương thứ
ba; cũng vậy phương thứ tư. Như vậy, cùng khắp thế giới, trên, dưới,
bề ngang, hết thảy phương xứ, cùng khắp vô biên giới, vị ấy an trú
biến măn với tâm câu hữu với xả, quảng đại, đại hành, vô biên, không
hận, không sân. Vị ấy rơ biết như sau: "Có trạng thái này, có trạng
thái liệt, có trạng thái thù thắng, có xuất ly ra khỏi tưởng giới
này." Do vị ấy biết như vậy, thấy như vậy, tâm được giải thoát khỏi
dục lậu, tâm được giải thoát khỏi vô minh lậu. Trong sự giải thoát,
trí khởi lên: "Ta đă được giải thoát". Vị ấy rơ biết: "Sanh đă tận,
Phạm hạnh đă thành, các việc nên làm đă làm, không c̣n trở lui trạng
thái này nữa".
Vị ấy rơ biết như sau: "Trước ta có tham, tham ấy là bất thiện. Nay
ta không có nữa. Như vầy là thiện. Trước ta có sân, sân ấy là bất
thiện. Nay ta không có nữa. Như vầy là thiện. Trước ta có si, si ấy
là bất thiện. Nay ta không có nữa. Như vậy là thiện". Như vậy, ngay
trong đời sống hiện tại, vị ấy được giải thoát khỏi hy cầu, được
tịch tịnh, được thanh lương, cảm thấy an lạc, tự ḿnh an trú trong
Phạm tánh.
|
7. Kathāvatthusuttaṃ
68.
‘‘Tīṇimāni, bhikkhave, kathāvatthūni. Katamāni tīṇi? Atītaṃ vā,
bhikkhave, addhānaṃ ārabbha kathaṃ katheyya – ‘evaṃ ahosi
atītamaddhāna’nti. Anāgataṃ vā, bhikkhave, addhānaṃ ārabbha kathaṃ
katheyya – ‘evaṃ bhavissati anāgatamaddhāna’nti. Etarahi vā,
bhikkhave, paccuppannaṃ addhānaṃ ārabbha kathaṃ katheyya – ‘evaṃ
hoti etarahi paccuppannamaddhāna’’’nti [evaṃ
etarahi paccuppannanti (sī. pī. ka.), evaṃ hoti etarahi
paccuppannanti (syā. kaṃ.)].
‘‘Kathāsampayogena, bhikkhave, puggalo veditabbo
yadi vā kaccho yadi vā akacchoti. Sacāyaṃ, bhikkhave, puggalo pañhaṃ
puṭṭho samāno ekaṃsabyākaraṇīyaṃ pañhaṃ na
ekaṃsena byākaroti, vibhajjabyākaraṇīyaṃ pañhaṃ na vibhajja
byākaroti, paṭipucchābyākaraṇīyaṃ pañhaṃ na paṭipucchā byākaroti,
ṭhapanīyaṃ pañhaṃ na ṭhapeti [thapanīyaṃ pañhaṃ
na thapeti (ka.)], evaṃ santāyaṃ, bhikkhave, puggalo akaccho
hoti. Sace panāyaṃ, bhikkhave, puggalo pañhaṃ puṭṭho samāno
ekaṃsabyākaraṇīyaṃ pañhaṃ ekaṃsena byākaroti, vibhajjabyākaraṇīyaṃ
pañhaṃ vibhajja byākaroti, paṭipucchābyākaraṇīyaṃ pañhaṃ paṭipucchā
byākaroti , ṭhapanīyaṃ pañhaṃ ṭhapeti, evaṃ
santāyaṃ, bhikkhave, puggalo kaccho hoti.
‘‘Kathāsampayogena, bhikkhave, puggalo veditabbo
yadi vā kaccho yadi vā akacchoti. Sacāyaṃ, bhikkhave, puggalo pañhaṃ
puṭṭho samāno ṭhānāṭhāne na saṇṭhāti parikappe na saṇṭhāti
aññātavāde [aññavāde (sī. syā. kaṃ. pī.),
aññātavāre (ka.)] na saṇṭhāti
paṭipadāya na saṇṭhāti, evaṃ santāyaṃ, bhikkhave, puggalo
akaccho hoti. Sace panāyaṃ, bhikkhave, puggalo
pañhaṃ puṭṭho samāno ṭhānāṭhāne saṇṭhāti parikappe saṇṭhāti
aññātavāde saṇṭhāti paṭipadāya saṇṭhāti, evaṃ santāyaṃ, bhikkhave,
puggalo kaccho hoti.
‘‘Kathāsampayogena, bhikkhave, puggalo veditabbo
yadi vā kaccho yadi vā akacchoti. Sacāyaṃ, bhikkhave, puggalo pañhaṃ
puṭṭho samāno aññenaññaṃ paṭicarati, bahiddhā kathaṃ apanāmeti,
kopañca dosañca appaccayañca pātukaroti, evaṃ santāyaṃ, bhikkhave,
puggalo akaccho hoti. Sace panāyaṃ, bhikkhave, puggalo pañhaṃ puṭṭho
samāno na aññenaññaṃ paṭicarati na bahiddhā kathaṃ apanāmeti, na
kopañca dosañca appaccayañca pātukaroti, evaṃ santāyaṃ, bhikkhave,
puggalo kaccho hoti.
‘‘Kathāsampayogena, bhikkhave, puggalo veditabbo
yadi vā kaccho yadi vā akacchoti. Sacāyaṃ, bhikkhave, puggalo pañhaṃ
puṭṭho samāno abhiharati abhimaddati anupajagghati
[anusaṃjagghati (ka.)] khalitaṃ gaṇhāti,
evaṃ santāyaṃ, bhikkhave, puggalo akaccho hoti. Sace panāyaṃ,
bhikkhave, puggalo pañhaṃ puṭṭho samāno nābhiharati nābhimaddati
na anupajagghati na khalitaṃ gaṇhāti, evaṃ
santāyaṃ, bhikkhave, puggalo kaccho hoti.
‘‘Kathāsampayogena ,
bhikkhave, puggalo veditabbo yadi vā saupaniso yadi vā anupanisoti.
Anohitasoto, bhikkhave, anupaniso hoti, ohitasoto saupaniso hoti. So
saupaniso samāno abhijānāti ekaṃ dhammaṃ, parijānāti ekaṃ dhammaṃ,
pajahati ekaṃ dhammaṃ, sacchikaroti ekaṃ dhammaṃ. So abhijānanto
ekaṃ dhammaṃ, parijānanto ekaṃ dhammaṃ, pajahanto ekaṃ dhammaṃ,
sacchikaronto ekaṃ dhammaṃ sammāvimuttiṃ phusati. Etadatthā,
bhikkhave, kathā; etadatthā mantanā; etadatthā upanisā; etadatthaṃ
sotāvadhānaṃ, yadidaṃ anupādā cittassa vimokkhoti.
‘‘Ye viruddhā sallapanti,
viniviṭṭhā samussitā;
Anariyaguṇamāsajja, aññoññavivaresino.
‘‘Dubbhāsitaṃ vikkhalitaṃ,
sampamohaṃ [sasammohaṃ (ka.)] parājayaṃ;
Aññoññassābhinandanti, tadariyo kathanācare
[tadariyo na kathaṃ vade (ka.)].
‘‘Sace cassa kathākāmo, kālamaññāya paṇḍito;
Dhammaṭṭhapaṭisaṃyuttā, yā ariyacaritā
[ariyañcaritā (sī.), ariyādikā (ka.)]
kathā.
‘‘Taṃ kathaṃ kathaye dhīro, aviruddho anussito;
Anunnatena manasā, apaḷāso asāhaso.
‘‘Anusūyāyamāno so, sammadaññāya bhāsati;
Subhāsitaṃ anumodeyya, dubbhaṭṭhe nāpasādaye
[nāvasādaye (sī. pī.)].
‘‘Upārambhaṃ na sikkheyya, khalitañca na gāhaye
[na bhāsaye (ka.)];
Nābhihare nābhimadde, na
vācaṃ payutaṃ bhaṇe.
‘‘Aññātatthaṃ pasādatthaṃ, sataṃ ve hoti mantanā;
Evaṃ kho ariyā mantenti, esā ariyāna mantanā;
Etadaññāya medhāvī, na samusseyya mantaye’’ti.
sattamaṃ;
|
7. Kathāvatthusuttavaṇṇanā
68. Sattame
kathāvatthūnīti
kathākāraṇāni, kathāya bhūmiyo patiṭṭhāyoti attho.
Atītaṃ vā, bhikkhave, addhānanti atītamaddhānaṃ nāma kālopi
vaṭṭati khandhāpi. Anāgatapaccuppannesupi eseva nayo. Tattha atīte
kassapo nāma sammāsambuddho ahosi, tassa kikī nāma kāsikarājā
aggupaṭṭhāko ahosi, vīsati vassasahassāni āyu ahosīti iminā nayena
kathento atītaṃ ārabbha kathaṃ katheti
nāma. Anāgate metteyyo nāma buddho bhavissati, tassa saṅkho nāma
rājā aggupaṭṭhāko bhavissati, asīti vassasahassāni āyu bhavissatīti
iminā nayena kathento anāgataṃ ārabbha kathaṃ
katheti nāma. Etarahi asuko nāma rājā dhammikoti iminā nayena
kathento paccuppannaṃ ārabbha kathaṃ katheti
nāma.
Kathāsampayogenāti
kathāsamāgamena. Kacchoti kathetuṃ yutto.
Akacchoti kathetuṃ na yutto.
Ekaṃsabyākaraṇīyaṃ pañhantiādīsu, ‘‘cakkhu,
anicca’’nti puṭṭhena, ‘‘āma, anicca’’nti ekaṃseneva byākātabbaṃ.
Eseva nayo sotādīsu. Ayaṃ ekaṃsabyākaraṇīyo
pañho. ‘‘Aniccaṃ nāma cakkhū’’ti puṭṭhena pana ‘‘na cakkhumeva,
sotampi aniccaṃ, ghānampi anicca’’nti evaṃ vibhajitvā
byākātabbaṃ. Ayaṃ
vibhajjabyākaraṇīyo pañho. ‘‘Yathā cakkhu, tathā sotaṃ. Yathā
sotaṃ, tathā cakkhū’’ti puṭṭhena ‘‘kenaṭṭhena pucchasī’’ti
paṭipucchitvā ‘‘dassanaṭṭhena pucchāmī’’ti vutte ‘‘na hī’’ti
byākātabbaṃ. ‘‘Aniccaṭṭhena pucchāmī’’ti vutte, ‘‘āmā’’ti
byākātabbaṃ. Ayaṃ paṭipucchābyākaraṇīyo
pañho. ‘‘Taṃ jīvaṃ taṃ sarīra’’ntiādīni
puṭṭhena pana ‘‘abyākatametaṃ bhagavatā’’ti ṭhapetabbo, esa pañho na
byākātabbo. Ayaṃ ṭhapanīyo pañho.
Ṭhānāṭhāne na saṇṭhātīti
kāraṇākāraṇe na saṇṭhāti. Tatrāyaṃ nayo – sassatavādī yuttena
kāraṇena pahoti ucchedavādiṃ niggahetuṃ, ucchedavādī tena
niggayhamāno ‘‘kiṃ panāhaṃ ucchedaṃ vadāmī’’ti sassatavādibhāvameva
dīpeti, attano vāde patiṭṭhātuṃ na sakkoti. Evaṃ ucchedavādimhi
pahonte sassatavādī, puggalavādimhi pahonte suññatavādī,
suññatavādimhi pahonte puggalavādīti evaṃ ṭhānāṭhāne na saṇṭhāti
nāma.
Parikappena
saṇṭhātīti idaṃ pañhapucchanepi pañhakathanepi labbhati.
Kathaṃ? Ekacco hi ‘‘pañhaṃ pucchissāmī’’ti kaṇṭhaṃ sodheti, so
itarena ‘‘idaṃ nāma tvaṃ pucchissasī’’ti vutto ñātabhāvaṃ ñatvā ‘‘na
etaṃ, aññaṃ pucchissāmī’’ti vadati. Pañhaṃ puṭṭhopi ‘‘pañhaṃ
kathessāmī’’ti hanuṃ saṃsodheti, so itarena ‘‘idaṃ nāma
kathessasī’’ti vutto ñātabhāvaṃ ñatvā ‘‘na etaṃ, aññaṃ
kathessāmī’’ti vadati. Evaṃ parikappe na saṇṭhāti nāma.
Aññātavāde na saṇṭhātīti
aññātavāde jānitavāde na saṇṭhāti. Kathaṃ? Ekacco pañhaṃ pucchati,
taṃ itaro ‘‘manāpo tayā pañho pucchito, kahaṃ te esa uggahito’’ti
vadati. Itaro pucchitabbaniyāmeneva pañhaṃ pucchitvāpi tassa kathāya
‘‘apañhaṃ nu kho pucchita’’nti vimatiṃ karoti. Aparo pañhaṃ puṭṭho
katheti, tamañño ‘‘suṭṭhu te pañho kathito, kattha te uggahito,
pañhaṃ kathentena nāma evaṃ kathetabbo’’ti vadati. Itaro
kathetabbaniyāmeneva pañhaṃ kathetvāpi tassa kathāya ‘‘apañho nu kho
mayā kathito’’ti vimatiṃ karoti.
Paṭipadāya na saṇṭhātīti
paṭipattiyaṃ na tiṭṭhati, vattaṃ ajānitvā apucchitabbaṭṭhāne
pucchatīti attho. Ayaṃ pañho nāma cetiyaṅgaṇe
pucchitena na kathetabbo, tathā bhikkhācāramagge
gāmaṃ piṇḍāya caraṇakāle. Āsanasālāya nisinnakāle yāguṃ vā
bhattaṃ vā gahetvā nisinnakāle paribhuñjitvā nisinnakāle
divāvihāraṭṭhānagamanakālepi. Divāṭṭhāne nisinnakāle pana okāsaṃ
kāretvāva pucchantassa kathetabbo, akāretvā pucchantassa na
kathetabbo. Idaṃ vattaṃ ajānitvā pucchanto paṭipadāya na saṇṭhāti
nāma. Evaṃ santāyaṃ, bhikkhave, puggalo akaccho
hotīti, bhikkhave, etaṃ imasmiṃ ca kāraṇe sati ayaṃ puggalo
na kathetuṃ yutto nāma hoti.
Ṭhānāṭhāne saṇṭhātīti
sassatavādī yuttena kāraṇena pahoti ucchedavādiṃ niggahetuṃ,
ucchedavādī tena niggayhamānopi ‘‘ahaṃ tayā satakkhattuṃ
niggayhamānopi ucchedavādīyevā’’ti vadati. Iminā nayena
sassatapuggalasuññatavādādīsupi nayo netabbo. Evaṃ ṭhānāṭhāne
saṇṭhāti nāma. Parikappe
saṇṭhātīti ‘‘pañhaṃ pucchissāmī’’ti kaṇṭhaṃ sodhento ‘‘tvaṃ
imaṃ nāma pucchissasī’’ti vutte, ‘‘āma, etaṃyeva pucchissāmī’’ti
vadati. Pañhaṃ kathessāmīti hanuṃ saṃsodhentopi ‘‘tvaṃ imaṃ nāma
kathessasī’’ti vutte, ‘‘āma, etaṃyeva kathessāmī’’ti vadati. Evaṃ
parikappe saṇṭhāti nāma.
Aññātavāde saṇṭhātīti
imaṃ pañhaṃ pucchitvā ‘‘suṭṭhu te pañho pucchito, pucchantena nāma
evaṃ pucchitabba’’nti vutte sampaṭicchati, vimatiṃ na uppādeti.
Pañhaṃ kathetvāpi ‘‘suṭṭhu te pañho kathito, kathentena nāma evaṃ
kathetabba’’nti vutte sampaṭicchati, vimatiṃ na uppādeti.
Paṭipadāya saṇṭhātīti gehe nisīdāpetvā
yāgukhajjakādīni datvā yāva bhattaṃ niṭṭhāti, tasmiṃ antare nisinno
pañhaṃ pucchati . Sappiādīni bhesajjāni
aṭṭhavidhāni pānakāni vatthacchādanamālāgandhādīni vā ādāya vihāraṃ
gantvā tāni datvā divāṭṭhānaṃ pavisitvā okāsaṃ kāretvā pañhaṃ
pucchati. Evañhi vattaṃ ñatvā pucchanto paṭipadāya saṇṭhāti nāma.
Tassa pañhaṃ kathetuṃ vaṭṭati.
Aññenaññaṃ paṭicaratīti
aññena vacanena aññaṃ paṭicchādeti, aññaṃ vā pucchito aññaṃ katheti.
Bahiddhā kathaṃ apanāmetīti āgantukakathaṃ
otārento purimakathaṃ bahiddhā apanāmeti. Tatridaṃ vatthu – bhikkhū
kira sannipatitvā ekaṃ daharaṃ, ‘‘āvuso, tvaṃ imañcimañca āpattiṃ
āpanno’’ti āhaṃsu. So āha – ‘‘bhante, nāgadīpaṃ gatomhī’’ti. Āvuso
, na mayaṃ tava nāgadīpagamanena atthikā,
āpattiṃ pana āpannoti pucchāmāti. Bhante, nāgadīpaṃ gantvā macche
khādinti. Āvuso, tava macchakhādanena kammaṃ natthi, āpattiṃ kirasi
āpannoti. So ‘‘nātisupakko maccho mayhaṃ aphāsukamakāsi, bhante’’ti.
Āvuso, tuyhaṃ phāsukena vā aphāsukena vā kammaṃ natthi, āpattiṃ
āpannosīti. Bhante, yāva tattha vasiṃ, tāva me aphāsukameva jātanti.
Evaṃ āgantukakathāvasena bahiddhā kathaṃ apanāmetīti veditabbaṃ.
Abhiharatīti ito cito ca
suttaṃ āharitvā avattharati. Tepiṭakatissatthero
viya. Pubbe kira bhikkhū mahācetiyaṅgaṇe sannipatitvā saṅghakiccaṃ
katvā bhikkhūnaṃ ovādaṃ datvā aññamaññaṃ pañhasākacchaṃ karonti.
Tatthāyaṃ thero tīhi piṭakehi tato tato suttaṃ āharitvā divasabhāge
ekampi pañhaṃ niṭṭhāpetuṃ na deti. Abhimaddatīti
kāraṇaṃ āharitvā maddati.
Anupajagghatīti parena pañhe pucchitepi kathitepi pāṇiṃ
paharitvā mahāhasitaṃ hasati, yena parassa ‘‘apucchitabbaṃ nu kho
pucchiṃ, akathetabbaṃ nu kho kathesi’’nti vimati uppajjati.
Khalitaṃ gaṇhātīti appamattakaṃ
mukhadosamattaṃ gaṇhāti , akkhare vā pade vā
byañjane vā durutte ‘‘evaṃ nāmetaṃ vattabba’’nti ujjhāyamāno
vicarati. Saupanisoti saupanissayo
sapaccayo.
Ohitasototi ṭhapitasoto.
Abhijānāti ekaṃ dhammanti ekaṃ
kusaladhammaṃ abhijānāti ariyamaggaṃ. Parijānāti
ekaṃ dhammanti ekaṃ dukkhasaccadhammaṃ tīraṇapariññāya
parijānāti. Pajahati ekaṃ dhammanti ekaṃ
sabbākusaladhammaṃ pajahati vinodeti byantīkaroti.
Sacchikaroti ekaṃ dhammanti ekaṃ arahattaphaladhammaṃ
nirodhameva vā paccakkhaṃ karoti. Sammāvimuttiṃ
phusatīti sammā hetunā nayena kāraṇena arahattaphalavimokkhaṃ
ñāṇaphassena phusati.
Etadatthā, bhikkhave, kathāti,
bhikkhave, yā esā kathāsampayogenāti kathā dassitā, sā etadatthā,
ayaṃ tassā kathāya bhūmi patiṭṭhā. Idaṃ vatthu yadidaṃ anupādā
cittassa vimokkhoti evaṃ sabbapadesu yojanā veditabbā.
Etadatthā mantanāti yā ayaṃ kacchākacchesu
puggalesu kacchena saddhiṃ mantanā, sāpi etadatthāyeva.
Etadatthā upanisāti ohitasoto saupanisoti
evaṃ vuttā upanisāpi etadatthāyeva. Etadatthaṃ
sotāvadhānanti tassā upanisāya sotāvadhānaṃ
, tampi etadatthameva. Anupādāti catūhi
upādānehi aggahetvā. Cittassa vimokkhoti
arahattaphalavimokkho. Arahattaphalatthāya hi sabbametanti suttantaṃ
vinivattetvā upari gāthāhi kūṭaṃ gaṇhanto ye
viruddhātiādimāha.
Tattha viruddhāti
virodhasaṅkhātena kopena viruddhā. Sallapantīti
sallāpaṃ karonti. Viniviṭṭhāti abhiniviṭṭhā
hutvā. Samussitāti
mānussayena suṭṭhu ussitā. Anariyaguṇamāsajjāti
anariyaguṇakathaṃ guṇamāsajja kathenti. Guṇaṃ ghaṭṭetvā kathā hi
anariyakathā nāma, na ariyakathā, taṃ
kathentīti attho. Aññoññavivaresinoti
aññamaññassa chiddaṃ aparādhaṃ gavesamānā.
Dubbhāsitanti dukkathitaṃ. Vikkhalitanti
appamattakaṃ mukhadosakhalitaṃ. Sampamohaṃ
parājayanti aññamaññassa appamattena mukhadosena sampamohañca
parājayañca. Abhinandantīti tussanti.
Nācareti na carati na katheti.
Dhammaṭṭhapaṭisaṃyuttāti yā ca dhamme
ṭhitena kathitakathā, sā dhammaṭṭhā ceva hoti tena ca dhammena
paṭisaṃyuttāti dhammaṭṭhapaṭisaṃyuttā. Anunnatena
manasāti anuddhatena cetasā. Apaḷāsoti
yugaggāhapaḷāsavasena apaḷāso hutvā. Asāhasoti
rāgadosamohasāhasānaṃ vasena asāhaso hutvā.
Anusūyāyamānoti na
usūyamāno. Dubbhaṭṭhe nāpasādayeti
dukkathitasmiṃ na apasādeyya. Upārambhaṃ na
sikkheyyāti kāraṇuttariyalakkhaṇaṃ upārambhaṃ na sikkheyya.
Khalitañca na gāhayeti appamattakaṃ
mukhakhalitaṃ ‘‘ayaṃ te doso’’ti na gāhayeyya.
Nābhihareti nāvatthareyya. Nābhimaddeti
ekaṃ kāraṇaṃ āharitvā na maddeyya. Navācaṃ
payutaṃ bhaṇeti saccālikapaṭisaṃyuttaṃ vācaṃ na bhaṇeyya.
Aññātatthanti jānanatthaṃ.
Pasādatthanti pasādajananatthaṃ.
Na samusseyya mantayeti na mānussayena
samussito bhaveyya. Na hi mānussitā hutvā paṇḍitā kathayanti, mānena
pana anussitova hutvā mantaye katheyya bhāseyyāti.
|
67.- Các Vấn Đề Được Nói Đến
1. - Này các Tỷ-kheo, có ba vấn đề này được nói đến. Thế nào là ba?
Có thể nói về quá khứ, này các Tỷ-kheo, nói rằng: "Như vầy đă xảy ra
trong thời quá khứ. Có thể nói về tương lai, này các Tỷ-kheo, nói
rằng: "Như vầy sẽ xảy ra trong thời tương lai". Có thể nói về hiện
tại, này các Tỷ-kheo, nói rằng: "Như vầy đang xảy ra trong thời hiện
tại".
2.-Với sự thảo luận, này các Tỷ-kheo, một người có thể biết được là
có khả năng nói chuyện hay không có khả năng?
Nếu người nào, này các Tỷ-kheo, khi được hỏi một câu không trả lời
một cách dứt khoát một câu hỏi cần phải trả lời dứt khoát, không trả
lời một cách phân tích một câu hỏi cần trả lời một cách phân tích,
không trả lời một câu hỏi ngược lại với một câu hỏi cần phải trả lời
với một câu hỏi ngược lại, không có gạt qua một bên một câu hỏi cần
phải gạt qua một bên. Như vậy, này các Tỷ-kheo, một người như vậy
không có khả năng để thảo luận.
Nếu người nào, này các Tỷ-kheo, khi được hỏi một câu trả lời một
cách dứt khoát một câu hỏi cần phải trả lời dứt khoát, trả lời phân
tích một câu hỏi cần trả lời một cách phân tích, trả lời với một câu
hỏi ngược lại với một câu hỏi cần phải trả lời với một câu hỏi ngược
lại, gạt qua một bên một câu hỏi cần phải gạt qua một bên. Như vậy,
này các Tỷ-kheo, một người như vậy có khả năng để thảo luận.
3.- Với sự thảo luận, này các Tỷ-kheo, một người có thể biết được là
có khả năng thảo luận hay không có khả năng thảo luận?
Nếu một người, này các Tỷ-kheo, khi được hỏi một câu, không xác nhận
là đúng hay không đúng, không xác nhận là một giả thuyết, không xác
nhận là quan điểm của bậc trí, không xác nhận là sở hành thường làm.
Nếu là như vậy, này các Tỷ-kheo, người ấy không có khả năng thảo
luận.
Nếu một người, này các Tỷ-kheo, khi được hỏi một câu, xác nhận là
đúng hay không đúng, xác nhận là một giả thuyết, xác nhận là quan
điểm của bậc trí, xác nhận là sở hành thường làm. Nếu là như vậy,
này các Tỷ-kheo, người ấy có khả năng thảo luận.
4.- Với sự thảo luận, này các Tỷ-kheo, một người có thể biết được là
có khả năng thảo luận hay không có khả năng thảo luận?
Nếu một người, này các Tỷ-kheo, khi được hỏi một câu, tránh câu hỏi
ấy với một câu hỏi khác, hướng câu chuyện ra ngoài vấn đề, bày tỏ sự
phẫn nộ, sân, hận, bất măn. Nếu là như vậy, này các Tỷ-kheo, người
này không có khả năng thảo luận.
Nếu một người, này các Tỷ-kheo, khi được hỏi một câu, không tránh
câu hỏi ấy với một câu hỏi khác, không hướng câu chuyện ra ngoài vấn
đề, không bày tỏ sự phẫn nộ, sân, hận, bất măn. Nếu là như vậy, này
các Tỷ-kheo, người này có khả năng thảo luận.
5.-Với sự thảo luận, này các Tỷ-kheo, một người có thể biết được là
có khả năng thảo luận hay không có khả năng thảo luận?
Nếu một người, này các Tỷ-kheo, khi được hỏi một câu, lại mắng chửi,
đánh đập, nhạo báng, chụp lấy chỗ sơ hở. Nếu là như vậy, này các
Tỷ-kheo, người này không có khả năng thảo luận.
Nếu một người, này các Tỷ-kheo, khi được hỏi một câu, không mắng
chửi, không đánh đập, không nhạo báng, không chụp lấy chỗ sơ hở. Nếu
là như vậy, này các Tỷ-kheo, người này có khả năng thảo luận.
6.- Với sự thảo luận, này các Tỷ-kheo, có thể biết được một người có
duyên hay không có duyên.
Không có lóng tai, này các Tỷ-kheo, là không có duyên. Có lóng tai
là có duyên. Người có duyên thắng tri một pháp, biến tri một pháp,
từ bỏ một pháp, chứng đắc một pháp. Do thắng tri một pháp, liễu tri
một pháp, từ bỏ một pháp, chứng đắc một pháp, vị ấy cảm thấy chánh
giải thoát. Như vậy, này các Tỷ-kheo, là lợi ích của thảo luận, như
vậy là lợi ích của đàm luận, như vậy là lợi ích có duyên, như vậy là
lợi ích nghe lời khuyên, tức là tâm giải thoát không có chấp thủ.
7.
Nói chuyện với hiềm thù
Thiên chấp và kiêu mạn
Nghịch lại đức bậc Thánh
Bới móc lỗi lầm nhau
Thích nghe nói xấu người
Người lầm, người bối rối
Người bị thua, bị hại
Bậc Thánh không làm vậy.
Nếu muốn cùng đàm luận
Bậc hiền biết thời gian
Câu chuyện của bậc Thánh
Liên hệ pháp, pháp nghĩa
Người có trí nói chuyện
Không hiềm thù kiêu mạn
Với tâm không chấp trước
Không hiềm hận độc đoán
Không để tâm lơ đăng
Nói lên với chánh trí
Hoan hỷ lời khéo nói
Không vui lời vụng về
Không học cách chỉ trích,
Không chụp sơ hở người
Không nhiếc mắng đánh đập
Không nói lời vu vơ
Lời nói của bậc Thánh
Vừa dạy vừa hoan hỷ
Như vầy bậc Thánh nói
Như vầy bậc Thánh luận đàm
Bậc trí biết rơ vậy
Nói lời thật khiêm tốn
|
8. Aññatitthiyasuttaṃ
69.
‘‘Sace, bhikkhave, aññatitthiyā paribbājakā evaṃ puccheyyuṃ –
‘tayome, āvuso, dhammā. Katame tayo? Rāgo, doso, moho
– ime kho, āvuso, tayo dhammā. Imesaṃ, āvuso,
tiṇṇaṃ dhammānaṃ ko viseso ko adhippayāso
[adhippāyo (sī.) adhippāyāso (syā. kaṃ. pī.) adhi + pa + yasu + ṇa =
adhippayāso] kiṃ nānākaraṇa’nti? Evaṃ puṭṭhā tumhe,
bhikkhave, tesaṃ aññatitthiyānaṃ paribbājakānaṃ kinti
byākareyyāthā’’ti? ‘‘Bhagavaṃmūlakā no, bhante, dhammā
bhagavaṃnettikā bhagavaṃpaṭisaraṇā. Sādhu vata, bhante,
bhagavantaṃyeva paṭibhātu etassa bhāsitassa attho. Bhagavato sutvā
bhikkhū dhāressantī’’ti. ‘‘Tena hi, bhikkhave, suṇātha, sādhukaṃ
manasi karotha; bhāsissāmī’’ti. ‘‘Evaṃ, bhante’’ti kho te bhikkhū
bhagavato paccassosuṃ. Bhagavā etadavoca –
‘‘Sace , bhikkhave,
aññatitthiyā paribbājakā evaṃ puccheyyuṃ – ‘tayome, āvuso, dhammā.
Katame tayo? Rāgo, doso, moho – ime kho, āvuso, tayo dhammā; imesaṃ,
āvuso, tiṇṇaṃ dhammānaṃ ko viseso ko
adhippayāso kiṃ nānākaraṇa’nti? Evaṃ puṭṭhā tumhe, bhikkhave, tesaṃ
aññatitthiyānaṃ paribbājakānaṃ evaṃ byākareyyātha – ‘rāgo kho,
āvuso, appasāvajjo dandhavirāgī, doso mahāsāvajjo khippavirāgī, moho
mahāsāvajjo dandhavirāgī’’’ ti.
‘‘‘Ko panāvuso, hetu ko paccayo yena anuppanno vā
rāgo uppajjati uppanno vā rāgo bhiyyobhāvāya vepullāya
saṃvattatī’ti? ‘Subhanimittantissa vacanīyaṃ. Tassa subhanimittaṃ
ayoniso manasi karoto anuppanno vā rāgo uppajjati uppanno vā rāgo
bhiyyobhāvāya vepullāya saṃvattati. Ayaṃ kho, āvuso, hetu ayaṃ
paccayo yena anuppanno vā rāgo uppajjati uppanno vā rāgo
bhiyyobhāvāya vepullāya saṃvattatī’’’ti.
‘‘‘Ko panāvuso, hetu ko
paccayo yena anuppanno vā doso uppajjati uppanno vā doso
bhiyyobhāvāya vepullāya saṃvattatī’ti? ‘Paṭighanimittaṃ tissa
vacanīyaṃ. Tassa paṭighanimittaṃ ayoniso manasi karoto anuppanno vā
doso uppajjati uppanno vā doso bhiyyobhāvāya vepullāya saṃvattati.
Ayaṃ kho, āvuso, hetu ayaṃ paccayo yena anuppanno vā doso uppajjati
uppanno vā doso bhiyyobhāvāya vepullāya saṃvattatī’’’ti.
‘‘‘Ko panāvuso, hetu ko paccayo yena anuppanno vā
moho uppajjati uppanno vā moho bhiyyobhāvāya vepullāya
saṃvattatī’ti? ‘Ayoniso manasikāro tissa vacanīyaṃ. Tassa ayoniso
manasi karoto anuppanno vā moho uppajjati uppanno vā moho
bhiyyobhāvāya vepullāya saṃvattati. Ayaṃ kho,
āvuso, hetu ayaṃ paccayo yena anuppanno vā moho uppajjati uppanno vā
moho bhiyyobhāvāya vepullāya saṃvattatī’’’ti.
‘‘‘Ko panāvuso, hetu ko paccayo yena anuppanno
ceva rāgo nuppajjati uppanno ca rāgo pahīyatī’ti?
‘Asubhanimittantissa vacanīyaṃ. Tassa asubhanimittaṃ yoniso manasi
karoto anuppanno ceva rāgo nuppajjati uppanno
ca rāgo pahīyati. Ayaṃ kho, āvuso , hetu ayaṃ
paccayo yena anuppanno ceva rāgo nuppajjati uppanno ca rāgo
pahīyatī’’’ti.
‘‘‘Ko panāvuso, hetu ko paccayo yena anuppanno
ceva doso nuppajjati uppanno ca doso pahīyatī’ti? ‘Mettā cetovimuttī
tissa vacanīyaṃ. Tassa mettaṃ cetovimuttiṃ yoniso manasi karoto
anuppanno ceva doso nuppajjati uppanno ca doso pahīyati. Ayaṃ kho,
āvuso, hetu ayaṃ paccayo yena anuppanno ceva doso nuppajjati uppanno
ca doso pahīyatī’’’ti.
‘‘‘Ko panāvuso, hetu ko paccayo yena anuppanno
ceva moho nuppajjati uppanno ca moho pahīyatī’ti? ‘Yonisomanasikāro
tissa vacanīyaṃ. Tassa yoniso manasi karoto anuppanno ceva moho
nuppajjati uppanno ca moho pahīyati. Ayaṃ kho, āvuso, hetu ayaṃ
paccayo yena anuppanno vā moho nuppajjati uppanno ca moho
pahīyatī’’’ti. Aṭṭhamaṃ.
|
8. Aññatitthiyasuttavaṇṇanā
69. Aṭṭhame
bhagavaṃmūlakāti bhagavā mūlaṃ etesanti
bhagavaṃmūlakā. Idaṃ vuttaṃ hoti – ime, bhante, amhākaṃ dhammā pubbe
kassapasammāsambuddhena uppāditā, tasmiṃ parinibbute ekaṃ
buddhantaraṃ añño samaṇo vā brāhmaṇo vā ime dhamme uppādetuṃ
samattho nāma nāhosi, bhagavato pana no ime
dhammā uppāditā. Bhagavantañhi nissāya mayaṃ ime dhamme ājānāma
paṭivijjhāmāti evaṃ bhagavaṃmūlakā no, bhante, dhammāti.
Bhagavaṃnettikāti bhagavā dhammānaṃ netā
vinetā anunetā yathāsabhāvato pāṭiyekkaṃ pāṭiyekkaṃ nāmaṃ gahetvāva
dassetāti dhammā bhagavaṃnettikā nāma honti.
Bhagavaṃpaṭisaraṇāti catubhūmakadhammā
sabbaññutaññāṇassa āpāthaṃ āgacchamānā bhagavati paṭisaranti nāmāti
bhagavaṃpaṭisaraṇā. Paṭisarantīti osaranti
samosaranti. Apica mahābodhimaṇḍe nisinnassa bhagavato
paṭivedhavasena phasso āgacchati – ‘‘ahaṃ bhagavā kinnāmo’’ti. Tvaṃ
phusanaṭṭhena phasso nāma. Vedanā, saññā, saṅkhārā, viññāṇaṃ
āgacchati – ‘‘ahaṃ bhagavā kinnāma’’nti. Tvaṃ vijānanaṭṭhena
viññāṇaṃ nāmāti. Evaṃ catubhūmakadhammānaṃ yathāsabhāvato pāṭiyekkaṃ
pāṭiyekkaṃ nāmaṃ gaṇhanto bhagavā dhamme paṭisaratīti
bhagavaṃpaṭisaraṇā. Bhagavantaṃyeva paṭibhātūti
bhagavatova etassa bhāsitassa attho upaṭṭhātu, tumheyeva no kathetvā
dethāti attho.
Rāgokhoti
rajjanavasena pavattarāgo. Appasāvajjoti
lokavajjavasenapi vipākavajjavasenapīti dvīhipi vajjehi appasāvajjo,
appadosoti attho. Kathaṃ? Mātāpitaro hi bhātibhaginiādayo ca
puttabhātikānaṃ āvāhavivāhamaṅgalaṃ nāma kārenti. Evaṃ tāveso
lokavajjavasena appasāvajjo. Sadārasantosamūlikā pana apāye
paṭisandhi nāma na hotīti evaṃ vipākavajjavasena appasāvajjo.
Dandhavirāgīti virajjamāno panesa saṇikaṃ
virajjati, na sīghaṃ muccati. Telamasirāgo viya ciraṃ anubandhati,
dve tīṇi bhavantarāni gantvāpi nāpagacchatīti dandhavirāgī.
Tatridaṃ vatthu – eko kira puriso bhātu jāyāya
micchācāraṃ carati. Tassāpi itthiyā attano sāmikato soyeva piyataro
ahosi. Sā tamāha – ‘‘imasmiṃ kāraṇe pākaṭe jāte mahatī garahā
bhavissati, tava bhātikaṃ ghātehī’’ti. So ‘‘nassa, vasali, mā evaṃ
puna avacā’’ti apasādesi. Sā tuṇhī hutvā katipāhaccayena puna
kathesi, tassa cittaṃ dvajjhabhāvaṃ agamāsi. Tato tatiyavāraṃ
kathito ‘‘kinti katvā okāsaṃ labhissāmī’’ti āha. Athassa sā upāyaṃ
kathentī ‘‘tvaṃ mayā vuttameva karohi, asukaṭṭhāne mahākakudhasamīpe
titthaṃ atthi, tattha tikhiṇaṃ daṇḍakavāsiṃ gahetvā tiṭṭhāhī’’ti. So
tathā akāsi. Jeṭṭhabhātāpissa araññe kammaṃ katvā gharaṃ āgato. Sā
tasmiṃ muducittā viya hutvā ‘‘ehi sāmi
, sīse te olikhissāmī’’ti olikhantī
‘‘upakkiliṭṭhaṃ te sīsa’’nti āmalakapiṇḍaṃ datvā ‘‘gaccha
asukaṭṭhāne sīsaṃ dhovitvā āgacchāhī’’ti pesesi. So tāya
vuttatitthameva gantvā āmalakakakkena sīsaṃ makkhetvā udakaṃ oruyha
onamitvā sīsaṃ dhovi. Atha naṃ itaro
rukkhantarato nikkhamitvā khandhaṭṭhike paharitvā jīvitā voropetvā
gehaṃ agamāsi.
Itaro bhariyāya sinehaṃ pariccajitumasakkonto
tasmiṃyeva gehe mahādhammani hutvā nibbatti. So tassā ṭhitāyapi
nisinnāyapi gantvā sarīre patati. Atha naṃ sā ‘‘soyeva ayaṃ
bhavissatī’’ti ghātāpesi. So puna tassā sinehena tasmiṃyeva gehe
kukkuro hutvā nibbatti. So padasā gamanakālato paṭṭhāya tassā
pacchato pacchato carati. Araññaṃ gacchantiyāpi saddhiṃyeva
gacchati. Taṃ disvā manussā ‘‘nikkhanto sunakhaluddako,
kataraṭṭhānaṃ gamissatī’’ti uppaṇḍenti. Sā puna taṃ ghātāpesi.
Sopi puna tasmiṃyeva gehe vacchako hutvā
nibbatti. Tatheva tassā pacchato pacchato carati. Tadāpi naṃ manussā
disvā ‘‘nikkhanto gopālako, kattha gāviyo carissantī’’ti uppaṇḍenti.
Sā tasmimpi ṭhāne taṃ ghātāpesi. So tadāpi tassā upari sinehaṃ
chindituṃ asakkonto catutthe vāre tassāyeva kucchiyaṃ jātissaro
hutvā nibbatti. So paṭipāṭiyā catūsu attabhāvesu tāya ghātitabhāvaṃ
disvā ‘‘evarūpāya nāma paccatthikāya kucchismiṃ nibbattosmī’’ti tato
paṭṭhāya tassā hatthena attānaṃ phusituṃ na deti. Sace naṃ sā
phusati, kandati rodati. Atha naṃ ayyakova paṭijaggati. Taṃ
aparabhāge vuddhippattaṃ ayyako āha – ‘‘tāta, kasmā tvaṃ mātu
hatthena attānaṃ phusituṃ na desi. Sacepi taṃ phusati, mahāsaddena
rodasi kandasī’’ti. Ayyakena puṭṭho ‘‘na esā mayhaṃ mātā, paccāmittā
esā’’ti taṃ pavattiṃ sabbaṃ ārocesi. So taṃ āliṅgitvā roditvā ‘‘ehi,
tāta, kiṃ amhākaṃ īdise ṭhāne nivāsakicca’’nti
taṃ ādāya nikkhamitvā ekaṃ vihāraṃ gantvā pabbajitvā ubhopi tattha
vasantā arahattaṃ pāpuṇiṃsu.
Mahāsāvajjoti
lokavajjavasenapi vipākavajjavasenapīti
dvīhipi kāraṇehi mahāsāvajjo. Kathaṃ? Dosena hi duṭṭho hutvā
mātaripi aparajjhati, pitaripi bhātibhaginiādīsupi
pabbajitesupi. So gatagataṭṭhānesu ‘‘ayaṃ puggalo mātāpitūsupi
aparajjhati, bhātibhaginiādīsupi, pabbajitesupī’’ti mahatiṃ garahaṃ
labhati. Evaṃ tāva lokavajjavasena mahāsāvajjo. Dosavasena pana
katena ānantariyakammena kappaṃ niraye paccati. Evaṃ
vipākavajjavasena mahāsāvajjo. Khippavirāgīti
khippaṃ virajjati. Dosena hi duṭṭho mātāpitūsupi cetiyepi bodhimhipi
pabbajitesupi aparajjhitvā ‘‘mayhaṃ khamathā’’ti. Accayaṃ deseti.
Tassa saha khamāpanena taṃ kammaṃ pākatikameva hoti.
Mohopi dvīheva kāraṇehi
mahāsāvajjo. Mohena hi mūḷho hutvā mātāpitūsupi cetiyepi
bodhimhipi pabbajitesupi aparajjhitvā gatagataṭṭhāne garahaṃ
labhati. Evaṃ tāva lokavajjavasena mahāsāvajjo. Mohavasena pana
katena ānantariyakammena kappaṃ niraye paccati. Evaṃ
vipākavajjavasenapi mahāsāvajjo. Dandhavirāgīti
saṇikaṃ virajjati. Mohena mūḷhena hi katakammaṃ saṇikaṃ muccati.
Yathā hi acchacammaṃ satakkhattumpi dhoviyamānaṃ na paṇḍaraṃ hoti,
evameva mohena mūḷhena katakammaṃ sīghaṃ na muccati, saṇikameva
muccatīti. Sesamettha uttānamevāti.
|
68. Du Sĩ Ngoại Đạo.
1. - Này các Tỷ-kheo, nếu các du sĩ ngoại đạo hỏi như sau: "Có ba
pháp này, này các Hiền giả. Thế nào là ba? Tham, sân, si. Những pháp
này, này các Hiền giả, là ba pháp. Trong ba pháp này, này các Hiền
giả, thế nào là đặc thù, thế nào là thù thắng, thế nào là khác biệt?
"Được hỏi vậy, này các Tỷ-kheo, các Ông trả lời như thế nào với các
du sĩ ngoại đạo ấy?
- Đối với chúng con, bạch Thế Tôn, các pháp lấy Thế Tôn làn căn bản,
lấy Thế Tôn làm lănh đạo, lấy Thế Tôn làm nương tựa. Lành thay, bạch
Thế Tôn, nếu Thế Tôn thuyết ư nghĩa lời nói này cho chúng con. Sau
khi nghe Thế Tôn, các Tỷ-kheo sẽ thọ tŕ.
- Vậy này các Tỷ-kheo, hăy nghe và khéo tác ư, ta sẽ nói!
- Thưa vâng, bạch Thế Tôn. Các vị Tỷ-kheo ấy vâng đáp Thế Tôn.
Thế Tôn nói như sau:
- Này các Tỷ-kheo, nếu các du sĩ ngoại đạo hỏi như sau: "Có ba pháp
này, này các Hiền giả. Thế nào là ba? Tham, sân, si. Những pháp này,
này các Hiền giả, là ba pháp. Trong ba pháp này, này các Hiền giả,
thế nào là đặc thù, thế nào là thù thắng, thế nào là khác biệt?
"Được hỏi vậy, này các Tỷ-kheo, các Thầy cần phải trả lời cho các du
sĩ ngoại đạo ấy như sau: "Tham, thưa các Hiền giả, là tội nhỏ, nhưng
ly tham là chậm chạp. Sân là tội lớn, nhưng ly sân là mau chóng. Si
là tội lớn, và ly si là chậm chạp."
2.- "Do nhân ǵ, này chư Hiền, do duyên ǵ tham chưa sanh được sanh
khởi, và tham sanh rồi đưa đến tăng trưởng, quảng đại?"
Cần phải trả lời là "Tịnh tướng". "Với ai không như lư tác ư tịnh
tướng, thời tham chưa sanh được sanh khởi, và tham đă sanh được tăng
trưởng quảng đại. Đây là nhân, này các Hiền giả, đây là duyên, tham
chưa sanh được sanh khởi, và tham đă sanh được tăng trưởng quảng
đại".
3. "Do nhân ǵ, này các chư Hiền, do duyên ǵ sân chưa sanh được
sanh khởi, và sân đă sanh được tăng trưởng, quảng đại?"
Cần phải trả lời là "Chướng ngại tướng". "Với ai không như lư tác ư
chướng ngại tướng, thời sân chưa sanh được sanh khởi, sân sanh rồi
được tăng trưởng quảng đại. Đây là nhân, này các Hiền giả, đây là
duyên, khiến sân chưa sanh được sanh khởi, và sân đă sanh được tăng
trưởng quảng đại".
4. "Do nhân ǵ, này các chư Hiền, do duyên ǵ si chưa sanh được sanh
khởi, và si đă sanh được tăng trưởng, quảng đại?"
Cần phải trả lời là "Không như lư tác ư". "Với ai không như lư tác
ư, thời si chưa sanh được sanh khởi, và si đă sanh được tăng trưởng
quảng đại. Đây là nhân, này các Hiền giả, đây là duyên, khiến si
chưa sanh được sanh khởi, và si đă sanh được tăng trưởng quảng đại".
5.-"Do nhân ǵ, này các chư Hiền, do duyên ǵ tham chưa sanh không
sanh khởi, hay tham đă sanh được đoạn tận?"
Cần phải trả lời là "Tướng bất tịnh". "Với ai như lư tác ư tướng bất
tịnh, thời tham chưa sanh không sanh khởi, hay tham đă sanh được
đoạn tận. Đây là nhân, này các Hiền giả, đây là duyên khiến tham
chưa sanh không sanh khởi, hay tham đă sanh được đoạn tận."
6. "Do nhân ǵ, này các chư Hiền, do duyên ǵ sân chưa sanh không
sanh khởi, hay sân đă sanh được đoạn tận?"
Cần phải trả lời là "Từ tâm giải thoát". "Với ai như lư tác ư từ tâm
giải thoát, thời sân chưa sanh không sanh khởi, hay sân đă sanh được
đoạn tận. Đây là nhân, này các Hiền giả, đây là duyên khiến sân chưa
sanh không sanh khởi, hay sân đă sanh được đoạn tận."
7. "Do nhân ǵ, này các chư Hiền, do duyên ǵ si chưa sanh không
sanh khởi, hay si đă sanh được đoạn tận?"
Cần phải trả lời là "như lư tác ư". "Với ai như lư tác ư, thời si
chưa sanh không sanh khởi, và si đă sanh được đoạn tận. Đây là nhân,
này các Hiền giả, đây là duyên khiến si chưa sanh không sanh khởi,
hay si đă sanh được đoạn tận."
|
9. Akusalamūlasuttaṃ
70.
‘‘Tīṇimāni , bhikkhave, akusalamūlāni.
Katamāni tīṇi? Lobho akusalamūlaṃ, doso akusalamūlaṃ, moho
akusalamūlaṃ.
‘‘Yadapi, bhikkhave, lobho tadapi akusalamūlaṃ
[akusalaṃ (sī. syā. kaṃ. pī.)]; yadapi
luddho abhisaṅkharoti kāyena vācāya manasā tadapi akusalaṃ
[akusalamūlaṃ (ka.)]; yadapi luddho
lobhena abhibhūto pariyādinnacitto parassa asatā dukkhaṃ uppādayati
[upadahati (sī. syā. kaṃ. pī.)] vadhena vā
bandhanena vā jāniyā vā garahāya vā
pabbājanāya vā balavamhi balattho itipi tadapi akusalaṃ
[idaṃ pana sabbatthapi evameva dissati].
Itissame lobhajā lobhanidānā lobhasamudayā lobhapaccayā aneke pāpakā
akusalā dhammā sambhavanti.
‘‘Yadapi, bhikkhave, doso tadapi akusalamūlaṃ;
yadapi duṭṭho abhisaṅkharoti kāyena vācāya manasā tadapi akusalaṃ;
yadapi duṭṭho dosena abhibhūto pariyādinnacitto parassa asatā
dukkhaṃ uppādayati vadhena vā bandhanena vā jāniyā vā garahāya vā
pabbājanāya vā balavamhi balattho
itipi tadapi akusalaṃ. Itissame dosajā
dosanidānā dosasamudayā dosapaccayā aneke pāpakā akusalā dhammā
sambhavanti.
‘‘Yadapi, bhikkhave, moho tadapi akusalamūlaṃ;
yadapi mūḷho abhisaṅkharoti kāyena vācāya manasā tadapi akusalaṃ;
yadapi mūḷho mohena abhibhūto pariyādinnacitto parassa asatā dukkhaṃ
uppādayati vadhena vā bandhanena vā jāniyā vā garahāya vā
pabbājanāya vā balavamhi balattho itipi tadapi akusalaṃ. Itissame
mohajā mohanidānā mohasamudayā mohapaccayā aneke pāpakā akusalā
dhammā sambhavanti. Evarūpo cāyaṃ, bhikkhave, puggalo vuccati
akālavādītipi, abhūtavādītipi, anatthavādītipi, adhammavādītipi,
avinayavādītipi.
‘‘Kasmā cāyaṃ, bhikkhave,
evarūpo puggalo vuccati akālavādītipi, abhūtavādītipi,
anatthavādītipi, adhammavādītipi, avinayavādītipi? Tathāhāyaṃ,
bhikkhave, puggalo parassa asatā dukkhaṃ uppādayati vadhena vā
bandhanena vā jāniyā vā garahāya vā pabbājanāya vā balavamhi
balattho itipi. Bhūtena kho pana vuccamāno avajānāti, no paṭijānāti;
abhūtena vuccamāno na ātappaṃ karoti, tassa
nibbeṭhanāya itipetaṃ atacchaṃ itipetaṃ abhūtanti. Tasmā evarūpo
puggalo vuccati akālavādītipi, abhūtavādītipi, anatthavādītipi,
adhammavādītipi, avinayavādītipi.
‘‘Evarūpo, bhikkhave, puggalo lobhajehi pāpakehi
akusalehi dhammehi abhibhūto pariyādinnacitto diṭṭhe ceva dhamme
dukkhaṃ viharati, savighātaṃ saupāyāsaṃ sapariḷāhaṃ. Kāyassa ca
bhedā paraṃ maraṇā duggati pāṭikaṅkhā.
‘‘Dosajehi…pe… mohajehi pāpakehi akusalehi
dhammehi abhibhūto pariyādinnacitto diṭṭhe ceva dhamme dukkhaṃ
viharati, savighātaṃ saupāyāsaṃ sapariḷāhaṃ. Kāyassa ca bhedā paraṃ
maraṇā duggati pāṭikaṅkhā. Seyyathāpi, bhikkhave, sālo vā dhavo vā
phandano vā tīhi māluvālatāhi uddhasto pariyonaddho anayaṃ āpajjati,
byasanaṃ āpajjati, anayabyasanaṃ āpajjati; evamevaṃ kho, bhikkhave,
evarūpo puggalo lobhajehi pāpakehi akusalehi dhammehi
abhibhūto
pariyādinnacitto diṭṭhe ceva dhamme dukkhaṃ viharati, savighātaṃ
saupāyāsaṃ sapariḷāhaṃ. Kāyassa ca bhedā paraṃ maraṇā duggati
pāṭikaṅkhā.
‘‘Dosajehi…pe… mohajehi pāpakehi akusalehi
dhammehi abhibhūto pariyādinnacitto diṭṭhe ceva dhamme dukkhaṃ
viharati savighātaṃ saupāyāsaṃ sapariḷāhaṃ. Kāyassa ca bhedā paraṃ
maraṇā duggati pāṭikaṅkhā. Imāni kho, bhikkhave, tīṇi
akusalamūlānīti.
‘‘Tīṇimāni, bhikkhave, kusalamūlāni. Katamāni
tīṇi? Alobho kusalamūlaṃ, adoso kusalamūlaṃ, amoho kusalamūlaṃ.
‘‘Yadapi , bhikkhave,
alobho tadapi kusalamūlaṃ [kusalaṃ (sī. syā. kaṃ.
pī.)]; yadapi aluddho abhisaṅkharoti kāyena vācāya manasā
tadapi kusalaṃ [kusalamūlaṃ
(ka.)]; yadapi aluddho lobhena anabhibhūto apariyādinnacitto
na parassa asatā dukkhaṃ uppādayati vadhena vā bandhanena vā jāniyā
vā garahāya vā pabbājanāya vā balavamhi balattho itipi tadapi
kusalaṃ. Itissame alobhajā alobhanidānā alobhasamudayā alobhapaccayā
aneke kusalā dhammā sambhavanti.
‘‘Yadapi, bhikkhave, adoso tadapi kusalamūlaṃ;
yadapi aduṭṭho abhisaṅkharoti kāyena vācāya manasā tadapi kusalaṃ;
yadapi aduṭṭho dosena anabhibhūto apariyādinnacitto na parassa asatā
dukkhaṃ uppādayati vadhena vā bandhanena vā jāniyā vā garahāya vā
pabbājanāya vā balavamhi balattho itipi tadapi kusalaṃ. Itissame
adosajā adosanidānā adosasamudayā adosapaccayā aneke kusalā dhammā
sambhavanti.
‘‘Yadapi, bhikkhave, amoho tadapi kusalamūlaṃ;
yadapi amūḷho abhisaṅkharoti kāyena vācāya manasā tadapi kusalaṃ;
yadapi amūḷho mohena anabhibhūto apariyādinnacitto na parassa asatā
dukkhaṃ uppādayati vadhena vā bandhanena vā jāniyā vā garahāya vā
pabbājanāya vā balavamhi balattho itipi tadapi kusalaṃ. Itissame
amohajā amohanidānā amohasamudayā amohapaccayā
aneke kusalā dhammā sambhavanti. Evarūpo cāyaṃ
, bhikkhave, puggalo vuccati kālavādītipi, bhūtavādītipi,
atthavādītipi, dhammavādītipi, vinayavādītipi.
‘‘Kasmā cāyaṃ, bhikkhave, evarūpo puggalo vuccati
kālavādītipi, bhūtavādītipi, atthavādītipi, dhammavādītipi,
vinayavādītipi? Tathāhāyaṃ, bhikkhave, puggalo na parassa asatā
dukkhaṃ uppādayati vadhena vā bandhanena vā jāniyā
vā garahāya vā pabbājanāya vā balavamhi balattho itipi. Bhūtena
kho pana vuccamāno paṭijānāti no avajānāti; abhūtena vuccamāno
ātappaṃ karoti tassa nibbeṭhanāya – ‘itipetaṃ atacchaṃ, itipetaṃ
abhūta’nti . Tasmā evarūpo puggalo vuccati
kālavādītipi, atthavādītipi, dhammavādītipi, vinayavādītipi.
‘‘Evarūpassa, bhikkhave, puggalassa lobhajā
pāpakā akusalā dhammā pahīnā ucchinnamūlā tālāvatthukatā
anabhāvaṃkatā āyatiṃ anuppādadhammā. Diṭṭheva dhamme sukhaṃ viharati
avighātaṃ anupāyāsaṃ apariḷāhaṃ. Diṭṭheva dhamme parinibbāyati.
‘‘Dosajā…pe… parinibbāyati. Mohajā…pe…
parinibbāyati. Seyyathāpi bhikkhave, sālo vā dhavo vā phandano vā
tīhi māluvālatāhi uddhasto pariyonaddho. Atha puriso āgaccheyya
kuddāla-piṭakaṃ [kuddālapiṭakaṃ (sī. syā. kaṃ.
pī.)] ādāya. So taṃ māluvālataṃ mūle chindeyya, mūle chetvā
palikhaṇeyya, palikhaṇitvā mūlāni uddhareyya, antamaso
usīranāḷimattānipi [usīranāḷamattānipi (sī. syā.
kaṃ. pī.)]. So taṃ māluvālataṃ khaṇḍākhaṇḍikaṃ chindeyya,
khaṇḍākhaṇḍikaṃ chetvā phāleyya, phāletvā sakalikaṃ sakalikaṃ
kareyya, sakalikaṃ sakalikaṃ karitvā vātātape visoseyya, vātātape
visosetvā agginā ḍaheyya, agginā ḍahitvā masiṃ
kareyya, masiṃ karitvā mahāvāte vā ophuṇeyya nadiyā vā
sīghasotāya pavāheyya. Evamassa [evamassu (sī.),
evassu (ka.)] tā, bhikkhave, māluvālatā ucchinnamūlā
tālāvatthukatā anabhāvaṃkatā āyatiṃ
anuppādadhammā. Evamevaṃ kho, bhikkhave, evarūpassa puggalassa
lobhajā pāpakā akusalā dhammā pahīnā ucchinnamūlā tālāvatthukatā
anabhāvaṃkatā āyatiṃ anuppādadhammā. Diṭṭheva dhamme sukhaṃ viharati
avighātaṃ anupāyāsaṃ apariḷāhaṃ. Diṭṭheva dhamme parinibbāyati.
‘‘Dosajā …pe… mohajā pāpakā
akusalā dhammā pahīnā ucchinnamūlā tālāvatthukatā anabhāvaṃkatā
āyatiṃ anuppādadhammā. Diṭṭheva dhamme sukhaṃ viharati avighātaṃ
anupāyāsaṃ apariḷāhaṃ. Diṭṭheva dhamme parinibbāyati. Imāni kho,
bhikkhave, tīṇi kusalamūlānī’’ti. Navamaṃ.
|
9. Akusalamūlasuttavaṇṇanā
70. Navame
akusalamūlānīti akusalānaṃ mūlāni,
akusalāni ca tāni mūlāni cāti vā akusalamūlāni.
Yadapi, bhikkhave, lobhoti yopi, bhikkhave, lobho.
Tadapiakusalamūlanti
sopi akusalamūlaṃ. Akusalamūlaṃ vā sandhāya idha tampīti attho
vaṭṭatiyeva. Etenupāyena sabbattha nayo netabbo.
Abhisaṅkharotīti āyūhati sampiṇḍeti rāsiṃ karoti.
Asatā dukkhaṃ uppādayatīti abhūtena
avijjamānena yaṃkiñci tassa abhūtaṃ dosaṃ vatvā dukkhaṃ uppādeti.
Vadhena vātiādi yenākārena dukkhaṃ
uppādeti, taṃ dassetuṃ vuttaṃ. Tattha jāniyāti
dhanajāniyā. Pabbājanāyāti gāmato vā
raṭṭhato vā pabbājanīyakammena .
Balavamhīti ahamasmi balavā.
Balattho itipīti balena me attho itipi,
bale vā ṭhitomhītipi vadati.
Akālavādīti kālasmiṃ na
vadati, akālasmiṃ vadati nāma. Abhūtavādīti
bhūtaṃ na vadati , abhūtaṃ vadati nāma.
Anatthavādīti atthaṃ na vadati, anatthaṃ
vadati nāma. Adhammavādīti dhammaṃ na
vadati, adhammaṃ vadati nāma. Avinayavādīti
vinayaṃ na vadati, avinayaṃ vadati nāma.
Tathā hāyanti tathā hi
ayaṃ. Na ātappaṃ karoti tassa nibbeṭhanāyāti
tassa abhūtassa nibbeṭhanatthāya vīriyaṃ na karoti.
Itipetaṃ atacchanti imināpi kāraṇena etaṃ
atacchaṃ. Itaraṃ tasseva vevacanaṃ.
Duggati pāṭikaṅkhāti
nirayādikā duggati icchitabbā, sā assa avassabhāvinī, tatthānena
nibbattitabbanti attho. Uddhastoti upari
dhaṃsito. Pariyonaddhoti samantā onaddho.
Anayaṃ āpajjatīti avuḍḍhiṃ āpajjati.
Byasanaṃāpajjatīti
vināsaṃ āpajjati. Gimhakālasmiñhi māluvāsipāṭikāya phalitāya bījāni
uppatitvā vaṭarukkhādīnaṃ mūle patanti. Tattha yassa rukkhassa mūle
tīsu disāsu tīṇi bījāni patitāni honti, tasmiṃ rukkhe pāvussakena
meghena abhivaṭṭhe tīhi bījehi tayo aṅkurā uṭṭhahitvā taṃ rukkhaṃ
allīyanti. Tato paṭṭhāya rukkhadevatāyo sakabhāvena saṇṭhātuṃ na
sakkonti. Tepi aṅkurā vaḍḍhamānā latābhāvaṃ āpajjitvā taṃ rukkhaṃ
abhiruhitvā sabbaviṭapasākhāpasākhā saṃsibbitvā taṃ rukkhaṃ upari
pariyonandhanti. So māluvālatāhi saṃsibbito ghanehi mahantehi
māluvāpattehi sañchanno deve vā vassante vāte vā vāyante tattha
tattha palujjitvā khāṇumattameva avasissati. Taṃ sandhāyetaṃ vuttaṃ.
Evameva khoti ettha pana
idaṃ opammasaṃsandanaṃ – sālādīsu aññatararukkho viya hi ayaṃ satto
daṭṭhabbo, tisso māluvālatā viya tīṇi akusalamūlāni, yāva
rukkhasākhā asampattā, tāva tāsaṃ latānaṃ ujukaṃ rukkhārohanaṃ viya
lobhādīnaṃ dvāraṃ asampattakālo, sākhānusārena
gamanakālo viya dvāravasena gamanakālo, pariyonaddhakālo viya
lobhādīhi pariyuṭṭhitakālo, khuddakasākhānaṃ palujjanakālo viya
dvārappattānaṃ kilesānaṃ vasena khuddānukhuddakā āpattiyo
āpannakālo, mahāsākhānaṃ palujjanakālo viya garukāpattiṃ āpannakālo,
latānusārena otiṇṇena udakena mūlesu tintesu rukkhassa bhūmiyaṃ
patanakālo viya kamena cattāri pārājikāni āpajjitvā catūsu apāyesu
nibbattanakālo daṭṭhabbo.
Sukkapakkho
vuttavipallāsena veditabbo. Evameva khoti
ettha pana idaṃ opammasaṃsandanaṃ – sālādīsu aññatararukkho viya
ayaṃ satto daṭṭhabbo, tisso māluvālatā viya tīṇi akusalamūlāni,
tāsaṃ appavattiṃ kātuṃ āgatapuriso viya yogāvacaro, kuddālo viya
paññā, kuddālapiṭakaṃ viya saddhāpiṭakaṃ, palikhananakhaṇitti viya
vipassanāpaññā, khaṇittiyā mūlacchedanaṃ viya
vipassanāñāṇena avijjāmūlassa chindanakālo, khaṇḍākhaṇḍikaṃ
chindanakālo viya khandhavasena diṭṭhakālo, phālanakālo viya
maggañāṇena kilesānaṃ samugghātitakālo, masikaraṇakālo viya
dharamānakapañcakkhandhakālo, mahāvāte opuṇitvā appavattanakālo viya
upādinnakakkhandhānaṃ appaṭisandhikanirodhena nirujjhitvā punabbhave
paṭisandhiaggahaṇakālo daṭṭhabboti. Imasmiṃ sutte vaṭṭavivaṭṭaṃ
kathitaṃ.
|
69.- Các Căn Bản Bất Thiện
1. - Này các Tỷ-kheo, có ba căn bản bất thiện này. Thế nào là ba?
Tham là căn bản bất thiện, sân là căn bản bất thiện, si là căn bản
bất thiện.
Cái ǵ là tham, này các Tỷ-kheo, cái ấy bất thiện. Ai với ḷng tham
có làm ǵ về thân, về lời, về ư, cái ấy bất thiện. Với ai có ḷng
tham, bị ḷng tham chinh phục, tâm không được tự chủ, vu cáo làm
người khác đau khổ, bằng cách sát hại, trói buộc, tịch thu tài sản,
mắng nhiếc hay tẩn xuất, dựa trên: "Ta là sức mạnh, ta có sức mạnh."
Cái ấy là bất thiện. Như vậy, rất nhiều ác bất thiện pháp này sanh
từ tham, duyên khởi từ tham, tập khởi từ tham, khởi lên nơi người
ấy.
2.- Cái ǵ là sân, này các Tỷ-kheo, cái ấy bất thiện. Ai với ḷng
sân có làm ǵ về thân, về lời, về ư, cái ấy bất thiện. Với ai có
ḷng sân, bị ḷng sân chinh phục, tâm không được tự chủ, vu cáo làm
người khác đau khổ, bằng cách sát hại, trói buộc, tịch thu tài sản,
mắng nhiếc hay tẩn xuất, dựa trên: "Ta là sức mạnh, ta có sức mạnh."
Cái ấy là bất thiện. Như vậy, rất nhiều ác bất thiện pháp này sanh
từ sân, duyên khởi từ sân, tập khởi từ sân, khởi lên nơi người ấy.
3.- Cái ǵ là si, này các Tỷ-kheo, cái ấy bất thiện. Ai với ḷng si
có làm ǵ về thân, về lời, về ư, cái ấy bất thiện. Với ai có ḷng
si, bị ḷng si chinh phục, tâm không được tự chủ, vu cáo làm người
khác đau khổ, bằng cách sát hại, trói buộc, tịch thu tài sản, mắng
nhiếc hay tẩn xuất, dựa trên: "Ta là sức mạnh, ta có sức mạnh." Cái
ấy là bất thiện. Như vậy, rất nhiều ác bất thiện pháp này sanh từ
si, duyên khởi từ si, tập khởi từ si, khởi lên nơi người ấy.
4.- Như vậy, này các Tỷ-kheo, người này được gọi là người nói phi
thời, nói không thực, nói không trúng đích, nói phi pháp, nói phi
luật. V́ sao người như vậy, này các Tỷ-kheo, được gọi là người nói
phi thời, nói không thực, nói không trúng đích, nói phi pháp, nói
phi luật? Như vầy là v́ người này, này các Tỷ-kheo, đă vu cáo làm
người khác đau khổ, bằng cách sát hại, trói buộc, tịch thu tài sản,
mắng nhiếc hay tẩn xuất, dựa trên: "Ta là sức mạnh, ta có sức mạnh."
Khi được đối chất với sự thật, người ấy phủ nhận, không có chấp
nhận; khi được đối chất với sự không thật, người ấy không có nhiệt
t́nh thoát mở ra ngoài, nói rằng: "Đây là không chân, đây là không
thực". Cho nên, người như vậy được gọi là người nói phi thời, nói
không thực, nói không trúng đích, nói phi pháp, nói phi luật. Người
như vậy, này các Tỷ-kheo, bị các ác bất thiện pháp do tham sanh
nhiếp phục, tâm mất tự chủ, ngay trong hiện tại sống đau khổ với sự
tổn năo, với sự ưu năo, với sự nhiệt năo, sau khi thân hoại mạng
chung, được chờ đợi là ác thú. Người như vậy, này các Tỷ-kheo, bị
các ác bất thiện pháp do sân sanh nhiếp phục, tâm mất sự tự chủ,
ngay trong hiện tại sống đau khổ với sự tổn năo, với sự ưu năo, với
sự nhiệt năo, sau khi thân hoại mạng chung, được chờ đợi là ác thú.
Người như vậy, này các Tỷ-kheo, bị các ác bất thiện pháp do si sanh
nhiếp phục, tâm mất tự chủ, ngay trong hiện tại sống đau khổ với sự
tổn năo, với sự ưu năo, với sự nhiệt năo, sau khi thân hoại mạng
chung, được chờ đợi là ác thú.
5.- Ví như này các Tỷ-kheo, cây sàla hay cây dhava hay cây phandana
bị phá hoại, bị bao trùm bởi ba loại tầm gởi, đi đến tổn hại, đi đến
bất hạnh, đi đến tổn hại, và bất hạnh. Cũng vậy, này các Tỷ-kheo,
người như vậy, bị các ác bất thiện pháp do tham sanh chinh phục, tâm
mất tự chủ, ngay trong hiện tại sống đau khổ với sự tổn năo, với sự
ưu năo, với sự nhiệt năo, sau khi thân hoại mạng chung, được chờ đợi
là ác thú ... bị các ác bất thiện pháp do sân sanh ... bị các ác bất
thiện pháp do si sanh chinh phục, tâm mất tự chủ, ngay trong hiện
tại sống đau khổ với sự tổn năo, với sự ưu năo, với sự nhiệt năo,
sau khi thân hoại mạng chung, được chờ đợi là ác thú.
Những pháp này, này các Tỷ-kheo, là ba căn bản bất thiện.
6.- Có ba căn bản của thiện, này các Tỷ-kheo. Thế nào là ba? Không
tham là căn bản của thiện, không sân là căn bản của thiện, không si
là căn bản của thiện.
Cái ǵ là không tham, này các Tỷ-kheo, cái ấy thiện. Ai với ḷng
không tham có làm ǵ về thân, về lời, về ư, cái ấy thiện. Ai không
có ḷng tham, không bị ḷng tham chinh phục, tâm được tự chủ, không
vu cáo làm người khác đau khổ, bằng cách sát hại, trói buộc, tịch
thu tài sản, mắng nhiếc hay tẩn xuất, dựa trên: "Ta là sức mạnh, ta
có sức mạnh." Cái ấy là thiện. Như vậy, rất nhiều thiện pháp này
sanh từ không tham, duyên khởi từ không tham, tập khởi từ không
tham, khởi lên nơi người ấy.
7.- Cái ǵ là không sân, này các Tỷ-kheo, cái ấy thiện. Ai với ḷng
không sân có làm ǵ về thân, về lời, về ư, cái ấy thiện. Với ai
không có ḷng sân, không bị ḷng sân chinh phục, tâm được tự chủ,
không vu cáo làm người khác đau khổ, bằng cách sát hại, trói buộc,
tịch thu tài sản, mắng nhiếc hay tẩn xuất, dựa trên: "Ta là sức
mạnh, ta có sức mạnh." Cái ấy là thiện. Như vậy, rất nhiều thiện
pháp này sanh từ không sân, duyên khởi từ không sân, tập khởi từ
không sân, khởi lên nơi người ấy.
8.- Cái ǵ là không si, này các Tỷ-kheo, cái ấy là thiện. Ai với
ḷng không si có làm ǵ về thân, về lời, về ư, cái ấy thiện. Với ai
không có ḷng si, không bị ḷng si chinh phục, tâm được tự chủ,
không vu cáo làm người khác đau khổ, bằng cách sát hại, trói buộc,
tịch thu tài sản, mắng nhiếc hay tẩn xuất, dựa trên: "Ta là sức
mạnh, ta có sức mạnh." Cái ấy là thiện. Như vậy, rất nhiều thiện
pháp này sanh ra từ không si, duyên khởi từ không si, tập khởi từ
không si, khởi lên nơi người ấy.
9.- Như vậy, này các Tỷ-kheo, người này được gọi là người nói đúng
thời, nói thực, nói trúng đích, nói đúng pháp, nói đúng luật. V́ sao
người như vậy, này các Tỷ-kheo, được gọi là người nói đúng thời, nói
thực, nói trúng đích, nói đúng pháp, nói đúng luật? Như vầy là v́
người này, này các Tỷ-kheo, đă không vu cáo làm người khác đau khổ,
bằng cách sát hại, trói buộc, tịch thu tài sản, mắng nhiếc hay tẩn
xuất, dựa trên: "Ta là sức mạnh, ta có sức mạnh." Khi được đối chất
với sự thật, người ấy chấp nhận, không có phủ nhận; khi được đối
chất với sự không thật, người ấy nhiệt t́nh thoát mở ra ngoài, nói
rằng: "Đây là chân, đây là thực". Cho nên, người như vậy được gọi là
người nói đúng thời, nói thực, nói trúng đích, nói đúng pháp, nói
đúng luật.
10.- Người như vậy, này các Tỷ-kheo, đoạn tận các ác bất thiện do
tham sanh, cắt đứt từ gốc rễ, làm cho như thân cây tala, làm cho
không hiện hữu, làm cho không thể sanh khởi trong tương lai, ngay
trong hiện tại sống an lạc, không có tổn năo, không có ưu năo, không
có nhiệt năo, sau khi thân hoại mạng chung, ngay trong hiện tại được
Bát-niết-bàn. Người như vậy, này các Tỷ-kheo, không bị các ác bất
thiện pháp do sân sanh nhiếp phục, tâm không mất tự chủ ... Người
như vậy, này các Tỷ-kheo, không bị các ác bất thiện pháp do si sanh
nhiếp phục, tâm không mất tự chủ, ngay trong hiện tại sống an lạc,
không có tổn năo, không có ưu năo, sau khi thân hoại mạng chung,
ngay trong hiện tại được Bát-niết-bàn.
11.- Ví như, này các Tỷ-kheo, cây sàla hay cây dhava, cây phandana,
bị ba cây tầm gởi phá hoại bao trùm. Rồi có người đi đến, cầm cuốc
và thúng. Người ấy chặt đứt rễ cây tầm gởi ấy, sau khi chặt đứt rễ,
người ấy đào mương. Đào mương xong, người ấy nhổ các rễ lên, nhổ cho
đến các rễ nhỏ, rễ usira. Rồi người ấy chặt cây tầm gởi thành từng
khúc nhỏ, bửa và chẻ thành từng mảnh nhỏ, người ấy đem phơi giữa gió
và mặt trời. Sau khi phơi giữa gió và mặt trời, người ấy lấy lửa
đốt, làm thành một đống tro, và quạt chúng ra giữa gió lớn, hay đổ
chúng xuống ḍng nước chảy nhanh. Như vậy, này các Tỷ-kheo, các cây
tầm gởi ấy, bị cắt đứt gốc từ rễ, bị làm cho như thân cây tala, làm
cho không hiện hữu, làm cho không thể sanh khởi trong tương lai.
Cũng vậy, này các Tỷ-kheo, với người như vậy, các ác bất thiện pháp
do tham sanh đă được đoạn tận, được chặt từ gốc rễ, được làm cho như
thân cây tala, được làm cho không thể hiện hữu, được làm cho không
sanh khởi trong tương lai, ngay trong hiện tại được sống an lạc,
không có tổn năo, không có ưu năo, không có nhiệt năo, ngay trong
hiện tại được Bát-niết-bàn ... do sân, sanh ... các ác bất thiện
pháp do si sanh đă được đoạn tận, được chặt từ gốc rễ, được làm cho
như thân cây tala, được làm cho không thể hiện hữu, được làm cho
không sanh khởi trong tương lai, ngay trong hiện tại được sống an
lạc, không có tổn năo, không có ưu năo, không có nhiệt năo, ngay
trong hiện tại được Bát-niết-bàn.
Những pháp này, này các Tỷ-kheo, là ba căn bản của thiện.
|
10. Uposathasuttaṃ
71.
Evaṃ me sutaṃ – ekaṃ samayaṃ bhagavā
sāvatthiyaṃ viharati pubbārāme migāramātupāsāde. Atha kho visākhā
migāramātā tadahuposathe yena bhagavā tenupasaṅkami; upasaṅkamitvā
bhagavantaṃ abhivādetvā ekamantaṃ nisīdi. Ekamantaṃ nisinnaṃ kho
visākhaṃ migāramātaraṃ bhagavā etadavoca – ‘‘handa kuto nu tvaṃ,
visākhe, āgacchasi divā divassā’’ti? ‘‘Uposathāhaṃ, bhante, ajja
upavasāmī’’ti.
‘‘Tayo khome, visākhe, uposathā. Katame tayo?
Gopālakuposatho, nigaṇṭhuposatho, ariyuposatho. Kathañca, visākhe,
gopālakuposatho hoti? Seyyathāpi, visākhe, gopālako sāyanhasamaye
sāmikānaṃ gāvo niyyātetvā iti paṭisañcikkhati – ‘ajja kho gāvo
amukasmiñca amukasmiñca padese cariṃsu, amukasmiñca amukasmiñca
padese pānīyāni piviṃsu; sve dāni gāvo amukasmiñca amukasmiñca
padese carissanti, amukasmiñca amukasmiñca padese pānīyāni
pivissantī’ti; evamevaṃ kho, visākhe,
idhekacco uposathiko iti paṭisañcikkhati – ‘ahaṃ khvajja idañcidañca
khādanīyaṃ khādiṃ, idañcidañca bhojanīyaṃ bhuñjiṃ
; sve dānāhaṃ idañcidañca khādanīyaṃ khādissāmi, idaṃ cidañca
bhojanīyaṃ bhuñjissāmī’ti. So tena abhijjhāsahagatena cetasā divasaṃ
atināmeti. Evaṃ kho visākhe, gopālakuposatho hoti. Evaṃ upavuttho
kho, visākhe, gopālakuposatho na mahapphalo hoti na mahānisaṃso na
mahājutiko na mahāvipphāro.
‘‘Kathañca, visākhe, nigaṇṭhuposatho hoti? Atthi,
visākhe, nigaṇṭhā nāma samaṇajātikā. Te sāvakaṃ evaṃ samādapenti –
‘ehi tvaṃ, ambho purisa, ye puratthimāya disāya pāṇā paraṃ
yojanasataṃ tesu daṇḍaṃ nikkhipāhi; ye pacchimāya disāya pāṇā paraṃ
yojanasataṃ tesu daṇḍaṃ nikkhipāhi; ye
uttarāya disāya pāṇā paraṃ yojanasataṃ tesu daṇḍaṃ nikkhipāhi; ye
dakkhiṇāya disāya pāṇā paraṃ yojanasataṃ tesu daṇḍaṃ nikkhipāhī’ti.
Iti ekaccānaṃ pāṇānaṃ anuddayāya anukampāya samādapenti, ekaccānaṃ
pāṇānaṃ nānuddayāya nānukampāya samādapenti. Te tadahuposathe
sāvakaṃ evaṃ samādapenti – ‘ehi tvaṃ, ambho purisa, sabbacelāni
[sabbaverāni (ka.)]
nikkhipitvā evaṃ vadehi – nāhaṃ kvacani kassaci kiñcanatasmiṃ
[kiñcanatasmi (?) kiriyāpadametaṃ yathā
kiñcanatatthīti], na ca mama kvacani katthaci
kiñcanatatthī’ti. Jānanti kho panassa mātāpitaro – ‘ayaṃ amhākaṃ
putto’ti; sopi jānāti – ‘ime mayhaṃ mātāpitaro’ti. Jānāti kho
panassa puttadāro – ‘ayaṃ mayhaṃ bhattā’ti;
sopi jānāti – ‘ayaṃ mayhaṃ puttadāro’ti. Jānanti kho panassa
dāsakammakaraporisā – ‘ayaṃ amhākaṃ ayyo’ti; sopi jānāti – ‘ime
mayhaṃ dāsakammakaraporisā’ti. Iti yasmiṃ samaye sacce samādapetabbā
musāvāde tasmiṃ samaye samādapenti. Idaṃ tassa musāvādasmiṃ vadāmi.
So tassā rattiyā accayena bhoge adinnaṃyeva paribhuñjati. Idaṃ tassa
adinnādānasmiṃ vadāmi. Evaṃ kho, visākhe, nigaṇṭhuposatho hoti. Evaṃ
upavuttho kho, visākhe, nigaṇṭhuposatho na mahapphalo hoti na
mahānisaṃso na mahājutiko na mahāvipphāro.
‘‘Kathañca, visākhe, ariyuposatho hoti?
Upakkiliṭṭhassa , visākhe, cittassa upakkamena
pariyodapanā hoti. Kathañca, visākhe, upakkiliṭṭhassa cittassa
upakkamena pariyodapanā [pariyodāpanā (?)]
hoti? Idha, visākhe, ariyasāvako tathāgataṃ anussarati – ‘itipi so
bhagavā arahaṃ sammāsambuddho vijjācaraṇasampanno sugato lokavidū
anuttaro purisadammasārathi satthā devamanussānaṃ buddho bhagavā’ti.
Tassa tathāgataṃ anussarato cittaṃ pasīdati, pāmojjaṃ uppajjati. Ye
cittassa upakkilesā te pahīyanti, seyyathāpi, visākhe,
upakkiliṭṭhassa sīsassa upakkamena pariyodapanā hoti.
‘‘Kathañca, visākhe, upakkiliṭṭhassa sīsassa
upakkamena pariyodapanā hoti? Kakkañca paṭicca mattikañca paṭicca
udakañca paṭicca purisassa ca tajjaṃ vāyāmaṃ paṭicca, evaṃ kho,
visākhe, upakkiliṭṭhassa sīsassa upakkamena pariyodapanā hoti.
Evamevaṃ kho , visākhe, upakkiliṭṭhassa
cittassa upakkamena pariyodapanā hoti.
‘‘Kathañca , visākhe,
upakkiliṭṭhassa cittassa upakkamena pariyodapanā hoti? Idha,
visākhe, ariyasāvako tathāgataṃ anussarati – ‘itipi so
bhagavā arahaṃ sammāsambuddho
vijjācaraṇasampanno sugato lokavidū anuttaro purisadammasārathi
satthā devamanussānaṃ buddho bhagavā’ti. Tassa tathāgataṃ anussarato
cittaṃ pasīdati, pāmojjaṃ uppajjati, ye cittassa upakkilesā te
pahīyanti. Ayaṃ vuccati, visākhe – ‘ariyasāvako brahmuposathaṃ
upavasati, brahmunā saddhiṃ saṃvasati, brahmañcassa
[brahmañca (ka.)] ārabbha cittaṃ pasīdati,
pāmojjaṃ uppajjati, ye cittassa upakkilesā te pahīyanti’. Evaṃ kho,
visākhe, upakkiliṭṭhassa cittassa upakkamena
pariyodapanā hoti.
‘‘Upakkiliṭṭhassa, visākhe, cittassa upakkamena
pariyodapanā hoti. Kathañca, visākhe, upakkiliṭṭhassa cittassa
upakkamena pariyodapanā hoti? Idha, visākhe, ariyasāvako dhammaṃ
anussarati – ‘svākkhāto bhagavatā dhammo sandiṭṭhiko akāliko
ehipassiko opaneyyiko paccattaṃ veditabbo viññūhī’ti. Tassa dhammaṃ
anussarato cittaṃ pasīdati, pāmojjaṃ uppajjati, ye cittassa
upakkilesā te pahīyanti, seyyathāpi, visākhe,
upakkiliṭṭhassa kāyassa upakkamena pariyodapanā hoti.
‘‘Kathañca, visākhe, upakkiliṭṭhassa kāyassa
upakkamena pariyodapanā hoti? Sottiñca paṭicca, cuṇṇañca paṭicca,
udakañca paṭicca, purisassa ca tajjaṃ vāyāmaṃ paṭicca. Evaṃ kho,
visākhe, upakkiliṭṭhassa kāyassa upakkamena pariyodapanā hoti.
Evamevaṃ kho, visākhe, upakkiliṭṭhassa cittassa upakkamena
pariyodapanā hoti.
‘‘Kathañca, visākhe, upakkiliṭṭhassa cittassa
upakkamena pariyodapanā hoti? Idha, visākhe, ariyasāvako dhammaṃ
anussarati – ‘svākkhāto bhagavatā dhammo sandiṭṭhiko akāliko
ehipassiko opaneyyiko paccattaṃ veditabbo viññūhī’ti. Tassa dhammaṃ
anussarato cittaṃ pasīdati, pāmojjaṃ uppajjati, ye cittassa
upakkilesā te pahīyanti. Ayaṃ vuccati, visākhe, ‘ariyasāvako
dhammuposathaṃ upavasati, dhammena saddhiṃ saṃvasati, dhammañcassa
ārabbha cittaṃ pasīdati, pāmojjaṃ uppajjati, ye cittassa upakkilesā
te pahīyanti’. Evaṃ kho, visākhe, upakkiliṭṭhassa cittassa
upakkamena pariyodapanā hoti.
‘‘Upakkiliṭṭhassa
, visākhe, cittassa upakkamena pariyodapanā
hoti. Kathañca, visākhe, upakkiliṭṭhassa cittassa upakkamena
pariyodapanā hoti? Idha, visākhe, ariyasāvako saṅghaṃ anussarati –
‘suppaṭipanno bhagavato sāvakasaṅgho, ujuppaṭipanno bhagavato
sāvakasaṅgho, ñāyappaṭipanno bhagavato sāvakasaṅgho,
sāmīcippaṭipanno bhagavato sāvakasaṅgho, yadidaṃ cattāri
purisayugāni aṭṭha purisapuggalā esa bhagavato sāvakasaṅgho āhuneyyo
pāhuneyyo dakkhiṇeyyo añjalikaraṇīyo anuttaraṃ puññakkhettaṃ
lokassā’ti. Tassa saṅghaṃ anussarato cittaṃ pasīdati, pāmojjaṃ
uppajjati, ye cittassa upakkilesā te pahīyanti, seyyathāpi, visākhe,
upakkiliṭṭhassa vatthassa upakkamena pariyodapanā hoti.
‘‘Kathañca, visākhe, upakkiliṭṭhassa vatthassa
upakkamena pariyodapanā hoti? Usmañca
[ūsañca (syā. kaṃ. aṭṭhakathāyampi pāṭhantaraṃ,
saṃ. ni. 3.89 khemakasuttapāḷiyāpi sameti.) usumañca (sī.)]
paṭicca, khārañca paṭicca, gomayañca paṭicca,
udakañca paṭicca, purisassa ca tajjaṃ vāyāmaṃ paṭicca. Evaṃ kho,
visākhe, upakkiliṭṭhassa vatthassa upakkamena pariyodapanā hoti.
Evamevaṃ kho, visākhe, upakkiliṭṭhassa cittassa upakkamena
pariyodapanā hoti.
‘‘Kathañca, visākhe, upakkiliṭṭhassa cittassa
upakkamena pariyodapanā hoti? Idha, visākhe, ariyasāvako saṅghaṃ
anussarati – ‘suppaṭipanno bhagavato sāvakasaṅgho…pe… anuttaraṃ
puññakkhettaṃ lokassā’ti. Tassa saṅghaṃ anussarato cittaṃ pasīdati,
pāmojjaṃ uppajjati, ye cittassa upakkilesā te pahīyanti. Ayaṃ
vuccati, visākhe, ‘ariyasāvako saṅghuposathaṃ upavasati, saṅghena
saddhiṃ saṃvasati, saṅghañcassa ārabbha cittaṃ pasīdati, pāmojjaṃ
uppajjati, ye cittassa upakkilesā te pahīyanti’. Evaṃ kho, visākhe,
upakkiliṭṭhassa cittassa upakkamena pariyodapanā hoti.
‘‘Upakkiliṭṭhassa, visākhe, cittassa upakkamena
pariyodapanā hoti. Kathañca, visākhe, upakkiliṭṭhassa cittassa
upakkamena pariyodapanā hoti? Idha, visākhe, ariyasāvako attano
sīlāni anussarati akhaṇḍāni acchiddāni
asabalāni akammāsāni bhujissāni viññuppasatthāni aparāmaṭṭhāni
samādhisaṃvattanikāni. Tassa sīlaṃ anussarato cittaṃ pasīdati,
pāmojjaṃ uppajjati, ye cittassa upakkilesā te pahīyanti, seyyathāpi,
visākhe, upakkiliṭṭhassa ādāsassa upakkamena pariyodapanā hoti.
‘‘Kathañca , visākhe,
upakkiliṭṭhassa ādāsassa upakkamena pariyodapanā hoti? Telañca
paṭicca , chārikañca paṭicca, vālaṇḍupakañca
paṭicca, purisassa ca tajjaṃ vāyāmaṃ paṭicca. Evaṃ kho, visākhe,
upakkiliṭṭhassa ādāsassa upakkamena pariyodapanā hoti. Evamevaṃ kho,
visākhe, upakkiliṭṭhassa cittassa upakkamena pariyodapanā hoti.
‘‘Kathañca, visākhe, upakkiliṭṭhassa cittassa
upakkamena pariyodapanā hoti? Idha , visākhe,
ariyasāvako attano sīlāni anussarati akhaṇḍāni…pe…
samādhisaṃvattanikāni. Tassa sīlaṃ anussarato cittaṃ pasīdati,
pāmojjaṃ uppajjati, ye cittassa upakkilesā te pahīyanti. Ayaṃ
vuccati, visākhe, ‘ariyasāvako sīluposathaṃ upavasati, sīlena
saddhiṃ saṃvasati, sīlañcassa ārabbha cittaṃ pasīdati, pāmojjaṃ
uppajjati, ye cittassa upakkilesā te pahīyanti’. Evaṃ kho, visākhe,
upakkiliṭṭhassa cittassa upakkamena pariyodapanā hoti.
‘‘Upakkiliṭṭhassa, visākhe, cittassa upakkamena
pariyodapanā hoti. Kathañca, visākhe, upakkiliṭṭhassa cittassa
upakkamena pariyodapanā hoti? Idha visākhe, ariyasāvako devatā
anussarati – ‘santi devā cātumahārājikā
[cātummahārājikā (sī. syā. kaṃ. pī.)], santi devā tāvatiṃsā,
santi devā yāmā, santi devā tusitā, santi devā nimmānaratino, santi
devā paranimmitavasavattino, santi devā brahmakāyikā, santi devā
tatuttari [tatuttariṃ (sī. pī.)].
Yathārūpāya saddhāya samannāgatā tā devatā ito cutā tatthupapannā
[tatthuppannā (sī. pī.)], mayhampi
tathārūpā saddhā saṃvijjati. Yathārūpena sīlena samannāgatā tā
devatā ito cutā tatthupapannā, mayhampi tathārūpaṃ sīlaṃ
saṃvijjati. Yathārūpena sutena samannāgatā tā
devatā ito cutā tatthupapannā, mayhampi tathārūpaṃ sutaṃ saṃvijjati.
Yathārūpena cāgena samannāgatā tā devatā ito cutā tatthupapannā,
mayhampi tathārūpo cāgo saṃvijjati. Yathārūpāya paññāya
samannāgatā tā devatā ito cutā tatthupapannā,
mayhampi tathārūpā paññā saṃvijjatī’ti. Tassa attano ca tāsañca
devatānaṃ saddhañca sīlañca sutañca cāgañca paññañca anussarato
cittaṃ pasīdati, pāmojjaṃ uppajjati, ye cittassa upakkilesā te
pahīyanti, seyyathāpi, visākhe, upakkiliṭṭhassa jātarūpassa
upakkamena pariyodapanā hoti.
‘‘Kathañca , visākhe,
upakkiliṭṭhassa jātarūpassa upakkamena pariyodapanā hoti? Ukkañca
paṭicca, loṇañca paṭicca, gerukañca paṭicca, nāḷikasaṇḍāsañca
[nāḷikañca paṭicca saṇḍāsañca (pī. ka.)]
paṭicca, purisassa ca tajjaṃ vāyāmaṃ paṭicca. Evaṃ kho, visākhe,
upakkiliṭṭhassa jātarūpassa upakkamena pariyodapanā hoti. Evamevaṃ
kho, visākhe, upakkiliṭṭhassa cittassa upakkamena pariyodapanā hoti.
‘‘Kathañca , visākhe,
upakkiliṭṭhassa cittassa upakkamena pariyodapanā hoti? Idha,
visākhe, ariyasāvako devatā anussarati – ‘santi devā cātumahārājikā,
santi devā tāvatiṃsā…pe… santi devā tatuttari. Yathārūpāya saddhāya
samannāgatā tā devatā ito cutā tatthupapannā, mayhampi tathārūpā
saddhā saṃvijjati. Yathārūpena sīlena…pe… sutena…pe… cāgena…pe…
paññāya samannāgatā tā devatā ito cutā
tatthupapannā, mayhampi tathārūpā paññā saṃvijjatī’ti. Tassa attano
ca tāsañca devatānaṃ saddhañca sīlañca sutañca cāgañca paññañca
anussarato cittaṃ pasīdati, pāmojjaṃ uppajjati, ye cittassa
upakkilesā te pahīyanti. Ayaṃ vuccati, visākhe, ‘ariyasāvako
devatuposathaṃ upavasati, devatāhi saddhiṃ saṃvasati, devatā ārabbha
cittaṃ pasīdati, pāmojjaṃ uppajjati, ye cittassa upakkilesā te
pahīyanti’. Evaṃ kho, visākhe, upakkiliṭṭhassa cittassa upakkamena
pariyodapanā hoti.
‘‘Sa kho so, visākhe, ariyasāvako iti
paṭisañcikkhati – ‘yāvajīvaṃ arahanto pāṇātipātaṃ pahāya pāṇātipātā
paṭiviratā nihitadaṇḍā nihitasatthā lajjī dayāpannā
sabbapāṇabhūtahitānukampī viharanti; ahampajja imañca rattiṃ imañca
divasaṃ pāṇātipātaṃ pahāya pāṇātipātā paṭivirato nihitadaṇḍo
nihitasattho lajjī dayāpanno sabbapāṇabhūtahitānukampī
viharāmi. Imināpi
[imināpahaṃ (sī.) a. ni. 8.41] aṅgena arahataṃ anukaromi,
uposatho ca me upavuttho bhavissati.
‘‘Yāvajīvaṃ arahanto adinnādānaṃ pahāya
adinnādānā paṭiviratā dinnādāyī dinnapāṭikaṅkhī, athenena
sucibhūtena attanā viharanti; ahampajja imañca rattiṃ imañca divasaṃ
adinnādānaṃ pahāya adinnādānā paṭivirato dinnādāyī dinnapāṭikaṅkhī,
athenena sucibhūtena attanā viharāmi. Imināpi
aṅgena arahataṃ anukaromi, uposatho ca me upavuttho bhavissati.
‘‘Yāvajīvaṃ arahanto abrahmacariyaṃ pahāya
brahmacārī ārācārī [anācārī (pī.)] viratā
methunā gāmadhammā; ahampajja imañca rattiṃ
imañca divasaṃ abrahmacariyaṃ pahāya brahmacārī ārācārī virato
methunā gāmadhammā. Imināpi aṅgena arahataṃ anukaromi, uposatho ca
me upavuttho bhavissati.
‘‘Yāvajīvaṃ arahanto
musāvādaṃ pahāya musāvādā paṭiviratā saccavādī saccasandhā thetā
paccayikā avisaṃvādakā lokassa; ahampajja imañca rattiṃ imañca
divasaṃ musāvādaṃ pahāya musāvādā paṭivirato saccavādī saccasandho
theto paccayiko avisaṃvādako lokassa. Imināpi aṅgena arahataṃ
anukaromi, uposatho ca me upavuttho bhavissati.
‘‘Yāvajīvaṃ arahanto surāmerayamajjapamādaṭṭhānaṃ
pahāya surāmerayamajjapamādaṭṭhānā paṭiviratā; ahampajja imañca
rattiṃ imañca divasaṃ surāmerayamajjapamādaṭṭhānaṃ pahāya
surāmerayamajjapamādaṭṭhānā paṭivirato. Imināpi aṅgena arahataṃ
anukaromi, uposatho ca me upavuttho bhavissati.
‘‘Yāvajīvaṃ arahanto ekabhattikā rattūparatā
viratā vikālabhojanā; ahampajja imañca rattiṃ imañca divasaṃ
ekabhattiko rattūparato virato vikālabhojanā. Imināpi aṅgena
arahataṃ anukaromi, uposatho ca me upavuttho bhavissati.
‘‘Yāvajīvaṃ arahanto
naccagītavāditavisūkadassanamālā gandhavilepanadhāraṇamaṇḍana
vibhūsanaṭṭhānā paṭiviratā; ahampajja imañca rattiṃ imañca divasaṃ
naccagītavāditavisūkadassanamālā gandhavilepanadhāraṇamaṇḍana
vibhūsanaṭṭhānā paṭivirato . Imināpi aṅgena
arahataṃ anukaromi, uposatho ca me upavuttho bhavissati.
‘‘Yāvajīvaṃ arahanto uccāsayanamahāsayanaṃ pahāya
uccāsayanamahāsayanā paṭiviratā nīcaseyyaṃ
kappenti mañcake vā tiṇasanthārake vā;
ahampajja imañca rattiṃ imañca divasaṃ uccāsayanamahāsayanaṃ pahāya
uccāsayanamahāsayanā paṭivirato nīcaseyyaṃ kappemi mañcake vā
tiṇasanthārake vā. Imināpi aṅgena arahataṃ anukaromi, uposatho ca me
upavuttho bhavissatī’’ti.
‘‘Evaṃ kho, visākhe, ariyuposatho hoti. Evaṃ
upavuttho kho, visākhe, ariyuposatho mahapphalo hoti mahānisaṃso
mahājutiko mahāvipphāro’’.
‘‘Kīvamahapphalo hoti kīvamahānisaṃso
kīvamahājutiko kīvamahāvipphāro’’? ‘‘Seyyathāpi, visākhe, yo imesaṃ
soḷasannaṃ mahājanapadānaṃ pahūtarattaratanānaṃ
[pahūtasattaratanānaṃ (ka. sī. syā. kaṃ. pī.) ṭīkāyaṃ
dassitapāḷiyeva. a. ni. 8.42] issariyādhipaccaṃ rajjaṃ
kāreyya , seyyathidaṃ – aṅgānaṃ, magadhānaṃ,
kāsīnaṃ, kosalānaṃ, vajjīnaṃ, mallānaṃ, cetīnaṃ, vaṅgānaṃ, kurūnaṃ,
pañcālānaṃ, macchānaṃ [maccānaṃ (ka.)],
sūrasenānaṃ, assakānaṃ, avantīnaṃ, gandhārānaṃ, kambojānaṃ,
aṭṭhaṅgasamannāgatassa uposathassa etaṃ [ekaṃ
(ka.)] kalaṃ nāgghati soḷasiṃ. Taṃ kissa hetu? Kapaṇaṃ,
visākhe, mānusakaṃ rajjaṃ dibbaṃ sukhaṃ upanidhāya’’.
‘‘Yāni, visākhe, mānusakāni paññāsa vassāni,
cātumahārājikānaṃ devānaṃ eso eko rattindivo
[rattidivo (ka.)]. Tāya rattiyā tiṃsarattiyo māso. Tena
māsena dvādasamāsiyo saṃvaccharo. Tena saṃvaccharena dibbāni pañca
vassasatāni cātumahārājikānaṃ devānaṃ āyuppamāṇaṃ. Ṭhānaṃ kho
panetaṃ, visākhe, vijjati yaṃ idhekacco itthī vā puriso vā
aṭṭhaṅgasamannāgataṃ uposathaṃ upavasitvā kāyassa bhedā paraṃ maraṇā
cātumahārājikānaṃ devānaṃ sahabyataṃ
upapajjeyya. Idaṃ kho panetaṃ, visākhe, sandhāya bhāsitaṃ – ‘kapaṇaṃ
mānusakaṃ rajjaṃ dibbaṃ sukhaṃ upanidhāya’’’.
‘‘Yaṃ , visākhe, mānusakaṃ
vassasataṃ, tāvatiṃsānaṃ devānaṃ eso eko rattindivo. Tāya rattiyā
tiṃsarattiyo māso. Tena māsena dvādasamāsiyo saṃvaccharo. Tena
saṃvaccharena dibbaṃ vassasahassaṃ tāvatiṃsānaṃ devānaṃ āyuppamāṇaṃ.
Ṭhānaṃ kho panetaṃ, visākhe, vijjati yaṃ idhekacco itthī vā puriso
vā aṭṭhaṅgasamannāgataṃ uposathaṃ upavasitvā kāyassa bhedā paraṃ
maraṇā tāvatiṃsānaṃ devānaṃ sahabyataṃ
upapajjeyya. Idaṃ kho panetaṃ, visākhe, sandhāya bhāsitaṃ – ‘kapaṇaṃ
mānusakaṃ rajjaṃ dibbaṃ sukhaṃ upanidhāya’’’.
‘‘Yāni, visākhe, mānusakāni dve vassasatāni,
yāmānaṃ devānaṃ eso eko rattindivo. Tāya rattiyā tiṃsarattiyo māso.
Tena māsena dvādasamāsiyo saṃvaccharo. Tena saṃvaccharena dibbāni
dve vassasahassāni yāmānaṃ devānaṃ āyuppamāṇaṃ. Ṭhānaṃ kho panetaṃ,
visākhe, vijjati yaṃ idhekacco itthī vā puriso vā
aṭṭhaṅgasamannāgataṃ uposathaṃ upavasitvā kāyassa bhedā paraṃ maraṇā
yāmānaṃ devānaṃ sahabyataṃ upapajjeyya. Idaṃ kho panetaṃ, visākhe,
sandhāya bhāsitaṃ – ‘kapaṇaṃ mānusakaṃ rajjaṃ
dibbaṃ sukhaṃ upanidhāya’’’.
‘‘Yāni, visākhe, mānusakāni cattāri vassasatāni,
tusitānaṃ devānaṃ eso eko rattindivo. Tāya rattiyā tiṃsarattiyo
māso. Tena māsena dvādasamāsiyo saṃvaccharo. Tena saṃvaccharena
dibbāni cattāri vassasahassāni tusitānaṃ devānaṃ āyuppamāṇaṃ. Ṭhānaṃ
kho panetaṃ, visākhe, vijjati yaṃ idhekacco
itthī vā puriso vā aṭṭhaṅgasamannāgataṃ uposathaṃ upavasitvā kāyassa
bhedā paraṃ maraṇā tusitānaṃ devānaṃ sahabyataṃ upapajjeyya. Idaṃ
kho panetaṃ, visākhe, sandhāya bhāsitaṃ – ‘kapaṇaṃ mānusakaṃ rajjaṃ
dibbaṃ sukhaṃ upanidhāya’’’.
‘‘Yāni, visākhe, mānusakāni aṭṭha vassasatāni,
nimmānaratīnaṃ devānaṃ eso eko rattindivo. Tāya rattiyā tiṃsarattiyo
māso. Tena māsena dvādasamāsiyo saṃvaccharo. Tena saṃvaccharena
dibbāni aṭṭha vassasahassāni nimmānaratīnaṃ devānaṃ āyuppamāṇaṃ.
Ṭhānaṃ kho panetaṃ, visākhe, vijjati yaṃ idhekacco itthī vā puriso
vā aṭṭhaṅgasamannāgataṃ uposathaṃ upavasitvā kāyassa bhedā paraṃ
maraṇā nimmānaratīnaṃ devānaṃ sahabyataṃ
upapajjeyya. Idaṃ kho panetaṃ, visākhe, sandhāya bhāsitaṃ – ‘kapaṇaṃ
mānusakaṃ rajjaṃ dibbaṃ sukhaṃ upanidhāya’’’.
‘‘Yāni, visākhe, mānusakāni soḷasa vassasatāni,
paranimmitavasavattīnaṃ devānaṃ eso eko rattindivo. Tāya rattiyā
tiṃsarattiyo māso. Tena māsena dvādasamāsiyo saṃvaccharo. Tena
saṃvaccharena dibbāni soḷasa vassasahassāni paranimmitavasavattīnaṃ
devānaṃ āyuppamāṇaṃ. Ṭhānaṃ kho panetaṃ, visākhe, vijjati yaṃ
idhekacco itthī vā puriso vā aṭṭhaṅgasamannāgataṃ
uposathaṃ upavasitvā kāyassa bhedā paraṃ maraṇā
paranimmitavasavattīnaṃ devānaṃ sahabyataṃ upapajjeyya. Idaṃ kho
panetaṃ, visākhe, sandhāya bhāsitaṃ – ‘kapaṇaṃ mānusakaṃ rajjaṃ
dibbaṃ sukhaṃ upanidhāyā’’’ti.
‘‘Pāṇaṃ na haññe
[na hāne (sī. pī.), na hane (ka.)] na
cadinnamādiye,
Musā na bhāse na ca majjapo siyā;
Abrahmacariyā virameyya
methunā,
Rattiṃ na bhuñjeyya vikālabhojanaṃ.
‘‘Mālaṃ na dhāre na ca gandhamācare,
Mañce chamāyaṃ va sayetha santhate;
Etañhi aṭṭhaṅgikamāhuposathaṃ,
Buddhena dukkhantagunā pakāsitaṃ.
‘‘Cando ca sūriyo ca ubho sudassanā,
Obhāsayaṃ anupariyanti yāvatā;
Tamonudā te pana antalikkhagā,
Nabhe pabhāsanti disāvirocanā.
‘‘Etasmiṃ yaṃ vijjati antare dhanaṃ,
Muttā maṇi veḷuriyañca bhaddakaṃ;
Siṅgī suvaṇṇaṃ atha vāpi kañcanaṃ,
Yaṃ jātarūpaṃ haṭakanti vuccati.
‘‘Aṭṭhaṅgupetassa
uposathassa,
Kalampi te nānubhavanti soḷasiṃ;
Candappabhā tāragaṇā ca sabbe.
‘‘Tasmā hi nārī ca naro ca
sīlavā,
Aṭṭhaṅgupetaṃ
upavassuposathaṃ;
Puññāni katvāna sukhudrayāni,
Aninditā saggamupenti ṭhāna’’nti. dasamaṃ;
Mahāvaggo sattamo.
Tassuddānaṃ –
Titthabhayañca venāgo, sarabho kesamuttiyā;
Sāḷho cāpi kathāvatthu, titthiyamūluposathoti.
|
10. Uposathasuttavaṇṇanā
71. Dasame
tadahuposatheti tasmiṃ ahu uposathe taṃ
divasaṃ uposathe, pannarasikauposathadivaseti vuttaṃ hoti.
Upasaṅkamīti uposathaṅgāni adhiṭṭhāya
gandhamālādihatthā upasaṅkami. Handāti
vavassaggatthe nipāto. Divā divassāti
divasassa divā nāma majjhanho, imasmiṃ ṭhite majjhanhike kāleti
attho. Kuto nu tvaṃ āgacchasīti kiṃ karontī
vicarasīti pucchati. Gopālakuposathoti
gopālakehi saddhiṃ upavasanauposatho.
Nigaṇṭhuposathoti nigaṇṭhānaṃ upavasanauposatho.
Ariyuposathoti ariyānaṃ upavasanauposatho.
Seyyathāpi visākheti yathā nāma, visākhe.
Sāyanhasamayesāmikānaṃ gāvo
niyyātetvāti gopālakā hi devasikavetanena vā
pañcāhadasāhaaddhamāsamāsachamāsasaṃvaccharaparicchedena vā gāvo
gahetvā rakkhanti. Idha pana devasikavetanena rakkhantaṃ sandhāyetaṃ
vuttaṃ – niyyātetvāti paṭicchāpetvā ‘‘etā
vo gāvo’’ti datvā. Itipaṭisañcikkhatīti
attano gehaṃ gantvā bhuñjitvā mañce nipanno evaṃ paccavekkhati.
Abhijjhāsahagatenāti taṇhāya sampayuttena.
Evaṃ kho, visākhe, gopālakuposatho hotīti
ariyuposathova ayaṃ, aparisuddhavitakkatāya pana
gopālakauposathaṭṭhāne ṭhito. Na mahapphaloti
vipākaphalena na mahapphalo. Na mahānisaṃsoti
vipākānisaṃsena na mahānisaṃso. Na mahājutikoti
vipākobhāsena na mahāobhāso. Na mahāvipphāroti
vipākavipphārassa amahantatāya na mahāvipphāro.
Samaṇajātikāti
samaṇāyeva. Paraṃ yojanasatanti
yojanasataṃ atikkamitvā tato paraṃ. Tesu daṇḍaṃ
nikkhipāhīti tesu yojanasatato parabhāgesu ṭhitesu sattesu
daṇḍaṃ nikkhipa, nikkhittadaṇḍo hohi. Nāhaṃ
kvacani kassaci kiñcanatasminti ahaṃ katthaci kassaci parassa
kiñcanatasmiṃ na homi. Kiñcanaṃ vuccati palibodho, palibodho na
homīti vuttaṃ hoti. Na ca mama kvacani katthaci
kiñcanatatthīti mamāpi kvacani anto vā bahiddhā vā katthaci
ekaparikkhārepi kiñcanatā natthi, palibodho natthi,
chinnapalibodhohamasmīti vuttaṃ hoti. Bhogeti
mañcapīṭhayāgubhattādayo. Adinnaṃyeva paribhuñjatīti
punadivase mañce nipajjantopi pīṭhe nisīdantopi yāguṃ pivantopi
bhattaṃ bhuñjantopi te bhoge adinneyeva paribhuñjati.
Na mahapphaloti nipphalo. Byañjanameva hi
ettha sāvasesaṃ, attho pana niravaseso. Evaṃ upavutthassa hi
uposathassa appamattakampi vipākaphalaṃ iṭṭhaṃ kantaṃ manāpaṃ nāma
natthi. Tasmā nipphalotveva veditabbo. Sesapadesupi
eseva nayo.
Upakkiliṭṭhassa cittassāti
idaṃ kasmā āha? Saṃkiliṭṭhena hi cittena upavuttho uposatho na
mahapphalo hotīti dassitattā visuddhena cittena upavutthassa
mahapphalatā anuññātā hoti. Tasmā yena kammaṭṭhānena cittaṃ
visujjhati, taṃ cittavisodhanakammaṭṭhānaṃ dassetuṃ idamāha
. Tattha upakkamenāti
paccattapurisakārena, upāyena vā. Tathāgataṃ
anussaratīti aṭṭhahi kāraṇehi tathāgataguṇe anussarati. Ettha
hi itipi so bhagavāti so bhagavā itipi
sīlena, itipi samādhināti sabbe lokiyalokuttarā buddhaguṇā
saṅgahitā. Arahantiādīhi pāṭiyekkaguṇāva
niddiṭṭhā. Tathāgataṃ anussarato cittaṃ pasīdatīti
lokiyalokuttare tathāgataguṇe anussarantassa cittuppādo pasanno
hoti.
Cittassa upakkilesāti
pañca nīvaraṇā. Kakkanti āmalakakakkaṃ.
Tajjaṃ vāyāmanti tajjātikaṃ tadanucchavikaṃ
kakkena makkhanaghaṃsanadhovanavāyāmaṃ.
Pariyodapanā hotīti suddhabhāvakaraṇaṃ hoti. Kiliṭṭhasmiṃ hi
sīse pasādhanaṃ pasādhetvā nakkhattaṃ kīḷamāno na sobhati,
parisuddhe pana tasmiṃ pasādhanaṃ pasādhetvā nakkhattaṃ kīḷamāno
sobhati, evameva kiliṭṭhacittena uposathaṅgāni adhiṭṭhāya uposatho
upavuttho na mahapphalo hoti, parisuddhena pana cittena
uposathaṅgāni adhiṭṭhāya upavuttho uposatho mahapphalo hotīti
adhippāyena evamāha. Brahmuposathaṃ upavasatīti
brahmā vuccati sammāsambuddho, tassa guṇānussaraṇavasena ayaṃ
uposatho brahmuposatho nāma, taṃ upavasati.
Brahmunā saddhiṃ saṃvasatīti
sammāsambuddhena saddhiṃ saṃvasati. Brahmañcassaārabbhāti
sammāsambuddhaṃ ārabbha.
Dhammaṃ anussaratīti
sahatantikaṃ lokuttaradhammaṃ anussarati. Sottinti
kuruvindakasottiṃ. Kuruvindakapāsāṇacuṇṇena hi saddhiṃ lākhaṃ
yojetvā maṇike katvā vijjhitvā suttena āvuṇitvā taṃ maṇi
kalāpapantiṃ ubhato gahetvā piṭṭhiṃ ghaṃsenti, taṃ sandhāya vuttaṃ –
‘‘sottiñca paṭiccā’’ti. Cuṇṇanti
nhānīyacuṇṇaṃ. Tajjaṃ vāyāmanti
ubbaṭṭanaghaṃsanadhovanādikaṃ tadanurūpavāyāmaṃ.
Dhammuposathanti sahatantikaṃ navalokuttaradhammaṃ ārabbha
upavutthattā ayaṃ uposatho ‘‘dhammuposatho’’ti vutto. Idhāpi
pariyodapanāti pade ṭhatvā purimanayeneva
yojanā kātabbā.
Saṅghaṃ anussaratīti
aṭṭhannaṃ ariyapuggalānaṃ guṇe anussarati. Usmañca
paṭiccāti dve tayo vāre gāhāpitaṃ usumaṃ paṭicca. Usañcātipi
pāṭho, ayamevattho . Khāranti
chārikaṃ. Gomayanti gomuttaṃ vā ajalaṇḍikā
vā. Pariyodapanāti idhāpi purimanayeneva
yojanā kātabbā. Saṅghuposathanti aṭṭhannaṃ
ariyapuggalānaṃ guṇe ārabbha upavutthattā ayaṃ uposatho
‘‘saṅghuposatho’’ti vutto.
Sīlānīti gahaṭṭho
gahaṭṭhasīlāni, pabbajito pabbajitasīlāni.
Akhaṇḍānītiādīnaṃ attho visuddhimagge (visuddhi. 1.21)
vitthāritova. Vālaṇḍupakanti assavālehi vā
makacivālādīhi vā kataṃ aṇḍupakaṃ. Tajjaṃvāyāmanti
telena temetvā malassa tintabhāvaṃ ñatvā chārikaṃ pakkhipitvā
vālaṇḍupakena ghaṃsanavāyāmo. Idha pariyodapanāti
pade ṭhatvā evaṃ yojanā kātabbā kiliṭṭhasmiñhi ādāse
maṇḍitapasādhitopi attabhāvo olokiyamāno na sobhati, parisuddhe
sobhati. Evameva kiliṭṭhena cittena upavuttho uposatho na mahapphalo
hoti, parisuddhena pana mahapphalo hotīti.
Sīluposathanti attano sīlānussaraṇavasena upavuttho uposatho
sīluposatho nāma. Sīlena saddhinti attano
pañcasīladasasīlena saddhiṃ. Sīlañcassa ārabbhāti
pañcasīlaṃ dasasīlañca ārabbha.
Devatā anussaratīti
devatā sakkhiṭṭhāne ṭhapetvā attano saddhādiguṇe anussarati.
Ukkanti uddhanaṃ.
Loṇanti loṇamattikā.
Gerukanti gerukacuṇṇaṃ. Nāḷikasaṇḍāsanti
dhamananāḷikañceva parivattanasaṇḍāsañca. Tajjaṃ
vāyāmanti uddhane pakkhipanadhamanaparivattanādikaṃ anurūpaṃ
vāyāmaṃ. Idha pariyodapanāti pade ṭhatvā
evaṃ yojanā veditabbā – saṃkiliṭṭhasuvaṇṇamayena hi
pasādhanabhaṇḍena pasādhitā nakkhattaṃ kīḷamānā na sobhanti,
parisuddhasuvaṇṇamayena sobhanti. Evameva saṃkiliṭṭhacittassa
uposatho na mahapphalo hoti, parisuddhacittassa mahapphalo.
Devatuposathanti devatā sakkhiṭṭhāne
ṭhapetvā attano guṇe anussarantena upavutthauposatho devatuposatho
nāma. Sesaṃ imesu buddhānussatiādīsu kammaṭṭhānesu yaṃ vattabbaṃ
siyā, taṃ sabbaṃ visuddhimagge (visuddhi. 1.123 ādayo) vuttameva.
Pāṇātipātanti
pāṇavadhaṃ. Pahāyāti
taṃ pāṇātipātacetanāsaṅkhātaṃ dussīlyaṃ pajahitvā.
Paṭiviratāti pahīnakālato paṭṭhāya tato
dussīlyato oratā viratāva. Nihitadaṇḍā
nihitasatthāti parūpaghātatthāya daṇḍaṃ vā satthaṃ vā ādāya
avattanato nikkhittadaṇḍā ceva nikkhittasatthā cāti attho. Ettha ca
ṭhapetvā daṇḍaṃ sabbampi avasesaṃ upakaraṇaṃ sattānaṃ
vihiṃsanabhāvato satthanti veditabbaṃ. Yaṃ pana bhikkhū
kattaradaṇḍaṃ vā dantakaṭṭhavāsiṃ vā pipphalakaṃ vā gahetvā
vicaranti, na taṃ parūpaghātatthāya. Tasmā nihitadaṇḍā
nihitasatthātveva saṅkhaṃ gacchanti. Lajjīti
pāpajigucchanalakkhaṇāya lajjāya samannāgatā.
Dayāpannāti dayaṃ mettacittataṃ āpannā.
Sabbapāṇabhūtahitānukampīti sabbe pāṇabhūte hitena
anukampakā, tāya eva dayāpannatāya sabbesaṃ pāṇabhūtānaṃ
hitacittakāti attho. Ahampajjāti ahampi
ajja. Imināpi aṅgenāti imināpi guṇaṅgena.
Arahataṃ anukaromīti yathā purato
gacchantaṃ pacchato gacchanto anugacchati nāma, evaṃ ahampi
arahantehi paṭhamaṃ kataṃ imaṃ guṇaṃ pacchā karonto tesaṃ
arahantānaṃ anukaromi. Uposatho ca me upavuttho
bhavissatīti evaṃ karontena mayā arahatañca anukataṃ
bhavissati, uposatho ca upavuttho bhavissati.
Adinnādānanti adinnassa
parapariggahitassa ādānaṃ, theyyaṃ corikanti attho. Dinnameva
ādiyantīti dinnādāyī. Cittenapi dinnameva
paṭikaṅkhantīti dinnapāṭikaṅkhī. Thenetīti
theno, na thenena athenena. Athenattāyeva
sucibhūtena. Attanāti attabhāvena, athenaṃ
sucibhūtaṃ attabhāvaṃ katvā viharantīti vuttaṃ
hoti.
Abrahmacariyanti
aseṭṭhacariyaṃ. Brahmaṃ seṭṭhaṃ ācāraṃ
carantīti brahmacārī.
Ārācārīti abrahmacariyato dūrācārī. Methunāti
rāgapariyuṭṭhānavasena sadisattā methunakāti laddhavohārehi
paṭisevitabbato methunoti saṅkhaṃ gatā asaddhammā.
Gāmadhammāti gāmavāsīnaṃ dhammā.
Musāvādāti alikavacanā
tucchavacanā. Saccaṃ vadantīti saccavādī.
Saccena saccaṃ saṃdahanti ghaṭṭentīti saccasandhā,
na antarantarā musā vadantīti attho . Yo hi
puriso kadāci musāvādaṃ vadati, kadāci saccaṃ. Tassa musāvādena
antaritattā saccaṃ saccena na ghaṭīyati. Tasmā na so saccasandho.
Ime pana na tādisā, jīvitahetupi musā avatvā saccena saccaṃ
saṃdahantiyevāti saccasandhā. Thetāti
thirā, ṭhitakathāti attho. Eko puggalo haliddirāgo viya thusarāsimhi
nikhātakhāṇu viya assapiṭṭhe ṭhapitakumbhaṇḍamiva ca na ṭhitakatho
hoti. Eko pāsāṇalekhā viya indakhīlo viya ca ṭhitakatho hoti, asinā
sīsaṃ chindantepi dve kathā na katheti. Ayaṃ vuccati theto.
Paccayikāti pattiyāyitabbakā, saddhāyikāti
attho. Ekacco hi puggalo na paccayiko hoti, ‘‘idaṃ kena vuttaṃ,
asukena nāmā’’ti vutte ‘‘mā tassa vacanaṃ saddahathā’’ti vattabbataṃ
āpajjati. Eko paccayiko hoti, ‘‘idaṃ kena vuttaṃ, asukenā’’ti vutte
‘‘yadi tena vuttaṃ, idameva pamāṇaṃ, idāni paṭikkhipitabbaṃ natthi,
evamevaṃ ida’’nti vattabbataṃ āpajjati. Ayaṃ vuccati paccayiko.
Avisaṃvādakālokassāti
tāya saccavāditāya lokaṃ na visaṃvādentīti attho.
Surāmerayamajjapamādaṭṭhānanti
surāmerayamajjānaṃ pānacetanāsaṅkhātaṃ pamādakāraṇaṃ.
Ekabhattikāti pātarāsabhattaṃ
sāyamāsabhattanti dve bhattāni. Tesu pātarāsabhattaṃ
antomajjhanhikena paricchinnaṃ, itaraṃ majjhanhikato uddhaṃ
antoaruṇena. Tasmā antomajjhanhike dasakkhattuṃ bhuñjamānāpi
ekabhattikāva honti. Taṃ sandhāya vuttaṃ – ‘‘ekabhattikā’’ti.
Rattibhojanaṃ ratti, tato uparatāti rattūparatā.
Atikkante majjhanhike yāva sūriyatthaṅgamanā bhojanaṃ vikālabhojanaṃ
nāma, tato viratattā viratā vikālabhojanā.
Sāsanassa ananulomattā visūkaṃ paṭāṇibhūtaṃ
dassananti visūkadassanaṃ, attanā naccananaccāpanādivasena naccañca
gītañca vāditañca, antamaso mayūranaccanādivasenāpi pavattānaṃ
naccādīnaṃ visūkabhūtaṃ dassanañcāti
naccagītavāditavisūkadassanaṃ. Naccādīni hi attanā
payojetuṃ vā parehi payojāpetuṃ vā payuttāni
passituṃ vā neva bhikkhūnaṃ, na bhikkhunīnaṃ vaṭṭanti.
Mālādīsu
mālāti yaṃkiñci
pupphaṃ. Gandhanti yaṃkiñci gandhajātaṃ.
Vilepananti chavirāgakaraṇaṃ. Tattha
piḷandhanto dhāreti nāma, ūnaṭṭhānaṃ
pūrento maṇḍeti nāma, gandhavasena
chavirāgavasena ca sādiyanto vibhūseti
nāma. Ṭhānaṃ vuccati kāraṇaṃ, tasmā yāya
dussīlyacetanāya tāni mālādhāraṇādīni mahājano karoti, tato
paṭiviratāti attho. Uccāsayanaṃ vuccati
pamāṇātikkantaṃ, mahāsayanaṃ
akappiyattharaṇaṃ, tato paṭiviratāti attho.
Kīvamahapphaloti
kittakaṃ mahapphalo. Sesapadesupi eseva nayo.
Pahūtarattaratanānanti pahūtena rattasaṅkhātena ratanena
samannāgatānaṃ, sakalajambudīpatalaṃ bheritalasadisaṃ
katvā kaṭippamāṇehi sattahi ratanehi
pūritānanti attho. Issariyādhipaccanti
issarabhāvena vā issariyameva vā ādhipaccaṃ, na ettha
sāhasikakammantipi issariyādhipaccaṃ. Rajjaṃ
kāreyyāti evarūpaṃ cakkavattirajjaṃ kāreyya.
Aṅgānantiādīni tesaṃ janapadānaṃ nāmāni.
Kalaṃ nāgghati soḷasinti ekaṃ ahorattaṃ
upavutthauposathe puññaṃ soḷasabhāge katvā tato ekaṃ bhāgañca na
agghati. Ekarattuposathassa soḷasiyā kalāya yaṃ vipākaphalaṃ,
taṃyeva tato bahutaraṃ hotīti attho. Kapaṇanti
parittakaṃ.
Abrahmacariyāti
aseṭṭhacariyato. Rattiṃ na bhuñjeyya vikālabhojananti
uposathaṃ upavasanto rattibhojanañca divāvikālabhojanañca na
bhuñjeyya. Mañce chamāyaṃva sayetha santhateti
muṭṭhihatthapādake kappiyamañce vā sudhādiparikammakatāya bhūmiyaṃ
vā tiṇapaṇṇapalālādīni santharitvā kate santhate vā sayethāti attho.
Etaṃ hi aṭṭhaṅgikamāhuposathanti evaṃ
pāṇātipātādīni asamācarantena upavutthaṃ uposathaṃ aṭṭhahi aṅgehi
samannāgatattā aṭṭhaṅgikanti vadanti. Taṃ pana upavasantena ‘‘sve
uposathiko bhavissāmī’’ti ajjeva ‘‘idañca idañca kareyyāthā’’ti
āhārādividhānaṃ vicāretabbaṃ. Uposathadivase pātova bhikkhussa vā
bhikkhuniyā vā dasasīlalakkhaṇaññuno upāsakassa vā upāsikāya vā
santike vācaṃ bhinditvā uposathaṅgāni
samādātabbāni. Pāḷiṃ ajānantena pana ‘‘buddhapaññattaṃ uposathaṃ
adhiṭṭhāmī’’ti adhiṭṭhātabbaṃ. Aññaṃ alabhantena attanāpi
adhiṭṭhātabbaṃ, vacībhedo pana kātabboyeva .
Uposathaṃ upavasantena parūparodhapaṭisaṃyuttā kammantā na
vicāretabbā, āyavayagaṇanaṃ karontena na
vītināmetabbaṃ, gehe pana āhāraṃ labhitvā niccabhattikabhikkhunā
viya paribhuñjitvā vihāraṃ gantvā dhammo vā sotabbo, aṭṭhatiṃsāya
ārammaṇesu aññataraṃ vā manasikātabbaṃ.
Sudassanāti
sundaradassanā. Obhāsayanti obhāsayamānā.
Anupariyantīti vicaranti.
Yāvatāti yattakaṃ ṭhānaṃ. Antalikkhagāti
ākāsaṅgamā. Pabhāsantīti jotanti pabhā
muñcanti. Disāvirocanāti sabbadisāsu
virocamānā. Atha vā pabhāsantīti disāhi
disā obhāsanti. Virocanāti virocamānā.
Veḷuriyanti maṇīti vatvāpi iminā
jātimaṇibhāvaṃ dasseti. Ekavassikaveḷuvaṇṇañhi veḷuriyaṃ jātimaṇi
nāma. Taṃ sandhāyevamāha. Bhaddakanti
laddhakaṃ. Siṅgīsuvaṇṇanti gosiṅgasadisaṃ
hutvā uppannattā evaṃ nāmakaṃ suvaṇṇaṃ. Kañcananti
pabbateyyaṃ pabbate jātasuvaṇṇaṃ. Jātarūpanti
satthuvaṇṇasuvaṇṇaṃ. Haṭakanti kipillikāhi
nīhaṭasuvaṇṇaṃ. Nānubhavantīti na
pāpuṇanti. Candappabhāti sāmiatthe
paccattaṃ, candappabhāyāti attho. Upavassuposathanti
upavasitvā uposathaṃ. Sukhudrayānīti
sukhaphalāni sukhavedanīyāni. Saggamupenti ṭhānanti
saggasaṅkhātaṃ ṭhānaṃ upagacchanti, kenaci aninditā hutvā devaloke
uppajjantīti attho. Sesamettha yaṃ antarantarā na vuttaṃ, taṃ
vuttānusāreneva veditabbanti.
Mahāvaggo dutiyo.
|
70.- Các Lễ Uposatha
Như vầy tôi nghe.
1. Một thời Thế Tôn ở Savatthi (Xá-vệ), Pubbarama (Đông viên), lâu
đài của mẹ Migara. Rồi Visakha, mẹ của Migara, trong ngày Uposatha
(Bố-tát trai giới) đi đến Thế Tôn, sau khi đến, đảnh lễ Thế Tôn rồi
ngồi xuống một bên. Thế Tôn nói với Visakha, mẹ của Migara đang ngồi
xuống một bên:
- Này Visàkhà, từ đâu bà đến sáng sớm như thế này?
- Bạch Thế Tôn, hôm nay con thọ trai giới.
- Có ba loại trai giới này, này Visàkhà. Thế nào là ba?
Trai giới người chăn ḅ, trai giới Niganthà, và trai giới bậc Thánh.
Như thế nào, này Visàkhà, là trai giới người chăn ḅ?
Ví như, này Visàkhà, người chăn ḅ vào buổi chiều lùa các con ḅ về
cho chủ của chúng. Người ấy suy nghĩ: "Hôm nay, các con ḅ đă ăn cỏ
tại chỗ này và chỗ này, đă uống nước tại chỗ này và chỗ này. Ngày
mai, các con ḅ sẽ ăn cỏ tại chỗ này và chỗ này, sẽ uống nước tại
chỗ này và chỗ này". Cũng vậy, này Visàkhà, ở đây có người giữ trai
giới suy nghĩ: "Hôm nay, ta đă ăn loại đồ ăn cứng này, loại đồ ăn
cứng này ta đă ăn; ta đă ăn loại đồ ăn mềm này, loại đồ ăn mềm này
ta đă ăn. Ngày mai, ta sẽ ăn loại đồ ăn cứng này, loại đồ ăn cứng
này ta sẽ ăn; ta sẽ ăn loại đồ ăn mềm này, loại đồ ăn mềm này ta sẽ
ăn". Như vậy, người ấy sống cả ngày với tâm đồng hành với tham dục.
Như vậy, này Visàkhà, là trai giới người chăn ḅ.
Này Visàkhà, thế nào là trai giới các Niganthà?
Ở đây, này Visàkhà, có hạng Sa-môn tên là Niganthà, họ khích lệ đệ
tử như sau: "Ông hăy quăng bỏ trượng đối với các sinh loại sống ở
phương Đông, ngoài một trăm do tuần. Hăy quăng bỏ trượng đối với các
sinh loại sống ở phương Tây, ngoài một trăm do tuần. Hăy quăng bỏ
trượng đối với các sinh loại sống ở phương Bắc, ngoài một trăm do
tuần. Hăy quăng bỏ trượng đối với các sinh loại sống ở phương Nam,
ngoài một trăm do tuần." Như vậy, họ khích lệ v́ ḷng thương, v́
ḷng từ mẫn đối với một số sinh loại mà thôi, họ không khích lệ v́
ḷng thương, v́ ḷng từ mẫn, đối với một số sinh loại khác. Trong
ngày Uposatha, họ khích lệ đệ tử như sau: "Này các Ông, hăy quăng bỏ
tất cả áo quần và nói như sau: "Ta không có bất cứ vật ǵ, bất cứ ở
đâu, bất cứ chỗ nào. Bất cứ vật ǵ, bất cứ ở đâu, bất cứ chỗ nào,
không có cái ǵ là của ta. ""Nhưng cha và mẹ của người ấy biết người
ấy là con của ḿnh. Và người ấy biết họ là cha mẹ của ḿnh. Vợ và
con người ấy biết người ấy là chồng, là cha của ḿnh, và người ấy
biết họ là vợ, là con của ḿnh. Các người nô tỳ làm công biết người
ấy là chủ của họ. Và người ấy biết họ là nô tỳ, là nhân viên của
ḿnh. Như vậy, trong thời gian đáng phải khích lệ đúng với sự thật,
trong thời gian ấy, lại được khích lệ bằng điều nói láo. Đây ta
tuyên bố là một sự nói láo. Sau khi đêm ấy đă qua, người ấy thọ
hưởng tất cả tài sản chưa đem cho. Đây ta tuyên bố là lấy của không
cho. Như vậy, này Visàkhà, là lễ Uposathà của các Niganthà . Được
sống thực hành như vậy, này Visàkhà, Uposatha của các Niganthà không
quả lớn, không lợi ích lớn, không chói sáng, không ánh sáng lớn.
4. - Và này Visàkhà, thế nào là trai giới các bậc Thánh? Chính là
làm thanh tịnh một tâm uế nhiễm với phương pháp thích nghi.
Và này Visàkhà, thế nào là làm thanh tịnh một tâm uế nhiễm với
phương pháp thích nghi?
Ở đây, này Visàkhà, Thánh đệ tử niệm Phật: "Đây là Thế Tôn, bậc Ứng
Cúng A-la-hán, Chánh Đẳng Giác, Minh Hạnh Túc, Thiện Thệ, Thế Gian
Giải, Vô Thượng Sĩ, Điều Ngự Trượng Phu, Thiên Nhân Sư, Phật, Thế
Tôn." Do vị ấy niệm Như Lai, tâm được tịnh tín, hân hoan sanh khởi,
các phiền năo của tâm được đoạn tận. Ví như, này Visàkhà, đầu uế
nhiễm được gột sạch với phương pháp thích nghi.
Và này Visàkhà, thế nào là đầu uế nhiễm được gột sạch với phương
pháp thích nghi?
Do duyên bột nhồi, do duyên đất sét, do duyên nước và do duyên nỗ
lực thích nghi của con người. Như vậy, này Visàkhà, là đầu uế nhiễm
được gột sạch với phương pháp thích nghi. Cũng vậy, này Visàkhà, là
tâm uế nhiễm được gột sạch với phương pháp thích nghi.
Và này Visàkhà, thế nào là tâm uế nhiễm được gột sạch với phương
pháp thích nghi?
Ở đây, này Visàkhà, Thánh đệ tử niệm Như Lai: "Đây là Thế Tôn, bậc
Ứng Cúng A-la-hán, Chánh Đẳng Giác, Minh Hạnh Túc, Thiện Thệ, Thế
Gian Giải, Vô Thượng Sĩ, Điều Ngự Trượng Phu, Thiên Nhân Sư, Phật,
Thế Tôn." Do vị ấy niệm Như Lai, tâm được tịnh tín, hân hoan khởi
lên, các phiền năo của tâm được đoạn tận. Này Visàkhà, đây gọi là
Thánh đệ tử để thực hành trai giới Phạm Thiên, vị ấy cùng sống với
Phạm Thiên. Do duyên Phạm Thiên, tâm vị ấy được tịnh tín, hân hoan
sanh khởi, các phiền năo của tâm được đoạn tận. Như vậy, này
Visàkhà, là tâm uế nhiễm được gột sạch với phương pháp thích nghi.
5.-Này Visàkhà, tâm uế nhiễm được gột sạch với phương pháp thích
nghi. Và này Visàkhà, thế nào là tâm uế nhiễm được gột sạch với
phương pháp thích nghi?
Ở đây, này Visàkhà, vị Thánh đệ tử niệm pháp: "Pháp được Thế Tôn
khéo thuyết giảng, thiết thực hiện tại, không có thời gian, đến để
mà thấy, có khả năng hướng thượng, được người trí tự ḿnh giác
hiểu". Do vị ấy niệm Pháp, tâm được tịnh tín, hân hoan sanh khởi,
các phiền năo của tâm được đoạn tận. Ví như, này Visàkhà, thân uế
nhiễm được gột sạch với phương pháp thích nghi.
Và này Visàkhà, thế nào là thân uế nhiễm được gột sạch với phương
pháp thích nghi? Do duyên sottim (một thứ đá bọt dùng để chà lưng),
do duyên bột tắm, do duyên nước và do duyên nỗ lực thích nghi của
con người. Như vậy, này Visàkhà, là thân uế nhiễm được gột sạch với
phương pháp thích nghi. Cũng vậy, này Visàkhà, là tâm uế nhiễm được
gột sạch với phương pháp thích nghi.
Và như thế nào, này Visàkhà, là tâm uế nhiễm được gột sạch với
phương pháp thích nghi?
Ở đây, này Visàkhà, Thánh đệ tử niệm pháp: "Pháp được Thế Tôn khéo
thuyết giảng, thiết thực hiện tại, không có thời gian, đến để mà
thấy, có khả năng hướng thượng, được người trí tự ḿnh giác hiểu".
Do người ấy niệm Pháp, tâm được tịnh tín, hân hoan sanh khởi, các
phiền năo của tâm được đoạn tận. Này Visàkhà, đây gọi là Thánh đệ tử
thực hành pháp trai giới, vị ấy sống với pháp. Chính nhờ pháp, tâm
vị ấy tịnh tín, hân hoan sanh khởi, các phiền năo của tâm được đoạn
tận. Như vậy, này Visàkhà, là tâm uế nhiễm được gột sạch nhờ phương
pháp thích nghi.
6.- Này Visàkhà, tâm uế nhiễm được gột sạch với phương pháp thích
nghi. Và này Visàkhà, thế nào là tâm uế nhiễm được gột sạch nhớ
phương pháp thích nghi?
Ở đây, này Visàkhà, Thánh đệ tử niệm Tăng: "Diệu hạnh là chúng đệ tử
Thế Tôn; Trực hạnh là chúng đệ tử Thế Tôn; Ứng lư hạnh là chúng đệ
tử Thế Tôn; Chơn chánh hạnh là chúng đệ tử Thế Tôn, tức là bốn đôi
tám chúng. Chúng đệ tử của Thế Tôn là đáng cung kính, đáng tôn
trọng, đáng cúng dường, đáng được chắp tay, là phước điền vô thượng
ở đời". Do vị ấy niệm Tăng, tâm vị ấy tịnh tín, hân hoan sanh khởi,
các phiền năo của tâm được đoạn tận. Ví như, này Visàkhà, một tấm
vải bị uế được gột sạch nhờ phương pháp thích nghi.
Và này Visàkhà, thế nào là một tấm vải bị uế nhiễm được gột sạch nhờ
phương pháp thích nghi?
Do duyên usam (đất mặn) do duyên khàram (nước tro), do duyên phân
ḅ, do duyên nước, và do duyên nỗ lực thích nghi của con người. Như
vậy, này Visàkhà, một tấm vải bị uế nhiễm được gột sạch nhờ phương
pháp thích nghi. Cũng vậy, này Visàkhà, là tâm uế nhiễm được gột
sạch nhờ phương pháp thích nghi.
Và này Visàkhà, thế nào là tâm uế nhiễm được gột sạch nhờ phương
pháp thích nghi?
Ở đây, này Visàkhà, Thánh đệ tử niệm Tăng: "Diệu hạnh là chúng đệ tử
Thế Tôn; Trực hạnh là chúng đệ tử Thế Tôn; Ứng lư hạnh là chúng đệ
tử Thế Tôn; Chơn chánh hạnh là chúng đệ tử Thế Tôn, tức là bốn đôi
tám chúng. Chúng đệ tử của Thế Tôn là đáng cung kính, đáng tôn
trọng, đáng cúng dường, đáng được chắp tay, là phước điền vô thượng
ở đời". Nhờ vị ấy niệm Tăng, tâm được tịnh tín, hân hoan sanh khởi,
các phiền năo của tâm được đoạn tận. Này Visàkhà, đây gọi là Thánh
đệ tử thực hành chúng Tăng trai giới, sống với chúng tăng. Chính nhờ
chúng tăng, tâm vị ấy tịnh tín, hân hoan sanh khởi, các phiền năo
của tâm được đoạn tận. Như vậy, này Visàkhà, là tâm uế nhiễm được
gột sạch nhờ phương pháp thích nghi.
7.- Này Visàkhà, tâm uế nhiễm được gột sạch nhờ phương pháp thích
nghi. Và này Visàkhà, thế nào là tâm uế nhiễm được gột sạch nhờ
phương pháp thích nghi?
Ở đây, này Visàkhà, Thánh đệ tử niệm Giới: "Không bị phá hoại, không
bị đâm cắt, không bị nhiễm ô, không bị uế nhiễm, đem lại giải thoát,
được người trí tán thán, không bị chấp thủ, đưa đến Thiền định". Vị
ấy nhờ niệm Giới, tâm vị ấy được tịnh tín, hân hoan sanh khởi, các
phiền năo của tâm được đoạn tận. Ví như, này Visàkhà, một tấm gương
uế nhiễm được gột sạch với phương pháp thích nghi?
Và này Visàkhà, thế nào là một tấm gương uế nhiễm được rửa sạch nhờ
phương pháp thích nghi?
Do duyên dầu, do duyên tro, do duyên bàn chải lông và do duyên nỗ
lực thích nghi của con người. Như vậy, này Visàkhà, là tấm gương uế
nhiễm được rửa sạch với phương pháp thích nghi.
Và này Visàkhà, thế nào là một tấm gương uế nhiễm được rửa sạch nhờ
phương pháp thích nghi?
Ở đây, này Visàkhà, Thánh đệ tử niệm Giới: "Không bị phá hoại, không
bị đâm cắt, không bị nhiễm ô, không bị uế nhiễm, đem lại giải thoát,
được người trí tán thán, không bị chấp thủ, đưa đến Thiền định". Vị
ấy nhờ niệm Giới, tâm được tịnh tín, hân hoan sanh khởi, các phiền
năo của tâm được đoạn tận. Này Visàkhà, đây gọi là thánh đệ tử thực
hành giới Uposatha, sống chung với giới. Nhờ giới, tâm được tịnh
tín, hân hoàn sanh khởi, các phiền năo của tâm được đoạn tận. Như
vậy, này Visàkhà, là tâm uế nhiễm được rửa sạch nhờ phương pháp
thích nghi?
8. Này Visàkhà, tâm uế nhiễm được gột sạch với phương pháp thích
nghi. Và này Visàkhà, thế nào là tâm uế nhiễm được gột sạch với
phương pháp thích nghi?
Ở đây, này Visàkhà, Thánh đệ tử niệm Thiên: "Có Chư Thiên bốn Thiên
Vương; có Chư Thiên cơi trời Ba mươi ba; có chư Thiên Yàmà; có chư
Thiên Tusita (Đâu suất); có chư Thiên Hóa lạc; có chư Thiên Tha hóa
tự tại; có chư Thiên Phạm chúng; có chư Thiên cao hơn nữa. Đầy đủ
với ḷng tin như vậy, chư Thiên ấy, sau khi chết ở chỗ này, được
sanh tại chỗ kia. Ḷng tin như vậy cũng có đầy đủ nơi ta. Đầy đủ với
giới như vậy, chư Thiên ấy, sau khi chết ở chỗ này, được sanh tại
chỗ kia. Giới như vậy cũng có đầy đủ nơi ta. Đầy đủ với nghe pháp
như vậy, chư Thiên ấy, sau khi chết ở chỗ này, được sanh tại chỗ
kia. Nghe pháp như vậy cũng có đầy đủ nơi ta. Đầy đủ với thí như
vậy, chư Thiên ấy, sau khi chết ở chỗ này, được sanh tại chỗ kia.
Thí như vậy cũng có đầy đủ nơi ta. Đầy đủ tuệ như vậy, chư Thiên ấy,
sau khi chết ở chỗ này, được sanh tại chỗ kia. Tuệ như vậy cũng có
đầy đủ nơi ta". Khi người ấy niệm tín, giới, nghe pháp, thí và tuệ
của tự ḿnh và chư Thiên ấy, tâm được tịnh tín, hân hoan sanh khởi.
Các phiền năo của tâm được đoạn tận. Ví như, này Visàkhà, là vàng bị
uế nhiễm được làm cho thanh tịnh nhờ phương pháp thích nghi.
Và này Visàkhà, thế nào là vàng bị uế nhiễm được làm cho thanh tịnh
nhờ phương pháp thích nghi?
Do duyên ḷ, do duyên đất muối, do duyên phấn đỏ, do duyên ống bệ,
do duyên cái ḱm, và do duyên nỗ lực thích nghi của con người. Như
vậy, này Visàkhà, là vàng bị uế nhiễm được làm cho thanh tịnh nhờ
phương pháp thích nghi. Cũng vậy, này Visàkhà, là tâm bị uế nhiễm
được làm cho thanh tịnh nhờ phương pháp thích nghi?
Và này v́, thế nào là tâm bị uế nhiễm được làm cho thanh tịnh nhờ
phương pháp thích nghi.
Ở đây, này Visàkhà, Thánh đệ tử niệm Thiên: "Có Chư Thiên bốn Thiên
Vương; có Chư Thiên cơi trời ba mươi ba; có chư Thiên Yàmà; có chư
Thiên Tusita (Đâu suất); có chư Thiên hóa lạc; có chư Thiên tha hóa
tự tại; có chư Thiên Phạm chúng; có chư Thiên cao hơn nữa. Đầy đủ
với ḷng tin như vậy, chư Thiên ấy, mạng chung ở chỗ này, được sanh
tại chỗ ấy. Ta cũng có ḷng tin như vậy. Đầy đủ với giới như vậy,
chư Thiên ấy, sau khi chết ở chỗ này, được sanh tại chỗ kia. Giới
như vậy cũng có đầy đủ nơi ta. Đầy đủ với nghe pháp như vậy, chư
Thiên ấy, sau khi chết ở chỗ này, được sanh tại chỗ kia. Nghe pháp
như vậy cũng có đầy đủ nơi ta. Đầy đủ với thí như vậy, chư Thiên ấy,
sau khi chết ở chỗ này, được sanh tại chỗ kia. Thí như vậy cũng có
đầy đủ nơi ta. Đầy đủ với trí tuệ như vậy, chư Thiên ấy, sau khi
chết ở chỗ này, được sanh tại chỗ kia. Ta cũng có trí tuệ như vậy".
Khi vị ấy niệm tín, giới, nghe pháp, thí, và tuệ của tự ḿnh và của
chư Thiên ấy, tâm được tịnh tín, hân hoan sanh khởi. Các phiền năo
của tâm được đoạn tận. Đây gọi là Thánh đệ tử thực hành Thiên trai
giới, sống chung với chư Thiên. Nhờ chư Thiên, tâm vị ấy được tịnh
tín, hân hoan sanh khởi. Các phiền năo của tâm được đoạn tận. Như
vậy, này Visàkhà, là tâm bị uế nhiễm được làm cho thanh tịnh nhờ
phương pháp thích nghi.
9. - Thánh đệ tử ấy, này Visàkhà, suy tư như sau: "Cho đến trọn đời,
các vị A-la-hán từ bỏ sát sanh, tránh xa sát sanh, bỏ trượng, bỏ
kiếm, biết tàm quư, có ḷng từ, sống thương xót đến hạnh phúc của
tất cả chúng sanh và loài hữu t́nh. Cũng vậy đêm nay và ngày nay, ta
sống từ bỏ sát sanh, tránh xa sát sanh, bỏ trượng, bỏ kiếm, biết tàm
quí, có ḷng từ, sống thương xót đến hạnh phúc của tất cả chúng sanh
và loài hữu t́nh. Về chi phần này, ta theo gương các vị A-la-hán và
ta sẽ thực hành trai giới".
10.- "Cho đến trọn đời, các vị A-la-hán từ bỏ lấy của không cho, chỉ
lấy những vật đă cho, chỉ mong những vật đă cho, tự sống thanh tịnh,
không có trộm cướp. Cũng vậy, đêm nay và ngày nay, ta sống từ bỏ lấy
của không cho, chỉ lấy những vật đă cho, chỉ mong những vật đă cho,
tự sống thanh tịnh, không có trộm cướp. Về chi phần này, ta theo
gương các vị A-la-hán và ta sẽ thực hành trai giới".
11.-"Cho đến trọn đời, các vị A-la-hán từ bỏ tà hạnh, tịnh tu Phạm
hạnh, sống giải thoát, từ bỏ dâm dục hèn hạ. Cũng vậy, đêm nay và
ngày nay, ta sống từ bỏ tà hạnh, tịnh tu Phạm hạnh, sống giải thoát,
từ bỏ dâm dục hèn hạ. Về chi phần này, ta theo gương các vị A-la-hán
và ta sẽ thực hành trai giới".
12.-"Cho đến trọn đời, các vị A-la-hán từ bỏ nói láo, tránh xa nói
láo, nói những lời chân thật, y chỉ nơi sự thật chắc chắn, đáng tin
cậy, không lừa gạt, không phản lại lời hứa đối với đời. Cũng vậy,
đêm nay và ngày nay, ta sống từ bỏ nói láo, tránh xa nói láo, nói
những lời chân thật, y chỉ nơi sự thật chắc chắn, đáng tin cậy,
không lừa gạt, không phản lại lời hứa đối với đời. Về chi phần này,
ta theo gương các vị A-la-hán và ta sẽ thực hành trai giới".
13.-"Cho đến trọn đời, các vị A-la-hán từ bỏ rượu men, rượu nấu làm
cho đắm say, tránh xa rượu men, rượu nấu làm cho đắm say. Cũng vậy,
đêm nay và ngày nay, ta sống từ bỏ rượu men, rượu nấu làm cho đắm
say, tránh xa rượu men, rượu nấu làm cho đắm say. Về chi phần này,
ta theo gương các vị A-la-hán và ta sẽ thực hành trai giới".
14.- "Cho đến trọn đời, các vị A-la-hán ăn một ngày một bữa, không
ăn ban đêm, không ăn phi thời. Cũng vậy, đêm nay và ngày nay, ta
sống ăn một ngày một bữa, không ăn ban đêm, không ăn phi thời. Về
chi phần này, ta theo gương các vị A-la-hán và ta sẽ thực hành trai
giới".
15.- "Cho đến trọn đời, các vị A-la-hán tránh xa không xem múa, hát,
nhạc, diễn kịch, không trang sức bằng ṿng hoa, hương liệu, dầu thoa
và các thời trang. Cũng vậy, đêm nay và ngày nay, ta sống tránh xa
không xem múa, hát, nhạc, diễn kịch, không trang sức bằng ṿng hoa,
hương liệu, dầu thoa và các thời trang. Về chi phần này, ta theo
gương các vị A-la-hán và ta sẽ thực hành trai giới".
16.- "Cho đến trọn đời, các vị A-la-hán từ bỏ giường cao, giường
lớn, tránh xa giường cao, giường lớn. Các vị ấy nằm trên giường
thấp, trên giường nhỏ hay trên đệm cỏ. Cũng vậy, đêm nay và ngày
nay, ta từ bỏ giường cao, giường lớn, tránh xa giường cao, giường
lớn. Ta nằm trên giường thấp, trên giường nhỏ hay trên đệm cỏ. Về
chi phần này, ta theo gương các vị A-la-hán và ta sẽ thực hành trai
giới".
Như vậy, này Visàkhà, là Thánh trai giới, thực hành Thánh trai giới,
này Visàkhà, có quả lớn, có lợi ích lớn, có chói sáng lớn, có ánh
sáng lớn.
17. - Quả lớn là như thế nào? Lợi ích lớn như thế nào? Chói sáng lớn
như thế nào? Ánh sáng lớn như thế nào?
Ví như, này Visàkhà, có người áp đặt chủ quyền trên 16 quốc độ lớn
tràn đầy bảy báu như Anga, Magadha, Kàsi, Kosala, Vajji, Mallà,
Ceti, Vangà, Kurù, Pancàlà, Macchà, Surasenà, Assakà, Avanti,
Gandhàrà, Kambojà, nhưng chủ quyền ấy không bằng một phần mười sáu
của một trai giới thực hành đầy đủ cả tám mặt. V́ cớ sao? Nhỏ nhoi
thay, này Visàkhà, là vương quyền của loài người, so sánh với hạnh
phúc Chư Thiên!
18. - Năm mươi năm của một đời người, này Visàkhà, bằng một đêm một
ngày của chư Thiên của Bốn Thiên Vương. Ba mươi đêm như vậy, làm
thành một tháng. Mười hai tháng như vậy làm thành một năm. Năm mươi
năm chư thiên như vậy làm thành thọ mạng của chư Thiên của Bốn Thiên
Vương. Sự kiện này có xảy ra, này Visàkhà, ở đây có người đàn bà hay
người đàn ông, sau khi thực hiện trai giới đầy đủ cả tám mặt, sau
khi thân hoại mạng chung, được sanh cộng trú với chư Thiên của Bốn
Thiên Vương. Chính dựa trên trường hợp này được nói lên rằng: "Nhỏ
nhoi thay là vương quyền của loài người, so sánh với hạnh phúc chư
Thiên!"
19.- Một trăm năm của một đời người, này Visàkhà, bằng một ngày một
đêm của chư Thiên ở cơi trời Ba mươi ba. Ba mươi đêm như vậy, làm
thành một tháng. Mười hai tháng như vậy làm thành một năm. Một ngàn
năm chư Thiên như vậy làm thành thọ mạng của chư Thiên ở cơi trời Ba
mươi ba. Sự kiện này có xảy ra, này Visàkhà, ở đây có người đàn bà
hay người đàn ông, sau khi thực hiện trai giới đầy đủ cả tám mặt,
sau khi thân hoại mạng chung, được sanh cộng trú với chư Thiên ở cơi
trời Ba mươi ba. Chính dựa trên trường hợp này được nói lên rằng:
"Nhỏ nhoi thay là vương quyền của loài người, so sánh với hạnh phúc
chư Thiên!"
20.- Hai trăm năm của một đời người, này Visàkhà, bằng một ngày một
đêm của chư Thiên ở cơi trời Yàmà. Ba mươi đêm như vậy, làm thành
một tháng. Mười hai tháng như vậy làm thành một năm. Hai ngàn năm
chư Thiên như vậy làm thành thọ mạng của chư Thiên ở cơi trời Yàmà.
Sự kiện này có xảy ra, này Visàkhà, ở đây có người đàn bà hay người
đàn ông, sau khi thực hiện trai giới đầy đủ cả tám mặt, sau khi thân
hoại mạng chung, được sanh cộng trú với chư Thiên ở cơi trời Yàmà.
Chính dựa trên trường hợp này được nói lên rằng: "Nhỏ nhoi thay là
vương quyền của loài người, so sánh với hạnh phúc chư Thiên!".
21.- Bốn trăm năm của một đời người, này Visàkhà, bằng một ngày một
đêm của chư Thiên ở cơi trời Tusita (Đâu-suất). Ba mươi đêm như vậy,
làm thành một tháng. Mười hai tháng như vậy làm thành một năm. Bốn
ngàn năm chư Thiên như vậy làm thành thọ mạng của chư Thiên ở cơi
trời Tusita. Sự kiện này có xảy ra, này Visàkhà, ở đây có người đàn
bà hay người đàn ông, sau khi thực hiện trai giới đầy đủ cả tám mặt,
sau khi thân hoại mạng chung, được sanh cộng trú với chư Thiên ở cơi
trời Tusita. Chính dựa trên trường hợp này được nói lên rằng: "Nhỏ
nhoi thay là vương quyền của loài người, so sánh với hạnh phúc chư
Thiên!".
22.- Tám trăm năm của một đời người, này Visàkhà, bằng một ngày một
đêm của chư Thiên ở cơi trời Hóa lạc. Ba mươi đêm như vậy, làm thành
một tháng. Mười hai tháng như vậy làm thành một năm. Tám ngàn năm
chư Thiên như vậy làm thành thọ mạng của chư Thiên ở cơi trời Hóa
lạc. Sự kiện này có xảy ra, này Visàkhà, ở đây có người đàn bà hay
người đàn ông, sau khi thực hiện trai giới đầy đủ cả tám mặt, sau
khi thân hoại mạng chung, được sanh cộng trú với chư Thiên ở cơi
trời Hóa lạc. Chính dựa trên trường hợp này được nói lên rằng: "Nhỏ
nhoi thay là vương quyền của loài người, so sánh với hạnh phúc chư
Thiên!".
23.- Mười sáu trăm năm của một đời người, này Visàkhà, bằng một ngày
một đêm của chư Thiên ở cơi trời Tha Hóa Tự Tại. Ba mươi đêm như
vậy, làm thành một tháng, mười hai tháng như vậy làm thành một năm.
Mười sáu ngàn năm chư Thiên như vậy làm thành thọ mạng của chư Thiên
ở cơi trời Tha Hóa Tự Tại. Sự kiện này có xảy ra, này Visàkhà, ở đây
có người đàn bà hay người đàn ông, sau khi thực hành Uposatha đầy đủ
cả tám mặt, sau khi thân hoại mạng chung, được sanh cộng trú với chư
Thiên ở cơi trời Tha Hóa Tự Tại. Chính dựa trên trường hợp này, được
nói lên rằng: "Nhỏ nhoi thay là vương quyền của loài người, so sánh
với hạnh phúc chư Thiên".
24.
Chớ giết hại sinh loài
Chớ lấy của không cho
Chớ nói lời nói láo
Chớ uống thứ rượu say
Từ bỏ không phạm hạnh
Từ bỏ, không dâm dục
Không ăn vào ban đêm
Tránh không ăn phi thời
Không mang các ṿng hoa
Không dùng các hương liệu
Hăy nằm trên tấm thảm
Được trải dài trên đất
Chính hạnh trai giới này
Được gọi có tám phần
Do đức Phật nói lên
Đưa đến đoạn tận khổ
Mặt trăng và mặt trời
Được thấy là lành tốt
Chỗ nào chúng đi tới
Chúng chói sáng hào quang
Chúng làm mây sáng chói
Giữa hư không chúng đi
Trên trời chúng chói sáng
Sáng rực mọi phương hướng
Trong khoảng không gian ấy
Tài sản được t́m thấy
Trân châu và ngọc báu
Lưu ly, đá cầu may
Vàng cục trong ḷng đất
Hay loại Kancana
Cùng loại vàng sáng chói
Được gọi là Hattaka
Tuy vậy chúng giá trị
Chỉ một phần mười sáu
Với hạnh giữ trai giới
Đầy đủ cả tám mặt
Kể cả ánh sáng trăng
Với cả ṿm trời cao.
Vậy người nữ người nam
Hăy giữ theo định giới
Hành bố-tát trai giới
Đầy đủ cả tám mặt
Làm thiện các công đức
Đem lại nhiều an lạc
Được sanh lên cơi trời
Không bị người cười chê.
|
Phân đoạn song ngữ:
Nga Tuyet
Updated 30-5-2019
Mục Lục Kinh Tăng Chi Bộ
Pali Việt
Aṅguttaranikāya
Aṅguttaranikāya (aṭṭhakathā)
Kinh Tăng Chi Bộ
|