ĐỊA NGỤC MÔN

Ryunosuke Akutagawa

Thụ Nhân dịch

(Nhị Nùng xuất bản 1966)

 

TUẪN ĐẠO

Dù có sống tới 300 tuổi trong lạc thú, nhưng nếu so sánh với hạnh phúc thiên thu trên cơi Trời, nó cũng chỉ như một giấc mơ. (Guide de Pecador).

Ai đi trong đường trọn lành, sẽ được hưởng niềm ngọt ngào khôn tả. (Gương Chúa Jêsu).

Ngày xưa vào giữa đêm Giáng Sinh, người ta lượm được một đứa trẻ đă kiệt sức v́ đói rét ngay cửa thềm bước vào nhà thờ thánh Lucia ở Nagasaki. Đứa trẻ được các cha Ḍng Tên đem về nuôi dưỡng và dạy đạo. Em được Rửa tội và đặt tên thánh là Lorensô. Khi hỏi về ngày sinh tháng đẻ cũng như cha mẹ của em, em chỉ trả lời: “Nhà em ở Thiên Đàng, cha mẹ em là tất cả mọi người.” Rồi em mỉm cười đánh trống lảng. Nhưng có một điểm chắc chắn là cỗ tràng hạt màu xanh em thường quàng ở cổ là một lư do chắc chắn để biết là em không phải con người ngoại. Em Lorensô thường không bao giờ rời cổ tràng hạt quí báu kia. Những thày nhà tập cảm kích v́ ḷng mộ đạo của em, nên thường đến thăm em, họ có cảm tưởng như em là một thiên thần giáng thế, và cũng từ đó chẳng ai màng tới quá khứ của em nữa. Hơn nữa, cái khuôn mặt đẹp tươi và tiếng nói như con gái của em lại càng làm cho mọi người quư mến.

Trong các thày nhà tập có thày Siméon đặc biệt thương mến em như đứa em ruột. Người ta thường thấy thày đi cặp với em lúc đi cũng như lúc về nhà thờ. Thày Siméon sinh trưởng trong một gia đ́nh quân nhân trước kia ông thân sinh là sĩ quan trong triều đ́nh. Thày là một người lực lượng có thân h́nh Hercule và sức mạnh phi thường. Trước kia thày cũng đă từng bênh vực những đồng đạo bị những kẻ ngoại ném đá, bắt nạt. T́nh bạn thân thiết giữa Siméon và Lorensô không khác ǵ t́nh con phượng hoàng đùm bọc chú chim câu bé nhỏ, như cây nho leo quanh cây bách hương trên núi Libăng. Rồi ba năm trôi qua như gió thoảng. Em Lorensô giờ đây đă trở thành một thiếu niên đĩnh ngộ, dịu hiền. Và cũng bắt đầu có tiếng đồn là thày Lorenso phải ḷng cô con gái người bán dù ở bên cạnh nhà thờ thánh Lucia. Từ khi cha con người bán dù trở lại đạo, khi đi đọc kinh hoặc xem lễ, ông thường cho con gái đi theo. Nhưng có một điều hơi phiền là khi đi lễ hay đi đọc kinh, cô gái này không ngớt liếc nh́n thày Lorensô. Việc ấy không qua mắt được bồn đạo, v́ thế người ta x́ xầm với nhau nhiều truyện, nào là cô ta đă cố ư dẫm chân lên thày Lorenso, nào là “họ” đă gởi thư cho nhau. Một đồn mười, mười đồn trăm, đến tai cha Bề trên. Một hôm Ngài gọi thày Lorensô vào pḥng riêng. Tay vuốt vuốt lên mái đầu hoa râm, Ngài gạn hỏi: “Thày Loren-sô, Cha đă nghe người ta nói chuyện của con với cô con gái nhà bán dù, nhưng riêng Cha, Cha vẫn tin là không có thật con nghĩ sao! Thày Lorensô buồn rầu, khẽ lắc đầu và ứa nước mắt trả lời: ”Thưa Bề trên, quả thật không đúng và hoàn toàn vô căn cứ”. Sau nhiều lần gạn hỏi khôn ngoan, và căn cứ vào tuổi cũng như sự ngoan đạo của thày, Cha Bề trên tin rằng thầy đă nói thật và khuyên bảo thầy phải cần thận hơn. Sự ngờ vực của Cha Bề trên đă hết, nhưng tiếng đồn của bồn đạo càng ngày càng gia tăng ở họ đạo Lucia. “X́-căng-đan” này làm bạn thầy Lorensô là Siméon lo lắng nhiều. Đă có lần v́ t́nh bạn thày đă định gạn hỏi xem sao, nhưng thầy Siméon lại sợ bạn giận và mỗi lần định gạn hỏi là y như có cái ǵ chặn ngang lấy cổ họng và không dám nh́n thẳng vào mắt bạn nữa. Nhưng một hôm thày Siméon nhặt được một lá thư của cô gái gởi cho Lorensô ở vườn sau nhà ḍng. Ch́a ngay lá thư vào mặt, vừa đe dọa, vừa khuyến. dụ Lorensô để nói, nhưng Lorenso khẽ cau mặt lại trả lời: “Tôi có nghe biết là cô ta mê tôi, nhưng tôi chỉ nhận được thư của cô ta gởi, tôi chưa bao giờ nói truyện với cô ta. “Siméon v́ đă quá nhiễm dư luận nên hỏi gặn nữa...Nhưng thầy Lorensô nh́n bạn đầy trách móc buồn tủi và nói: “Đến như thầy mà cũng cho tôi là người nói dối sao "Rồi vùng vằng bỏ đi ra ngoài. Thầy Siméon cảm thấy hối hận, xấu hổ v́ đă nghi oan cho bạn, cúi đầu buồn bă đi ra theo, nhưng bỗng nhiên thầy Lorensô chạy lại bá lấy cổ Siméon và hổn hển nói: "Tôi có lỗi, xin thày tha lỗi cho tôi. " Thày Siméon chưa kịp trả lời th́ thầy Lorensô vội bỏ thày và chạy theo đường cũ, vội vă như để trốn và giấu đôi mắt ứa lệ. Siméon không hiều là Lorensô xin lỗi... có lỗi... v́ đă "có ǵ " với cô gái, hay là để xin lỗi v́ “cử chỉ bất nhă vừa rồi”. Ít lâu sau, người ta lại đồn rầm lên, cô con gái nhà bán dù không chồng mà chửa. Rồi cô ta nói với cha cô là chiếc bào thai đó là con của thày Lorensô. Cha cô tức giận vội đi tŕnh Cha Bề trên Nhà ḍng sự thể. Thày Lorenso tức tốc được gọi lên đối chứng trước mặt bề trên và người cha của cô con gái. Nhưng thày vẫn một mực nói: “Thưa Bề trên không đúng."... Nhưng sự việc quá rơ ràng, không thể chối căi vào đâu. Ngay ngày hôm đó cả nhà ḍng hợp lại và tuyên bố " loại thày Lorensô ra khỏi nhà ḍng ". Trục xuất Lorensô ra khỏi nhà ḍng cũng có nghĩa là tung Lorensô tay trắng vào thế gian không phương tiện sinh sống.

Nhà ḍng không thể làm ǵ hơn v́ không thể chứa chấp một gương mù trong họ đạo Lucia. Các thày thân với Lorenso đều bùi ngùi cảm động, nh́n thầy ra đi mắt ứa lệ...

Người buồn nhất có lẽ là thày Siméon, bạn nối khố của thày Lorensô. Buồn v́ phải thất vọng nhiều hơn là bạn bị đuổi, Siméon tức giận đánh vào mặt bạn. Thày Lorenso ra khỏi cổng nhà ḍng trong cơn giá lạnh chiều đông. Bị đánh bắt ngờ, Lorensô té xấp xuống sưng vêu cả trán, nhưng Lorensô lại từ từ gượng dậy mắt ứa lệ và run run cầu nguyện: “Lay Chúa, xin tha lỗi cho Siméon v́ Siméon không biết việc ḿnh làm”. Sôi giận v́ lời cầu nguyện ấy, Simeon đóng cửa nhà ḍng đánh rầm và lùi lũi bước vào không quên nh́n hậm hực vào lưng Lorensô đang từ từ đi ra khỏi sảnh nhà thờ Lucia. Lorensô ra đi nhưng c̣n luyến tiếc nh́n lại nhà ḍng lần cuối. Và theo như lời mấy thày chứng kiến cuộc ra đi của Lorensô th́ lúc ấy trời chiều bỗng nổi gió mạnh, ánh nắng hoàng hôn ở non đoài như đỏ chói lên và Lorensô như tan dần vào làn ánh sáng chiều hôm. Trong một lát, trời như lại rực sáng lên rồi nắng tắt hẳn.

Thế là Lorensô từ địa vị một thày ḍng chỉ biết đọc kinh cầu nguyện, ăn không phải lo, mặc không phải nghĩ, trở thành một kẻ ăn mày rách rưới sống trong căn nhà ổ chuột ở ngoại ô thành phố Nagasaki. Sống giữa những người ngoại giáo, Lorensô bị họ chê cười là kẻ theo tà giáo, đôi khi c̣n bị ném đá đánh đ̣n, hoặc sướt gươm chảy máu.

Một ngày kia, Lorenô bị đau, cơm không có mà ăn, áo không có mà mặc cho ấm, nằm thoi thóp trên hè thành phố đă bảy ngày trời. Chúa nhân từ vô cùng không những cứu Lorensô khỏi phải chết đói, chết rét lại c̣n mang bao thực phầm cho Lorensô nào cam táo, cá thịt... Khi chẳng có ai bố thí cho chàng. Lorensô vẫn tiếp tục đọc kinh sáng tối như khi c̣n ở trong tu viện, tay không bao giờ rời khỏi chuỗi mân khôi. Thường khi vào những đêm khuya thật khuya, Lorensô chồi dậy khỏi căn nhà ổ chuột lần bước dưới ánh trăng xuông để đi tới nhà thờ thánh Lucia cầu nguyện tới sáng.

Bồn đạo đi nhà thờ chẳng ai để ư tới đứa “chiên ghẻ ấy”. Cả các cha cũng vậy. Họ vẫn có thành kiến cho rằng: “đứa xấu nết ấy mà biết đọc kinh cầu nguyện cái ǵ!” Thật là nỗi chua xót nhục nhă cho Lorensô, nhưng chàng vẫn cắn răng chịu đựng dâng tất cả cho Chúa.

Cô gái con bác thợ bán dù, chẳng bao lâu tới ngày sinh nở. Cô hạ sinh một bé gái kháu khinh khỏe mạnh. Ông bố nàng sung sướng v́ được làm ông đứa cháu ngoại đầu ḷng.

Ông cụ rất chiều chuộng đứa cháu. Tuy c̣n nhỏ mà ông cũng mua đồ chơi rất nhiều cho cháu. C̣n thày Siméon nồi tiếng là người bặt thiệp từ khi cô gái nhà bán dù sinh nở thày thường ghé qua nhà đề thăm hỏi đứa nhỏ v́ là giọt máu của bạn mà. Mỗi lần bế đứa bé trong tay, thày ngằm nghia xem có điềm nào nơi đứa trẻ giống Lorensô không,

Ḷng thày lại dâng lên một niềm luyến tiếc người bạn cũ đáng mến, đáng thương, giờ đây không biết là lang bạt nơi nào. Cô gái xem chừng tỏ ra buồn bă, mặt lúc nào cũng rầu rĩ từ khi nghe tin thày Lorensô bị đuổi. Mà quái lạ hơn nữa, là tại sao Lorensô lại không tới thăm nàng, chỉ thấy có thầy Siméon thôi.

Thời gian và thủy triểu không đợi ai, Một năm qua đi như hoa tuyết rơi trên ḍng sông, chỉ thấy trắng có một chút rồi biến mất. Một trận hỏa hoạn bất thần nổi lên tàn phá tất cả thành phố Nagasaki trong có một đêm. Tiếng lửa hú, tiếng nhà nổ, kinh khủng như tiếng kèn ngày tận thế. Căn nhà của ông già bán dù cũng cùng chung số phận. Một làn gió lửa tạt qua, căn nhà của ông già bùng lên và bốc cháy. Cả gia đ́nh vội vă chạy ra ngoài không kịp mang theo một chút đồ đạc. Khi người lớn đă chạy ra hết lúc bấy giờ mới sực nhớ là chưa mang đứa nhỏ ra ngoài. Ông già chỉ c̣n biết giậm chân kêu trời. Cô gái định xông vào lửa cứu con, nhưng một làn gió mạnh đă từ đâu thổi tới nâng lửa thêm vây thêm cánh lại rừng rực bốc lên, tung muôn ngàn tàn lửa ra chung quanh như muốn đốt luôn cả bầu trời. Dân thành phố bất lực không thể giập tắt được ngọn lửa tung hoành, nên cố giảm bớt được tai nạn chừng nào hay chừng nấy, họ cố giữ cho cô gái khỏi xông vào lửa. Đúng lúc đó thày Siméon xuất hiện. Được tin dữ, lại sẵn ḍng máu vơ sĩ đạo, thày xông thẳng vào căn nhà định cứu đứa gái nhỏ. Nhưng lửa theo gió quạt vào mặt thày, thành ra luống công. Nhưng rồi một lần nữa thày lại xông vào và mất bút trong làn khói tỏa mù mịt. Một lúc sau người ta thấy thày chạy vụt thẳng ra chỗ ông già và cô gái, thày thở dài: “Thôi, đó là ư Chúa không thể nào tránh khỏi được. Cụ và cô cũng rầu ḷng vậy “. Đúng lúc đó có tiếng kêu lớn “Chúa cứu chúng con” của một người đứng cạnh ông già. Tiếng nói thày Simton nghe quen quen và bộ mặt h́nh như gặp ở đâu rồi. Đúng là Lorensô không thể nghi ngờ được nữa. Thoáng thấy bộ mặt đẹp nhự thiên thần, với làn tóc đen ḅ x̣a trong đôi vai rực lên trong ánh lửa bỗng mờ dần đi. Và thày Siméon thấy Lorensô, chao ôi, giờ đây chỉ c̣n là một kẻ ăn mày rách rưới đang đứng nh́n căn nhà ông già bán dù đang rụm trong lửa đỏ. Một cơn gió lại ào tới, cột lửa lại bốc lên cao, quạt lửa tới chỗ thày Simeon đứng, thày đổ mồ hôi lạnh và kêu lớn: “Jêsu, xin Chúa cứu chúng con“. Trong một nháy mắt thày thấy h́nh ảnh “người bạn thân Lorensô vút theo ánh sáng chiều tà phía mặt trời lặn. Lorensô vội lao tới định kéo Siméon ra khỏi ngọn lửa sáp. Nhưng, không kịp. Những thày ḍng khác thấy cử chỉ anh hùng của Lo-rensô, nhưng nhớ lại “những thành tích bất hảo của Loren-sô” nên không nói ǵ. Có người lại rỉ tai “Người cha có khác, không là Cha nó th́ làm ǵ dám xông vào đám lửa mà cứu đứa trẻ. “Ông già bán dù gật đầu ra chiều đồng ư. Cô gái gục vào gối cha già, úp mặt vào đôi tay như muốn giấu một nỗi u t́nh. Cô qú gối xuống trong tư thế bất động như kẻ đang mải cầu nguyện. Những tàn lửa rơi xuống như mưa đó đây. Khói tỏa mờ mịt .... nhưng cô vẫn mải miết trong suy niệm như quên hết cả chung quanh ....

Sau khi thày Siméon cứu không kịp, Lorensô xông thẳng vào căn nhà đang cháy ... đúng lúc cô gái bất động như ngất đi th́ Lorensô hiện ra trong màn lửa, tay bé đứa nhỏ, như từ biển lửa bước ra. Một tiếng nồ bùng, làn khói mịt mờ che khuất, và h́nh ảnh Losensô cũng biến đi luôn, Người ta chẳng c̣n trông thấy ǵ nữa, ngoài cột khỏi bốc lên cao như rồng cuộn.

Sững sờ v́ tai nạn ghê gớm, thày Siméon, ông già và cô gái cùng các thày các cha ḍng chỉ c̣n biết trố mắt nh́n thôi. Cô gái thét lên, nằm xoài ra đất, mặt xám ngoét, cắt không c̣n giọt máu. Trong lúc mọi người đang kinh ngạc, th́ người ta thấy đứa trẻ gái được quấn gọn gàng để bên mẹ nó từ lúc nào rồi. Cảm đội Chúa nhân từ. Trời ôi! Sao lại có sự lạ đến thế được. Đứa trẻ mà Lorensô bế trên tay, v́ gặp biến, Lorensô đă thảy đứa trẻ về phía mẹ nó mà may thay sao lại nằm gọn đúng bên cạnh người mẹ, nguyên vẹn. Ông già vội cất lời tạ ơn Chúa ḥa với tiếng khóc nức nở v́ vui mừng của người mẹ tưởng con đă chết nay lại thấy hiện về. Lúc đó, Siméon cảm thấy phải cứu Lorensô với bất cứ giá nào. Thày chạy ùa vào cơn băo lửa... Mọi người đều run lên v́ sợ, ai cũng cầu nguyện Chúa và Đức Mẹ cho thày được b́nh an. Chúa và Đức Mẹ nhân từ đă nhận lời họ cầu nguyện. Phút chốc, thày Siméon trong đám lửa bước ra, bê Lorensô bị pḥng nám mặt và bị ngộp thờ. Các thày vội khiêng Lorensô lên đỉnh đồi Santa Lucia, đặt nằm vào chỗ thoáng gió. Con gái ông chủ bán dù, ẵm đứa nhỏ trên tay cũng hớt hơ hớt hải chạy theo, rồi chạy quặt vào cổng nhà ḍng để xin gặp cha Bề trên xưng tội “gian-dâm” của ḿnh. “Thưa Cha, đứa bé này không phải là con của thày Lorensô. Thật ra đó là kết quả việc con dan díu với người con trai một người hàng xóm ngoại đạo” Giọng nói run run với nước mắt chan ḥa hối hận, chứng tỏ rằng cô gái không nói dối. Các cha, các thày, bồn đạo chung quanh đó đều thở phào ra, mặt ai nấy đều hồng lện trong ánh lửa đỏ. Gạt nước mắt, thị tiếp: “Thưa Cha, con tức thày Lorensô v́ thày dốc chí theo Chúa và đối xử quá lạnh nhạt đối với con, v́ thế con đổ thừa cho thày là cha đứa nhỏ. Con cho rằng làm thế là trả thù được sự lạnh nhạt của thày đối với con. Nhưng đến giờ đây, thày vẫn cao thượng đối với con, đă cứu đứa con con khỏi chết cháy và cũng v́ thế mà xuưt vong mạng. C̣n càng quí mến thầy hơn nữa và coi thày không khác ǵ Chúa Jêsu tái sinh. Khi nghĩ đến tội ác con đă gây cho thày, con sẵn sàng chịu mọi h́nh phạt để đền tội... Xưng tội xong, thị nằm vật ra khóc lóc rất thảm thiết. Vừa khi ấy, có tiếng x́ xào nổi lên đó đây trong đám người tựu tập quanh đó. “Thật là oan, thật là oan. Tự đày đọa tấm thân trong nghèo đói tủi nhục theo chân Chúa Jêsu. Ngay cả Cha Bề trên là Cha phần linh hồn và thầy Siméon là bạn thiết mà cũng không hiều rơ Lorensô. Phải chăng đó là một vị tử đạo. “Khi nghe cô gái xưng tội lớn tiếng, Lorenso chỉ c̣n có thể khe khẽ gật đầu. Tóc bị cháy xém, da tróc v́ bị nướng chín, Lorensô không thể cử động chân tay được nữa; cũng không c̣n đủ sức để nói. Ông già bán dù, thày Siméon ḷng se thắt v́ lời tự thú của cô gái, vội vàng đến bên Lorensô qú xuống, bộ mặt thê thảm, hối hận khóc thương. Nhưng hơi thở của Lorensô yếu dần, yếu dần, giờ lâm chung đă điểm… Chỉ c̣n đôi mắt vẫn c̣n sáng ngời như sao ngước nh́n lên trời cao... Cha Bề trên sau khi nghe tội, mái tóc hoa râm của Ngài rung rinh trong gió, Cha đă long trọng tuyên bố: " Phúc cho kẻ có ḷng thống hối. Từ nay con phải lo ăn năn, cải thiện đời sống và giữ luật Chúa luôn, đề chờ ngày Chúa phán xét. Rồi quay về phía Lorensô Cha nói: "Hỡi Lorensô, sự nhẫn tâm chịu đựng tất cả v́ Chúa là một đức tính không giáo dân và thầy nào trong xứ đạo và trong nhà ḍng này bắt kịp. Nhất là lúc con c̣n máu thanh niên hăng nồng ...

Có việc ǵ xảy ra vậy!... Cha Bề trên đang thao thao bắt tuyệt… ca… ngợi... thầy Lorensô, bồng nhiên Cha nín bặt, mắt nh́n dán vào Lorensô như trong đêm tối những con thiêu thân hướng mắt về ánh lửa. Ngài run run, mắt lệ chảy chan ḥa: đôi mắt đă già tưởng không c̣n dư lệ nhưng những gịng nước mắt cứ mon men chảy trên đôi má nhăn nheo. Bỗng nhiên ông già bán dù và thày Siméon nh́n chăm chú vào Lorensô. Mắt mọi người cũng nh́n dán vào ngực thày Lorenso: qua làn áo rách, hồng lên trong ánh lửa đỏ như máu Chúa đổ chan ḥa trên thập tự ... và mặc dầu bị nám lửa, mặt Lorensô vẫn giữ những nét thanh tao, yêu kiều... không ai chối căi được sự thật quá phủ phàng: chỉ trong một phút thôi mà lâu như hàng muôn thế kỷ mọi người đều nín thở nghẹn ngào: Lorensô là một cô gái. Đúng thế! Lorensô là một cô gái. Nh́n chiếc áo bị táp lửa, để lồ lộ bộ nhũ hoa phập phồng, nhiều cử tọa ngỡ ngàng đứng nh́n. Ôi, bao nghi oan, bao đau thương chua xót cho Lorensô, đau đớn cho Lorensô. Nàng đă bị đuổi ra khỏi nhà ḍng, khỏi xứ Lucia, v́ bị nghi tội gian dâm đến có con với một cô gái trong xứ đạo, cô gái nhà bán dù.

Như có tiếng nói từ trời cao vọng xuống, tiếng nói Giải oan vang lên, mọi giáo dân, các cha, các thày ḍng đều ôm đầu qú xuống bên Lorensô. Người ta chỉ c̣n nghe thấy tiếng lửa cháy xa xa và tiếng nức nở khóc thương của bồn đạo quanh Lorensô. Tiếng khóc to nhất vọng lên từ phía cha con ông già bán dù, thày Siméon ... những người được coi là liên hệ mật thiết nhất với nạn nhân. Cha Bề trên giơ cao tay lên, cho lệnh yên lặng, ngài cất cao giọng đọc một đoạn Kinh Thánh. Khi đọc xong, Ngài gọi “Lorensô” Cô gái hé mở đôi mắt bồ cầu, b́nh tĩnh thở hơi cuối cùng, với nụ cười b́nh an vương trên đôi môi, hướng về phía Trời Cao sâu trong trời đêm. 

Không ai biết gốc tích đời sống của cô gái. Nhưng có cần chi. V́ gương sáng của cô Lorensô là một chứng tích hùng hồn gợi bao t́nh Yêu Chúa sâu xa, Đời chỉ đáng sống khi ta vượt mọi tầm thường của đời để hướng tới trời cao xanh trong t́nh Yêu Chúa, Yêu Người. Bởi thế, những ai biết giờ cuối cùng của Lorensô là có thể biết rơ cả cuộc đời nàng.

 



Mục Lục || Trong hẻm núi || Lă Sanh Môn || Địa Ngục Môn

Tuẫn đạo || Con rồng || Cũng một kiếp người

 

 

BACK

 

Home