ĐỊA NGỤC MÔN
Ryunosuke Akutagawa
Thụ Nhân dịch
(Nhị Nùng xuất bản 1966)
TRONG HẺM NÚI
(YABU NO NAKA)
LỜI
KHAI CỦA NGƯỜI TIỀU PHU TRƯỚC THẨM VẤN VIÊN TẠI TY CẢNH SÁT
-
Vâng,
thưa ông đúng, tôi đă thấy ma đó. Sáng nay, theo thường lệ, tôi vào rừng
để kiếm củi và ít cây bách hương, đột nhiên tôi gặp một thây ma trong
hẻm núi giữa một bụi rậm.
-
Nói
rơ là chỗ nào?
-
Dạ,
cách con đường xe ngựa đi Yamashina chừng 150 thước. Đó là một bụi tre
rậm có lẫn những cây bách hương. Thây ma nằm sấp, mặc một chiếc kimono
bằng lụa, đầu quấn một chiếc khăn vấn theo kiểu KYOTO. Ngực bị đâm một
lát kiếm. Lá tre rụng quanh đấy bị vấy máu cả. Không, máu không chảy
nữa. Tôi tin rằng vết thương đă ngậm miệng rồi. Có một con nhặng trâu
đang châu đầu hút vết thương, nó mải mê đến nỗi không biết tôi tới gần.
-
Ông
hỏi tôi là có thấy chiếc kiếm hoặc một cái ǵ giống như thế?
-
Dạ
thưa ông, tôi chẳng trông thấy cái ǵ cả. Tôi chỉ thấy chiếc thừng vắt ở
gốc bạch dương gần đó. Và… thưa ông, tôi có nhớ là có thấy bên cạnh
chiếc thừng có một cái lược đàn bà nữa. Chỉ có thể thôi ạ! Dạ, cứ nh́n
cỏ chung quanh bị giày xéo và lá tre rụng, tôi cũng có thể đoán là đă có
một cuộc so kiếm dữ dội lắm.
-
Có
con ngựa ở gần đó không?
-
Thưa
ông không. Một người đi vào chỗ đó c̣n khó, huống chi lại c̣n dắt theo
cả ngựa th́ làm sao được.
LỜI KHAI CỦA MỘT NHÀ SƯ TRƯỚC VỊ THẨM VẤN
-
Vào
lúc nào?
-
Chắc
chắn là vào khoảng quá trưa. Người bạc mạng đi trên con đường từ
Sekiyama tới Yamashina. Ông ta cùng đi với vợ. Hai người cơi chung một
con ngựa. Dạ, tôi biết bà đó là vợ của ong ta. Bà ấy quấn một chiếc khăn
trùm cả mặt, thành ra tôi không nh́n rơ mặt ra sao cả. Tôi chỉ thấy bà
mặc một chiếc kimono màu tím nhạt. Ngựa họ cưỡi màu hồng, trông cao và
đẹp.
-
Bà
ấy cao chừng bao nhiêu?
-
Dạ,
chừng một thước rưỡi chi đó. Vả lại tôi là một nhà tu hành, thành ra tôi
cũng không để ư tới những chi tiết làm ǵ. Nhất là về đàn bà. Người đàn
ông có đeo một chiếc kiếm ngang hông, vai mang một cái cung và một túi
tên. Có lẽ có chừng 20 cái tên là ít, v́ bao tên đầy đủ cả.
Dạ, tôi không thể ngờ là họ gặp tai nạn như thế. Thật đời người chẳng
khác giọt sương mai, như làn gió thoảng. Tôi không biết phải dùng lời
nói ǵ để tỏ thiện cảm
của tôi đối với người bạc phận. Nam mô a di đà Phật!
LỜI KHAI CỦA MỘT CẢNH SÁT TRƯỚC THẨM VẤN VIÊN
-
Người mà tôi bắt giữ! Hắn là một tên cướp lừng tiếng khắp vùng ai chả
biết. Đó là Tajomaru. Khi tôi bắt được hắn, hắn đă ngă ngựa. Hắn đang đi
trên cầu Awataguchi.
-
Khoảng mấy giờ?
-
Lúc
ấy bào khoảng 9 hay 10 giờ tối chi đó. Tôi đă cuộc ngày hôm trước đó là
thế nào tôi cũng bắt được hắn nhưng may hắn c̣n trốn được. Hắn mặc một
chiếc kimono bằng lụa màu xanh, đeo một chiếc kiếm vừa dài vừa to bản.
Và như ông thấy, không biết là hắn lấy được ở đâu chiếc nỏ và túi tên.
Ông muốn nói là chiếc nỏ và túi túi tên giống của người bạc mạng! Vậy,
Tajomaru đúng là một tên cướp của giết người. Dây cung bằng ruột mèo
phơi khô, thân cung sơn đen, và 17 chiếc tên làm bằng lông chim ó.
-
Vâng, tôi tin tất cả những thứ này thuộc về người chết.
-
Dạ,
ông nói đúng, con ngựa màu hồng trông đẹp sang lắm. Quá cầu đá một chút,
tôi bắt gặp một con ngựa đang ăn cỏ bên vệ đường, dây cương dài lê lết
trên mặt đất. Vâng, có lẽ cũng phần nào Trời xui khiến hắn ngă ngựa.
Tên Tajomaru là một tên cướp khét tiếng ở ngoại ô KYOTO, chỉ nghe tên
hắn thôi cũng đủ khiến các bà run lên. Mùa thu năm ngoái, có một bà cùng
đi lễ Chùa TORIBE ở PINDORA với người con, lúc trở về, cả hai mẹ con
cùng bị giết. Có lẽ chính hắn cũng chủ mưu vụ đó. Nếu tên sát nhân này
giết người chồng, không biết là số phận người vợ ra sao. Xin các ngài
vui ḷng điều tra cho kỹ.
LỜI KHAI CỦA MỘT BÀ GIÀ TRƯỚC THẨM VẤN VIÊN
-
Vâng, thưa ông, người bạc mạng đó là con rể tôi. Con rể tôi không phải
người KYOTO, nhưng là một hiệp sĩ ở thành KOKUFU, tỉnh Wakasa, tên nó là
Kânzawara no Takehiko, tuổi chừng 26. Con tôi tính trầm tĩnh, tôi chắc
rằng nó không bao giờ làm ǵ để khiêu khích ai cả.
Con gái tôi! Tên nó là Masago, 19 tuổi. Nó tính t́nh nhanh nhẹn, chung
thủy. Tôi tin là nó không yêu ai ngoài chồng nó. Mặt nó h́nh trái xoan,
tóc đen, má núm đồng tiền. có một nốt ruồi ở đuôi mắt trái.
Ngày hôm qua, con rẻ và con gái tôi cùng đi WAKASA. Trời ơi! Tôi không
ngờ có truyện ghê gớm như vậy xảy ra. Trời ơi! Tôi không biết là con gái
tôi bây giờ ở đâu, ra sao! Trời đă không cho tôi c̣n con rể, nhưng không
biết số phận con gái tôi ra sao. Trời ơi! Con ôi là con ôi! Tôi ghét cay
ghét đắng tên cướp Tajomaru. Tôi phải ăn gan uống máu nó để trả thù con
rể tôi, và con gái của tôi. Trời ơi! Không những con rể tôi mà c̣n cả
con gái tôi … nữa (Những lời nói tiếp đó… v́ quá xúc động, nên bà không
nói hết được…)
LỜI KHAI CỦA TÊN TAJOMARU, TƯỚNG CƯỚP.
- Tôi
giết người đàn ông nhưng tôi không giết người đàn bà. Bà ấy đi đâu, tôi
cũng chẳng biết nữa. Ồ, chờ tôi một chút. Quả thực, tôi không biết, v́
không biết th́ lấy ǵ mà khai. Giờ sự việc đă như thế này, tôi cũng
chẳng cần giấu làm ǵ. Hôm qua, vào khoảng xế chiều tôi gặp cặp này. Nhờ
có cơn gió thổi mạnh làm bung chiếc khăn trùm mặt, nên tôi trông thấy
mặt bà ta, nhưng cũng không rơ lắm, chỉ thấp thoáng thôi. Đó là một lư
do. Chà mặt bà ta đẹp như tượng Phật quan âm. Lúc đó, tôi quyết định
phải cướp lấy người đàn bà, mặc dù là phải giết người chồng.
- Tại
sao?
- Đối
với tôi th́ việc giết người chẳng có ǵ quan trọng như các người tưởng.
Khi người đàn bà đă bị bắt rồi, tôi phải giết cái thằng đàn ông đi chứ.
Lúc giết, tôi dùng lưỡi gươm đeo bên ḿnh, thường là để hộ mạng. Chỉ
ḿnh tôi là kẻ giết người sao! Chính các người, các người cũng đă giết
bao nhiêu người đâu có cần tới gươm đao. Các người giết người bằng quyền
thế và bằng bạc tiền của các người. Có khi các người giết người, rồi bảo
rằng, làm thế là như làm phúc cho người ta. Thật ra, họ không bị đổ máu.
Họ vẫn sống nhăn, nhưng làm thế cũng chẳng khác nào giết dần giết ṃn
người ta chớ ǵ. Thật ra khó mà nói ai là kẻ có tội nặng hơn, ngài hoặc
tôi (hắn cười gằn, chế riễu).
Nhung bắt được người đàn bà mà không giết người đàn ông vẫn là thượng
sách. V́ thế tôi quyết định bắt người đàn bà và cố tránh không giết
người chồng. Nhưng thực hiện được việc đó trên con đường đi Yamashina
thật khó. V́ thế, tôi dụ họ đi vào trong hẻm núi. Các người tưởng làm
như vậy là khó phải không? Chả khó ǵ cả. Tôi giả vờ tiến lên cùng làm
bạn đồng hành với họ. Tôi nói với họ rằng tôi vừa đào được một ngôi mộ
cổ ở trong núi, t́m thấy nhiều quư vật, cả gươm thời xưa nữa. Tôi tiếp:
“Tôi đă đào lên và đem giấu ở một hẻm núi, tôi nói, tôi cũng muốn bán
cho bất cứ ai, dù là với giá rẻ cũng được!”. Cơ lẽ lời nói của tôi động
ḷng tham của họ.Và họ đă theo tôi vào trong hẻm núi. Chừng nửa giờ sau,
th́ họ tới chỗ tôi định thi hành thủ đoạn. Tới một bụi rậm, tôi nói
rằng, kho tàng tôi giấu trong đó và mời họ cùng vào xem. Người đàn ông
không chút do dự cứ thế đi vào. Hắn bị ḷng tham làm mờ cả mắt. Người
đàn bà nói là “Thôi cứ
ngồi trên ngựa để đợi chồng”. Có lẽ v́ thấy bụi
rậm quá, nên ngại. Thú thật với các ngài, là kế hoạch của tôi được thi
hành đúng phóc, không sai một lư, tôi muốn tách rời hai người.
V́ thế, tôi cùng người chồng đi vào trong bụi rậm để mặc người đàn bà
đợi. Bụi cây chung quanh toàn là tre già. Cách đó chừng 50 bước là cây
bách hương, tôi nói dối là tôi giấu báu vật trong bụi đó. Nghe tôi nói,
người đàn ông vội rẽ đường tiến lên đàng trước tôi. Qua bụi tre thưa là
đến bụi bách hương. Đi gần hết bụi tre, tôi xông lên ôm chầm lấy hắn. V́
cũng là tay vơ nghệ cao cường và khỏe mạnh nên hắn vùng vẫy mạnh lắm,
làm tôi suưt ngă. Nhưng v́ bị tấn công bất ngờ, nên cuối cùng hắn đành
bị tôi khóa chặt tay và tôi trói cả tay chân hắn vào gốc tre. Thừ hỏi là
lúc đó tôi lấy giây đâu ra mà trói! Là một tên cướp chuyên nghiệp, lúc
nào mà tôi chả mang theo cuộn giây để nhỡ có lúc cần phải phi thân vượt
tường chứ. Lẽ dĩ nhiên, để hắn khỏi la ầm lên, tôi nhét lá tre khô đầy
mồm hắn.
Thanh toán xong người đàn ông, tôi ra chỗ người đàn bà bảo rằng phải vào
đỡ chồng bà hộ tôi một tay v́ ông nhà bị trúng gió bất ngờ. Kế hoạch này
cũng xong xuôi ngoài sức tưởng tượng. Người đàn bà bỏ mạng che mặt ra
rồi hối hả đi vào chỗ bụi rậm tôi chỉ. V́ đường đi khó, nên tôi phải cầm
tay bà dẫn đi. Thoạt nh́n thấy chồng, bà ta liền rút con dao nhọn giắt
sẵn trong người. tôi chưa thấy người đàn bà nào lại can đảm đến thế. Nếu
không có bản lănh cao cường th́ trong khi sơ ư tôi đă bị đâm một nhát
vào mạng mỡ rồi, có khi bị giết rồi là đằng khác. Nhưng nên nhớ là cái
tên Tajomaru đâu có chịu bị ai khuất phục bao giờ. Tôi không cần phải
rút kiếm, tôi đá một cú, con dao văng ra khỏi tay người đàn bà đến hàng
mấy thước. Người đàn bà đẹp nhất, đáng mơ ước nhất không có ǵ để pḥng
thân nữa… Cuối cùng tôi thỏa măn được nhục dục, mà khỏi cần phải giết
người đàn ông, ngay trước mặt người đàn ông đó.
Vâng… tôi không giết người chồng. Tôi chẳng muốn giết hắn một tí nào cả.
Tôi sắp sửa chạy khỏi lùm cây, định bỏ mặc người đàn bà khóc lóc thảm
thiết, nhưng bà ta cứ bám chặt lấy tôi. Cầm lấy thanh kiếm của tôi, bà
ta nói: “một là tôi phải chết, hai là chồng bà ta phải chết”. Bà ta nói
rằng thà chết, chứ không thà có hai chồng. Bà ta nói rằng, bà ta sẽ là
vợ người nào c̣n sống sót. Nghe thấy thế, tôi cảm thấy dâng lên ư muốn
giết tên đàn ông kia (mặt hắn đỏ bừng…)
Kể ra làm thế, th́ ai cũng bảo rằng tôi độc ác. Nhưng cứ nh́n vẻ mặt van
lơn của bà ta, ánh mắt tha thiết …của bà, tôi chỉ muốn lấy bà làm vợ tức
khắc và măi măi… Ư nghĩ đó làm tôi thêm phấn chấn… Từ, giá lúc đó bị sét
đánh mà lấy được bà ta làm vợ th́ cũng cam ḷng. Tôi nghĩ không phải
hoàn toàn là t́nh dục, v́ nếu chỉ có thế, th́ một khi thỏa măn rồi, tôi
cứ việc giẩy bà ta ra, gỡ ra và thoát đi là xong, êm. Vả lại, lúc ấy
lưỡi gươm của tôi cũng chưa vấy máu người chồng mà. Nhưng từ lúc tôi mắt
nh́n mắt với bà ta, tôi quyết chí sống mái với người chồng…
Tôi không muốn tỏ ra hèn hạ. tôi ra cởi trói cho hắn và vất kiếm cho hắn
để hắn đấu kiếm với tôi. Tôi lấy gươm cắt giây trói cho hắn. Sôi giận,
hắn nhặt lấy kiếm và nhanh như chớp, hắn nhẩy sấn vào tôi giao chiến,
chẳng nói chẳng rằng. Tôi khỏi cần kể lại cuộc so kiếm ra sao. Nhưng xin
các ngài nhớ lấy con số 23 hiệp… Đúng 23 hiệp tôi nhắc lại. Tôi thần
phục tài nghệ của hắn. V́ từ xưa tới giờ chưa có ai chịu trận nổi với
tôi tới 12 hiệp. (hắn mỉm cười khoái trá). Khi hắn ngă vật xuống rồi,
tôi quay lại chỗ người đàn bà, hạ thấy lưỡi gươm vấy máu xuống. Nhưng lạ
thay, người đàn bà đă biến đi từ lúc nào rồi. Tôi cũng không biết là
biến theo ngả nào nữa. Tôi t́m quanh quất đám bụi rậm. Tôi lắng nghe,
nhung chỉ c̣n nghe thấy tiếng rên rỉ thoát ra từ cổ người sắp chết,
chồng bà ta. Có lẽ, lúc chúng tôi đang so kiếm bà ta đă chạy thoát ra
ngoài để kêu cứu. Nghĩ như vậy, tôi thấy đó là một chuyện sinh tử, nên
tôi phải tước chiếc kiếm cùng cung tên của người đă chết và chuồn thẳng
ra lối cũ. Dọc đường, tôi thấy con ngựa của bà ta vẫn gặm cỏ ở chỗ cũ
một cách b́nh thản. những chi tiết sau đó, tôi nghĩ là thừa, nên xin cho
miễn kể. Nhưng có một điều nên nhớ là trước khi đi vào tỉnh tôi đă thủ
tiêu chiếc kiếm của người đàn ông. Tất cả những lời khai của tôi chỉ có
vậy. Tôi biết là tôi sẽ bị treo cổ. Vậy tôi xin các ngài hăy trừng phạt
tôi bằng một h́nh phạt nào nặng nhất. (hắn nhếch mép cười ngạo nghễ!)
LỜI KHAI CỦA MỘT NGƯỜI ĐÀN BÀ ĐI LỄ Ở CHÙA SHIMIZU VỀ
Người đàn ông mặc chiếc kimono bằng lụa màu xanh. Sau khi hiếp tôi, hắn
đă cười thỏa măn một cách ngạo mạn, vừa cười sặc sụa nh́n về phía chồng
tôi đang bị trói. Chồng tôi tỏ một vẻ khinh bỉ ghê gớm. Nhưng càng cựa
quậy căm giận th́ giây trói càng siết chặt thêm. Tôi cố gắng để lết lại
gần chồng, nhưng tên tướng cướp chốc chốc lại kéo giật tôi lại. Lúc đó,
tôi thấy ánh mắt chồng tôi long lanh một cách khác thường… làm tôi run
lên như con gà con trước mắt con diều hâu. Mỗi lần chồng tôi nh́n tôi,
ḷng tôi đau quặn lại. Vâng, ánh mắt đó không tỏ ra dấu ǵ hờn tôi
cả…nhưng chỉ là một tia mắt lạnh lùng. Sức tôi kiệt dần v́ ánh mắt đó,
chứ không phải v́ cách hành hạ của tên cướp. Tôi cố kêu cứu nhưng nào
thấy ai. Và tôi ngất đi.
Lúc tinh dậy, người mặc áo kimono bằng lụa màu xanh đă đi rồi. Tôi chỉ
c̣n nh́n thấy chồng tôi bị trói ở gốc tre. Tôi cố gượng dậy giữa đám lá
tre, nh́n vào mặt chồng như van lơn cầu khẩn, nhưng vẫn ánh mắt lạnh
lùng ấy và lần này c̣n pha thêm căm giận. Thẹn thùng, buồn khổ, giận dữ…
Tôi không thể diễn tả tâm hồn tôi lúc đó ra sao. Tôi cứ quỳ gối và
lết
tới bên chồng. Tôi nói với chồng tôi: “Kakehiro, v́ sự thể đă xảy ra như
thế, tôi không thể sống với anh được nữa. Tôi quyết định chết… Nhưng anh
cũng phải chết nữa. Anh đă thấy sự nhơ nhuốc của tôi, tôi không thể để
cho anh sống”. Tôi chỉ nói có thế, chồng tôi vẫn nh́n tôi bằng tia mắt
đầy kinh tởm và căm hờn. Tim tôi như vỡ ra. Tôi đi t́m chiếc kiếm của
chồng tôi, nhưng chẳng thấy đâu cả, cả cung tên cũng thế, có lẽ bị tên
cướp cướp mất rồi. Nhưng t́nh cơ, thấy chiếc đoản đao của tôi ngay dưới
chân tôi. Tôi cầm lấy và giơ ngang đầu và nói: “Bây giờ tôi phải giết
anh trước đă, rồi tôi theo anh sau”.
Nghe nói thế, chồng tôi mấp máy môi. Nhưng v́ miệng đầy lá tre, nên
không nói được. Nhưng thoáng nh́n mắt chồng tôi, tôi hiểu chàng định nói
ǵ. Khinh bỉ tôi! Có thế thôi. Cái nh́n của chồng tôi giờ đây chỉ c̣n có
nghĩa là: “Mày giết tao đi. Con khốn nạn!” không biết cố ư hay không,
tôi cũng không nhớ nữa, tôi đâm một nhát xuyên qua áo vào trong ngực
chồng tôi. Tay tôi run và tôi quỳ xuống. Rồi tôi ngất đi. Lúc tỉnh dậy,
tôi thấy chồng tôi đang thở dốc ra, anh vẫn bị trói. Một làn ánh sáng
chiều tà nhợt nhạt xuyên qua kẽ lá chiếu vào mặt chàng tái mét cắt không
c̣n một giọt máu. Tôi giữ để khỏi nức nở, và lấy dao cắt dây cởi trói
xác chết. Và…ôi, tôi không c̣n đủ sức để kể hết cho các ngài nghe nữa.
Tôi yếu sức đến nỗi cũng không thể đâm sâu nhát dao vào cổ để tự tử. Tôi
lết tới một vũng nước ở chân núi để trầm ḿnh và cố để tự tử bằng nhiều
cách. Nhưng không đạt được ư nguyện, tôi vẫn c̣n sống ô nhục và buồn tủi
(nàng cười như kẻ mất hồn). Thật, tôi ô nhục xấu xa ghê tởm đến nỗi Diêm
Vương cũng không muốn nhận tôi nữa. Tôi đă giết chồng tôi. Tôi bị tên
cướp hăm hiếp nhục nhă. Tôi biết làm ǵ bây giờ! Trời ơi! Nhục nhă…Nhục…
nhă… T..ô..i… p..h..ả..i…(nàng khóc … tức tưởi)
LỜI KHAI CỦA NGƯỜI CHỒNG QUA LỜI ĐỒNG CỐT:
Sau khi hiếp
vợ tôi, đă thỏa măn, tên cướp ngồi bên cạnh vợ tôi, hắn nói những lời để
an ủi vợ tôi. Dĩ nhiên, tôi không thể nói ra được, toàn thân tôi đă bị
trói và gốc tre. Nhưng tôi có nháy vợ tôi như ra hiệu cho nàng nhiều lần
và như nói: “Đừng tin tên cướp chó đẻ”. Tôi muốn
t́m cách ra hiệu để vợ tôi phải hiểu như vậy. Nhưng vợ tôi vẫn chán nản
ngồi trên đám lá tre và nh́n vào bụng nàng. Cứ xem bề ngoài th́ vợ tôi
có vẻ nghe theo lời dụ dỗ của tên cướp. Tôi tức điên lên v́ ghen tức.
Lúc đó tên cướp vẫn tiếp tục nói hết chuyện này tới chuyện khác. Sau
cùng, tên cướp vùng dậy nói lớn: “V́ trinh tiết của bà đă bị hoen ố, bà
không thể tiếp tục chung sống với chồng bà nữa, vậy có bằng ḷng theo
tôi không, làm vợ tôi không! V́ tôi quá yêu bà, nên tôi phải hành động
như vậy, bà biết không!”
Khi tên cướp nói vậy, vợ tôi đứng dậy, mặt nàng sáng hẳn lên ra điều
thỏa chí. Tôi chưa bao giờ thấy nàng đẹp đến thế. Tôi không biết người
vợ hiền của tôi nói với tên cướp những ǵ, khi tôi bị nằm trói ở gốc
tre. Tôi chỉ mang máng nghe một câu làm tôi sôi giận v́ ghen tức. Vợ tôi
nói: “Anh…anh…hăy mang em đi với anh tới bất cứ nơi nào anh đi…”.
Như vậy cũng chưa hết tội. V́ khi nghe mang máng như thế, tôi sôi giận,
huống chi giờ đây tôi lại c̣n thấy vợ tôi khoác tay với tên cướp đi
thẳng tới chỗ tôi bị trói. Thất tôi, mặt vợ tôi tái lại và vợ tôi mắm
môi chỉ vào tôi: “Giết thằng hèn nhát kia đi. Tôi không thể lấy anh nếu
nó c̣n sống. Giết nó đi”. Vợ tôi nhắc đi nhắc lại tiếng: “Giết nó đi”
như trong cơn điên. Tiếng đó làm toàn thân tôi ớn lạnh như có ai dội một
gáo nước đá. Đến bây giờ nhắc lại tôi vẫn c̣n thấy rùng ḿnh ghê sợ. Có
lẽ nào một lời nói ghê rợn như vậy lại thốt ra từ miệng một người ḿnh
đă yêu suốt đời. Thật không thể ngờ, không thể ngờ được ḷng dạ đàn bà.
Người vợ hiền của tôi lại thay đổi nhanh chóng đến thế ư! C̣n đâu những
lời thệ hải minh sơn của những ngày xa xưa.
(Tiếng kêu đượm vẻ ngạc nhiên và khinh bỉ: “Ồ! Đàn bà là thế!”) Nghe nói
thế, tên cướp cũng tái người đi “Giết nó đi”. Nàng gào to lên và bám
riết vào tay nó. Nh́n chằm chằm vào vợ tôi, tên cướp không thể trả lời
“ừ” hoặc là “không”. Tôi chỉ mơ hồ nghe thấy tiếng thân người ngă vật
xuống “xoạch” trên lá tre khô. (Lại có tiếng kêu đầy vẻ khinh bỉ). Tên
cướp b́nh tĩnh nh́n tôi, khoát tay về phía vợ tôi, hắn nói: “Mi muốn ǵ
với nó! Giết hay là để cho nó sống! Mi chỉ cần gật đầu là đủ. Giết nó
không!”. Chỉ nguyên nghe nói thế, tôi cũng đủ tha thứ cho tên chó đẻ đó
rồi!
Khi tôi c̣n đang ngập ngừng, vợ tôi định vụt chạy biến vào bụi rậm gần
đó, nhưng tên cướp đă tóm lại được…nhưng sau đó, vợ tôi lại vùng vằng
chạy trốn. Sau khi vợ tôi đă chạy thoát được, hắn lượm chiếc kiếm, và
cung tên của tôi. Hắn lấy mũi kiếm cắt đứt giây trói tôi và tôi c̣n nhớ
hắn lầm bầm “Ḿnh tới số rồi!!!” Rồi hắn chạy biến ra khỏi bụi cây. Tất
cả đều yên lặng sau đó. Không phải yên lặng, có, tôi nghe có tiếng người
đang gào khóc. Tôi bứt nốt mấy chiếc giây c̣n lại, tôi lắng nghe, và đó
chính là tiếng tôi khóc, chỉ có tiếng tôi khóc. (Yên lặng hoàn toàn).
Tôi lết dậy, toàn thân đau nhừ. Trước mặt tôi lóng lánh chiếc đoản đao
của vợ tôi bị tên cướp đá văng ra đó. Tôi cầm lên và đâm vào ngực tự tử.
Máu ứa lên miệng tôi nóng nóng và mặn mặn, nhưng tôi không cảm thấy đau
đớn ǵ cả. Khi tim tôi đă lạnh hẳn, tất cả đều im lặng như băi tha ma.
Trời ơi, yên lặng kinh khủng quá. Ngay cả tiếng chim cũng không c̣n nghe
thấy trong vùng hẻm núi âm u thanh vắng. Ánh chiều c̣n rơi rớt trên đỉnh
núi cao. Ánh sáng nhạt dần rồi mất hẳn, xóa nḥa mọi cảnh vật trần gian
trong màn đêm. Tôi nằm đó ch́m trong vắng lặng.
Rồi có người ḅ đến bên tôi. Tôi cố nh́n xem là ai. Nhưng b́ trời tối
quá nh́n không ra. Có người…có người rút con dao găm ở ngực tôi ra bằng
một bàn tay vô h́nh. Lúc đó một
ḍng máu nóng đổ vào miệng tôi. Rồi tất
cả lại ch́m vào trong vắng lặng của rừng sâu.
Mục Lục
|| Trong hẻm núi ||
Lă Sanh Môn ||
Địa Ngục Môn
Tuẫn đạo ||
Con rồng ||
Cũng một kiếp người