ĐỊA NGỤC MÔN

Ryunosuke Akutagawa

Thụ Nhân dịch

(Nhị Nùng xuất bản 1966)

 

ĐỊA NGỤC MÔN

 

 

KESA VÀ MORITO

PHẦN I

Mơ màng nhìn ánh trăng, Morito đi trên lá khô bên ngoài hàng dậu bên nhà.

ĐỘC THOẠI CỦA MORITO

Bây giờ trăng đang lên, Ta vẫn thường nhẫn nại đợi trăng lên, Nhưng đêm nay ánh trăng làm ta ghê sợ quá, Ta rùng mình khi nghĩ rằng đêm nay ta sẽ phá tan cái hiện tại trong trắng của ta để biến thành một tên sát nhân ghê tởm. Tưởng tượng, những cánh tay này đẫm máu đào. Trời! Thật không thể tưởng tượng nồi. Thà là giết một kẻ thù bất cộng đái thiên, nhưng ta phải giết một người ta không thù ghét oán hận gì cả.

Đã từ lâu ta không biết người đó và mới đây là chỉ biết có mỗi tên người đó là Wataru Saemon-no-jo. Ta đã thấy khuôn mặt đẹp trai của người đó mà không bao giờ ta có thể quên được. Khi ta biết đó là người chồng của Kesa, ta cũng có ghen một chút đó. Nhưng nay, ghen tuông đã hoàn toàn chấm dứt. Vì thế, kẻ tình địch của ta giờ đây hoàn toàn không còn nữa. Vả lại, ta còn cảm thấy có cảm tình với hắn nữa. Khi dì Koromogawa nói với ta là hắn không cần chút khó nhọc, cố gắng mà chiếm trọn được trái tim Kesa. Ta lại thấy phục hắn là đàng khác!

Ta biết rằng, ngoài việc tìm cách làm hài lòng vợ, hắn lại còn làm thơ. Văn sĩ mà lại tập làm thơ, hừ, ta thấy buồn cười. Không phải là cười chê, nhưng là thán phục, phục vì hắn có thừa tài để chinh phục người đẹp. Hơn nữa, vì yêu mà hắn đã thần tượng hóa Kesa. Điều đó làm ta hài lòng.

Nhưng, có thật ta yêu Kesa không? Tình yêu của ta có thể chia làm hai giai đoạn. Ta đã yêu nàng trước khi nàng lấy Watara, hoặc ta đã nghĩ là đã yêu? Nhưng thật tình mà xét, ta vẫn còn thấy lòng rung động, nhưng ta muốn ở nàng những gì, nào: Nàng là một loại đàn bà gợi tình, yêu xác thịt trong ta ngay từ hồi ta mới biết yêu. Phải chăng đó chỉ là thứ tình xúc động thôi thúc Adam lại gần Eva? Thật khó mà tin rằng mình sẽ tiếp tục yêu nàng khi đã thỏa mãn…Mặc dù ba năm cắt đứt liên lạc, ta vẫn nhớ nàng, nhưng không chắc là ta đã yêu nàng. Đến giờ cái hận lớn nhất của ta vẫn là chưa biết nàng một cách xác thịt…Vì thế, đến giờ ta vẫn liên lạc lại. Nhưng rồi không biết kết cuộc sẽ ra sao? Không biết có thật sự là ta đã yêu nàng không?

Sau ba năm xa cách gặp lại nàng dịp khánh thành cây cầu Watabena, ta đã quyết định gặp lại nàng với bất cứ giá nào. Một cách bí mật thôi!

Cuối cùng, ta đã thành công. Không những ta đã gặp lại nàng, mà còn chiếm được cả thân xác nàng như ta đã từng mơ ước. Từ đó, ta không còn gì phải ân hận, khi nghĩ rằng ta chưa được “ngủ” với nàng. Khi ta ngồi sát cánh nàng ở phòng trà nhà Koromogawa, ta thấy rằng những “ân hận” ngày qua không còn nữa. Có lẽ vì chính ta cũng chẳng còn trong trắng gì! Nhưng có lẽ, do chính là vì nàng không phải như người ta mơ tưởng. Khi ta ngồi đối diện với nàng, ta không còn thấy nàng là người đẹp thần tượng của ta như ba năm về trước, còn kém xa là đàng khác nữa. Mặt nàng chệt phấn, đã mất hết vẻ tươi nở mịn màng tự nhiên. Mắt nàng đã có quầng thâm. Cái vẫn còn y nguyên của nàng là đôi mắt đen láy, sâu thẳm, sáng ngời của nàng. Khi nhìn đôi mắt nàng, ta lại như đắm đuối, không thể nào rời xa được.

Cớ sao ta lại muốn ràng buộc với người đàn bà ta không thể giữ mãi tình luyến mến? Trước hết, ta đã có ý muốn kỳ lạ là phải chiếm được trái tim nàng. Ngồi đối diện nói truyện, nàng đã kể truyện chồng nàng cho ta nghe. Nàng nói là nàng yêu chồng lắm. Nhưng ta thấy rằng nàng đã có một ảo tưởng về chồng nàng. Và ta thấy lóe lên lòng tha thiết muốn nàng phản bội chồng nàng. Và ta muốn chứng minh để nàng biết rằng nàng không yêu chồng nàng như nàng tưởng đâu! Và đến nay ta vẫn tin rằng nàng nói dối.

Nhưng ý muốn chiếm đoạt nàng không ám ảnh ta mãi. Nó cũng bùng lên rồi tắt ngấm như lửa rơm. Vì ta đã “thỏa mãn xác thịt” với nàng. Có lẽ vì thế ta đã chán nàng! Dẫu thế, ta vẫn cứ đeo đẳng Kesa mãi mãi. Ta đã làm nàng tổn thương danh dự. Để trở lại vấn đề I, ta phải tự hỏi rằng mình có yêu Kesa thật lòng không?

Rồi ta đã ôm nàng chắc cứng trong đôi cánh tay, nhưng nàng chuồi ra và khóc. Lúc ấy, nàng trông thật ghê tởm. Mùi thơm của da thịt và tóc nàng … tất cả chỉ chứng tỏ sự bẩn thỉu của tâm hồn lẫn thể xác nàng. Không thể chối cãi được, ta đã ghét nàng từ ngày đó. Và đêm nay ta sắp sửa phải giết một người ta không hề giận ghét, oán hận. Ta đã thì thầm vào tai nàng: “Hãy giết thằng Wataru” Ta phải là thằng điên mới đề nghị như vậy được. Nhưng dầu sao ta cũng đã nói với nàng rồi “Giết thằng Wataru đi!” Đích thật, ta đã nghiến rằng mà nói như vậy. Ừ mà, sao mình lại quyết định nói một cách điên như vậy. Mình có thể cắt nghĩa như thế này: mình càng khinh ghét nàng, mình lại càng không thể chịu đựng được cái thằng đó. Và cái đề nghị giết thằng chồng nàng – người chồng mà nàng đã nói là yêu lắm! - đó là để thử nàng. Ta giống như là người mộng mị ban đêm, ta nói đại xem để thử ý kiến nàng ra sao? Hay là có con quỷ dữ nào đã xúi dục ta làm việc đó. Và ta cứ nói đi nói lại khẩn thiết với nàng: “Giết thằng Wataru đi!”

Cuối cùng, nàng ngẩng mặt lên và nói: Ừ, anh phải giết Wataru đi!” Sự ưng thuận đó làm ta phải ngạc nhiên nhưng ta thấy ánh mắt nàng kỳ lạ lắm: và ta đoán trước thế nào nàng cũng trả lời thế. Một con dâm phụ, sát phu- đó là cảm tưởng của ta về nàng. Vừa buồn bã thất vọng, vừa ghê tởm, óc ta loạn rồi! Mà sao ta lại dán nhãn hiệu “dâm phụ, sát phu” cho nàng; lương tâm ta rối bời. Ta không được phép dán nhãn hiệu như thế. Ta thấy như nàng đã rõ tim đen của ta. Ta sợ hãi khi nhận lời giết chồng nàng. Ta vẫn sợ, “Nếu ta giết chồng nàng, nàng sẽ giết ta bằng cách này hay cách khác. Ta phải giết hắn và nàng sẽ giết ta”. Ta nhìn vào đôi mắt long lanh khô lệ nhưng phát khóc lên được của nàng … ta biết mà? Không, ta không phải là kẻ hèn nhát.

Sau khi ta đã hứa giết chồng nàng, ta không thấy nàng mỉm cười hoặc đổi sắc mặt.

Ôi! vì lời thề quái ác kia mà ta sắp nhúng tay vào máu và tội ác! Đêm nay.... Không. Lời thề của ta cấm ta điều đó. Vả lại, cũng sợ nàng trả thù. Cái gì! Có lực gì thúc đầy cái thằng người vốn “Hèn nhát nơi ta” để giết một kẻ vô tội! Ta không thể nói ra được. Nhưng có thể chứ! ... !

Không, không thể được. Ta ghét cay ghét đắng nó, con mẹ dâm phụ đó. Ta sợ nó, ta căm thù con dâm phụ đó... Ồ! phải phải, chính vì ta yêu nàng điên lên được.

MORITO tiếp tục đi đi lại lại, không nói gì nữa. Có tiếng hát ru con da diết trong đêm trường.

Đời người ví thể đóa hoa.

Sớm mai tươi nở chiều ra lại tàn!

 

PHẦN II

Đêm về khuya. KESA đăm chiêu, vẫn vê tà áo kimono, dưới ánh đèn mờ. Nàng ngồi xoay lưng vào ánh đèn.

KESA ĐỘC THOẠI.

Không biết là chàng có đến hay là không. Chắc chắn là không đến rồi. Vì trăng đã sắp lặn mà chẳng thấy tăm hơi động rạng gì cả. Hay là chàng đã đổi ý rồi. Nếu chàng không tới.... Ôi! ta sẽ phải sống trong nhục nhã ngày lại qua ngày như một con... đĩ. Tại sao ta phải sống trong nhục nhã và tội lỗi như thế. Ta sống nhưng có khác nào xác chết mặc cho dòng nước cuốn trôi. Ta sẽ bị mất danh giá. Vì thế nào thì thế, tất cả rồi sẽ ra ánh sáng. Hay là ta sẽ câm lặng như một nấm mộ tối. Trong trường hợp đó, ta sẽ chịu đựng, sống để dạ, chết mang đi. Chắc chắn thế nào chàng cũng tới. Vì lúc ta nhìn vào mắt chàng, ta đã biết chắc là thế. Chàng sợ ta, chàng khinh ghét ta, nhưng cũng lại ớn ta nữa đó. Quả vậy, nếu ta tự tin ở mình được thì tại sao ta lại không tin nơi chàng. Ta đặt cả niềm tin nơi chàng ở lòng ích kỷ của chàng. Và chính tính ích kỷ kia sẽ soi sáng cho chàng việc chàng đã quyết định, đã hứa làm. Nhưng bây giờ ta đã thiếu cả niềm tự tin. Ta sợ cái gì đây! Đã ba năm qua ta vẫn hằng tự tin ở mình và nhất là tin ở sắc đẹp của ta. Nhưng đến nay, rõ ràng cái ngày mình tiếp chàng ở phòng khách, trong mắt chàng ta đã thấy ta xấu đi nhiều rồi. Mặc dầu nói những lời yêu đương và an ủi ta, nhưng chả có gì là thực tình cả. Biết rằng ta đã xấu, ta càng buồn khổ và ghê tởm cái thân ta.

Chỉ còn ánh trăng kia ru ta như mẹ ru con để lòng ta dịu lại. Ôi! tất cả những mộng mơ ảo ảnh ngày xanh nay đã tan bay thành mây khói. Thế là tan, tan hết! Cái cô vắng của một chiều mưa dầm trong tiết đông giá lạnh làm ta như lặng chết đi. Rồi - điên rồ vì cô đơn, lẻ bóng - ta đã hiến thân cho một kẻ đã khinh ghét ta như một cái xác chết. Có phải ta không chịu đựng nổi cô đơn không?

Ta đòi hỏi hơi ấm để sưởi cả hồn xác đã giá băng. Phải chăng ta đã cố chôn vùi tất cả... trong phút điên rồ ta giơ môi cho người đã khinh ghét ta hôn! Hay ta cũng chỉ vì thú tính như chàng thôi! Nghĩ đến. Chao ôi! xấu hổ! nhơ nhuốc!

Buồn khổ, cô đơn đã làm khóc hết bao nhiêu nước mắt, mặc dầu ta đã cố nén. Buồn quá vì ta đã thất tiết với chồng ta, ta đáng khinh tởm như một con chó ghẻ. Ta đã làm gì từ ngày ô nhục đó? Ta chỉ mơ màng nhớ như là một chuyện đã xa xưa lắm rồi. Ta chỉ còn nhớ tiếng nói thì thầm của chàng: “Hãy giết thằng Wataru... Và râu mép chàng đã đụng vào tai ta, khi ta đang nức nở. Thoạt nghe thấy thế, ta đã nín khóc và cảm thấy như mình vừa sống dậy một sức sống tưng bừng. Phải, ta đã thấy mình linh hoạt và sáng như làn ánh trăng xuông. Nhưng ta có được an ủi vì những lời nói kia không! Trăm lần không! Có bao giờ một người đàn bà cảm thấy sung sướng - mặc dầu đang được một người đàn ông khác yêu đương - khi giết chồng không! Trời ơi.

Tình vợ chồng đầu gối tay ấp...

Rồi ta lại tiếp tục thấy đời cô đơn, lẻ bóng, giá lạnh tâm hồn như dưới ánh trăng đêm nay. Ta đã hứa giúp một tay để giết chồng ta ư?

Cho đến lúc này, chồng ta vẫn chưa ngự trị trong tâm tư của ta. Đúng như vậy, vì lúc này ta chỉ có ta với ta cùng với nỗi ô nhục của ta thôi. Rồi ta thấy hình ảnh chồng ta mỉm cười. Lúc ta nhớ đến khuôn mặt của chồng ta, mọi dự định đều đã tan biến hết. Nhưng khi đã ngừng khóc, ngoảnh mặt nhìn chàng, ta thấy cái thân tàn ma dại của ta phản chiếu trong mắt chàng. Bao nhiêu vui vẻ đã biến mất hết. Ta chợt nhớ tới vầng trăng mờ trong mây với vú nuôi hồi nhỏ.

Biết bao ngày “hình thì còn, bụng chết đòi nau “. Vui là vui gượng kẻo mà... “Phải chăng ta yêu chàng, và ta sắp sửa chết cho chàng! Ta không thể nào sống nữa, vì đã ngủ với người khác. Ta không có can đảm để giết chồng và để che dấu dư luận - à, phải rồi, ta phải chết cho chồng ta – để trả thù cho một tình yêu bị bội phản. Tên khốn nạn, dụ dỗ vợ người. Có trăng tỏ trên trời cao minh chứng, ta sắp sửa chết cho chồng ta và chết cho chính ta. Ta sắp sửa chết để phạt đứa nhân tình đã làm hỏng đời ta và làm ô uế thân xác ta. Phải, chẳng những ta không đáng sống và chết cũng không đáng chết nữa. Nhưng trong lúc này thà là chết nhục còn hơn là sống. Ta đã mỉm cười ranh mãnh với nó, và đã hứa đi hứa lại rằng sẽ tiếp tay để giết chồng ta cùng với nó. Nó là đồ chó má, nó sẽ nghĩ gì về ta, nếu nó nuốt lời hứa! Không lẽ hắn lại nuốt lời hứa! Có phải tiếng gió thổi qua không! Khi nghĩ rằng nổi sầu khổ của ta đêm nay sẽ chấm dứt, ta cảm thấy thơ thới dễ chịu. Ngài mai, trăng sẽ chỉ còn chiếu trên cái xác không hồn của ta. Nếu chồng ta trông thấy xác ta, chồng ta sẽ… không, ta không tin là chồng ta sẽ làm thế! Chồng ta yêu ta. Nhưng ta không có can đảm để trả yêu cho chồng. Ta chỉ có thể yêu có một người. Và chính người đó đêm nay đang đến đề giết ta. Mặc dù ánh sáng này đối với ta quá sáng, người ta yêu cũng sợ nó như ta. KESA tắt đèn. Rồi có tiếng mở cửa nhè nhẹ và ánh trăng vàng vọt ùa vào.

Mục Lục || Trong hẻm núi || Lã Sanh Môn || Địa Ngục Môn

Tuẫn đạo || Con rồng || Cũng một kiếp người

 

 

BACK

 

Home